Trên triền núi mới mọc lên một mộ phần mới, màu cỏ trên mộ phần vừa mới xanh ươm, vài cây bạch dương xếp hàng đung đưa đón gió tây, đầu mộ đặt một bia đá xanh cao sáu thước.
Trên bia có khắc mấy chữ lớn:
"Ái nữ Mã Phương Linh chi mộ".
Đôi mắt Mã Không Quần thẫn thờ ngưng chú nhìn ngôi mộ mới, qua một hồi rất lâu mới chầm chậm quay mình đối diện Phó Hồng Tuyết, những nếp nhăn trên mặt lão càng sâu đậm, mỗi một nếp nhăn không biết chôn giấu bao nhiêu quá khứ thê lương thảm thống ? Cũng không biết chôn giấu bao nhiêu thống khổ ? Bao nhiêu thù hận ?
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phó Hồng Tuyết lẳng lặng đứng trong gió tây, đôi tròng mắt đen sì thản nhiên chú thị nhìn Mã Không Quần.
Mã Không Quần ngưng thị nhìn hắn, chợt hỏi:
- Ngươi đã nhìn thấy gì ?
"Một ngôi mộ". Phó Hồng Tuyết điềm đạm đáp lời.
- Ngươi biết đó là mộ của ai không ?
- Mã Phương Linh.
- Ngươi biết nó là ai ?
- Con gái của Mã Không Quần.
Phó Hồng Tuyết không nói "con gái của ngươi", mà nói "con gái của Mã Không Quần", bởi vì cho tới nay hắn vẫn không tin người đứng trước mặt hắn là Mã Không Quần.
Mã Không Quần mười năm trước đã chết, là hắn tận mắt chứng kiến lão ngã gục, tuy không phải là hắn giết, nhưng hắn tin vào mắt mình.
Trước triền núi là một phiến thảo nguyên mênh mông, tiếp nối trời xanh, gió trên núi càng lạnh, gió lùa đám cỏ cao chập chùn như sóng nước ba đào giữa trùng dương.
Thần sắc của Mã Không Quần càng bi thương, lẩm bẩm:
- Con gái của Mã Không Quần ...
Lão đột nhiên quay mình nhìn xa xăm, qua một hồi rất lâu mới từ từ hỏi:
- Hiện tại ngươi đã nhìn thấy gì ?
"Thảo nguyên". Phó Hồng Tuyết đáp:
"Mặt đất".
- Có nhìn thấy biên giới của vùng đất này không ?
- Không nhìn thấy.
"Vùng đất một mảnh nhìn không thấy biên giới này là của ta". Mã Không Quần kích động thốt:
"Tất cả sinh mệnh trên mặt đất đó, tất cả tài sản trên mặt đất đó, cũng toàn bộ đều thuộc về ta, cội rễ của ta đã ăn sâu trong vùng đất này".
Phó Hồng Tuyết lắng nghe, hắn chỉ còn nước lắng nghe, bởi vì hắn thật sự không hiểu Mã Không Quần hôm nay đem hắn đến nơi đây, nói lên những câu đó, là có dụng ý gì ?
"Căn cội của ta ở đây, Mã Phương Linh lại là mạng của ta". Mã Không Quần thốt:
"Vô luận là ai giết nó, đều nhất định phải trả một cái giá rất lớn".
Nghe câu nói đó của lão, Phó Hồng Tuyết chầm chậm đưa thị tuyến về phía ngôi mộ mới.
- Người chôn dưới mộ phần đó thật sự là Mã Phương Linh ?
Gió đùa cây cỏ, cơn kích động của Mã Không Quần phảng phất đã bị gió lạnh cuốn đi mất, thần sắc của lão dần dần bình tỉnh trở lại, một hồi lâu sau mới thở dài nhè nhẹ.
"Ta tuy không tận mắt chứng kiến ngươi giết Mã Phương Linh, nhưng ngươi cũng vô phương chứng minh người giết không phải là ngươi". Mã Không Quần chú thị nhìn hắn.
- Ta không thể.
Mã Không Quần đột nhiên lại quay mình, lại đối diện thảo nguyên bao la không bờ bến.
"Vô luận là ai muốn ôm trọn cả mảnh đất này, đều không phải là chuyện dễ dàng".
Mã Không Quần chợt chuyển đổi đề tài:
"Ngươi có biết tất cả ở đây, ta làm sao mà có được không ?".
- Là tâm địa đen tối của ngươi đã giết hại hảo bằng hữu của ngươi, Bạch Thiên Vũ, mà chiếm được.
Phó Hồng Tuyết tịnh không nói ra câu đó, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Mã Không Quần.
"Đó là nhờ tính mạng của hảo hữu và vô số huynh đệ của ta đổi về". Mã Không Quần thốt:
"Bọn họ đã chết, nhưng ta lại còn sống".
- Ta biết.
"Cho nên vô luận là người nào cũng đừng mong chiếm đoạt tất cả từ trong tay ta".
Mã Không Quần nghiến răng, lại chầm chậm nói:
"Trừ Bạch Y Linh".
Phó Hồng Tuyết không hiểu ý tứ của câu nói đó, cũng may Mã Không Quần lại rất mau chóng giải thích.
"Mã Phương Linh tuy là mạng của ta, nhưng vì Bạch Y Linh, ta có thể vì nghĩa vụ mà gạt bỏ hết tất cả". Lão nhìn Phó Hồng Tuyết:
"Ngươi có hiểu ý tứ của ta không ?".
"Ta không hiểu". Phó Hồng Tuyết thật sự không hiểu.
"Mối thù giết con gái bất cộng đái thiên, tuy nhiên ..." Mã Không Quần cắn môi:
"Tuy nhiên Bạch Y Linh lại thích ngươi".
Bạch Y Linh ?
Phó Hồng Tuyết đã dần dần thấu hiểu ý tứ của lão.
Tất cả sự nghiệp của Vạn Mã Đường là do vợ chồng Bạch Thiên Vũ thu tóm về, cho nên đứa con côi của họ Bạch, Mã Không Quần tất phải chiếu cố, chiếu cố vô điều kiện, đó gọi là "giang hồ nghĩa khí".
Cho nên Phó Hồng Tuyết cho dù có giết Mã Phương Linh, nhưng vì Bạch Y Linh, Mã Không Quần tất phải buông tha Phó Hồng Tuyết.
Đó là nguyên nhân hôm nay Mã Không Quần mang Phó Hồng Tuyết đến đây.
Tuy vậy sự thật có quả thật như vậy hay không ?
Người bị giết mai táng dưới phần mộ này có thật sự là Mã Phương Linh ?
Bạch Y Linh giống hệt Mã Phương Linh đó, có thật sự là Bạch Y Linh con gái của Bạch Thiên Vũ ?
Mã Không Quần ngưng chú nhìn Phó Hồng Tuyết:
- Ta biết ngươi là người rất có chí khí, nếu quả đổi lại lúc bình thường, ta có thể rất muốn kết giao ngươi làm bằng hữu, thậm chí làm con rể của ta ...
Sắc mặt lão lại trầm hạ, trong mắt lại bắn ra những tia sáng sắc bén tàn độc như đao kiếm, gằn từng tiếng:
- Nhưng hiện tại ngươi tốt hơn hết là mau bỏ đi.
- Đi ?
"Không sai, đi". Mã Không Quần thốt:
"Mang Bạch Y Linh đi, đi càng nhanh càng xa càng tốt".
"Ta vì sao lại phải đi ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.
"Bởi vì rắc rối nơi đây quá nhiều, vô luận là ai ở đây đều khó tránh khỏi bị nhuốm mùi máu". Mã Không Quần đáp:
"Bởi vì ta tuy vì Bạch Y Linh, có thể nhẫn nại dung tha chuyện giết người của ngươi, nhưng ta không thể đảm bảo người khác có thể tha thứ cho ngươi".
"Ta không sợ rắc rối, cũng không sợ mùi máu". Phó Hồng Tuyết hững hờ đáp:
"Càng không cần người khác tha thứ".
"Nhưng chỗ này ngươi vốn không nên đến, ngươi nên quay về". Mã Không Quần thốt.
"Quay về ?" Phó Hồng Tuyết hỏi:
"Quay về đâu ?".
"Trở về gia hương của ngươi". Mã Không Quần đáp:
"Đó mới là chỗ ngươi an thân lập nghiệp".
Phó Hồng Tuyết không hồi đáp liền, hắn chầm chậm quay mình nhìn thảo nguyên bát ngát, qua một hồi rất lâu sau mới chầm chậm thốt:
- Ngươi có biết quê hương ta ở đâu không ?
"Vô luận quê hương ngươi xa xôi tới cỡ nào, vô luận ngươi muốn bao nhiêu tiền, vô luận ngươi muốn mang cái gì ở đây đi, ta đều có thể giao cho ngươi". Mã Không Quần đáp:
"Yêu cầu của ngươi, ta nhất định có thể đáp ứng, chỉ cần người mau chóng mang Bạch Y Linh đi".
"Bất tất phải như vậy, quê hương của ta tịnh không xa mấy". Phó Hồng Tuyết thốt.
"Không xa ?" Mã Không Quần hỏi:
"Ở đâu ?".
Xa xa nơi chân trời có một cụm mây trắng, mục quang của Phó Hồng Tuyết dừng trên cụm mây trắng đó:
- Quê hương ta là ở đây.
"Ở đây ?" Mã Không Quần ngẩn người.
Phó Hồng Tuyết quay mình, ngưng thị nhìn lão, trên mặt vẫn còn mang một thứ biểu tình rất kỳ quái.
"Ta sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, ngươi còn muốn kêu ta đi đâu ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.
Nghe câu nói đó, lồng ngực của Mã Không Quần đã bắt đầu nhấp nhô không ngừng, song thủ nắm chặt lại, cổ họng phát ra những tiếng lách cách, lại không nói tới một chữ.
"Ta đã có nói qua, ta không bao giờ sợ rắc rối, cũng không sợ mùi máu". Phó Hồng Tuyết thốt:
Chương trước | Chương sau