Old school Easter eggs.
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 133 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 14 - Vương Lão Tiên Sinh trong Thủy Tinh Cốc

↓↓

- Ngươi có còn nhớ ta đã từng nói qua, lời nói ta nói ra là mệnh lệnh không ?

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tôi nhớ.


- Vậy ngươi đương nhiên càng nên nhớ, người vi phạm mệnh lệnh của ta nên làm sao không ?


Nói xong câu đó, Vương lão tiên sinh cũng không thèm nhìn khuôn mặt thành thật ngây ngô của Trương Phúc, xem chừng trong căn ốc này đã không còn một con người như Trương Phúc tồn tại.


Mặt Trương Phúc đã biến thành trắng tinh như một tờ giấy, gân xanh trên song quyền căng phồng lên, xem chừng có vẻ hận không thể bước tới đấm một quyền vào mũi Vương lão tiên sinh.


Gã không làm như vậy, gã không dám.


Gã không dám tịnh không phải vì gã sợ chết, gã không dám chỉ vì bốn năm trước gã đã cưới vợ, vợ của gã cũng đã sinh một đứa con trai.


Một đứa con trai bụ bẫm khả ái, mới sáng sớm hôm qua còn bập bẹ học nói hai tiếng "gia gia".


Trên trán Trương Phúc đã lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh bự bằng hạt đậu, gã giơ đôi tay gồ ghề gân xanh lên, rút trên người một thanh đao, lưỡi đao bén nhọn, chỉ cần đâm nhẹ là có thể xuyên thấu tâm tạng.


Nếu quả là trước đây bốn năm, gã nhất định có thể dùng thanh đao đó chạy qua đâm thẳng vào ngực Vương lão tiên sinh, khong cần biết thành hay bại, gã nhất định thử một lần.


Nhưng hiện tại gã không dám, cả liên tưởng đến cũng không dám.


-- Đứa con trai khả ái, nụ cười khả ái, cười toe toét gọi "gia gia" khả ái làm sao.


Trương Phúc chợt đâm một đao, đâm thẳng vào tâm tạng mình, khi gã ngã quỵ xuống, trước mắt phảng phất bỗng xuất hiện một bức đồ họa mỹ lệ.


Gã phảng phất nhìn thấy con trai của gã đang trưởng thành, trưởng thành thành một thiếu niên khang kiện cường tráng.


Gã phảng phất nhìn thấy người vợ tuy không đẹp đẽ gì lắm nhưng lại ôn nhu phi thường của gã đang đi coi mặt tân nương cho con trai của bọn họ.


Tuy gã cũng biết đó chỉ bất quá là ảo tưởng trước lúc gã lâm tử, nhưng gã vẫn tin rằng điều đó nhất định có thể thành hiện thực.


Bởi vì gã tin Vương lão tiên sinh "công chính" nhất định chiếu cố đến vợ con gã, gã tin cái chết của gã đã có giá trị.


oo Vương lão tiên sinh vẫn rất từ tốn uống rượu bồ đào trong chén thủy tinh như trước, lão cả nhìn người thuộc hạ trung thành của lão một cái cũng không thèm nhìn, đến khi máu tươi trên vết thương của Trương Phúc đã bắt đầu ngưng kết, lão mới kêu một tiếng:


- Ngô Thiên.


Tiếng kêu vang vọng, ngoài cửa có người hồi đáp:


- Ngô Thiên có mặt.


Gã tuy hồi đáp không nhanh, cũng không thể coi là quá chậm, cửa tuy mở, nhưng người của gã tịnh không tiến vào.


Bởi vì gã không phải là Trương Phúc.


Gã và Trương Phúc lại tuyệt đối là hai người hoàn toàn khác nhau, lời nói của Vương lão tiên sinh gã chưa bao giờ quên một câu, cũng không quên tới một lần.


Vương lão tiên sinh còn chưa hạ lệnh kêu gã tiến vào, gã tuyệt đối không thể tiến qua cửa căn ốc này.


Mọi người đều nghĩ võ công của gã không bằng Trương Phúc, xem ra cũng không thông minh như Trương Phúc, vô luận làm chuyện gì đều không có sự nhiệt tâm trung thành của Trương Phúc, nhưng chính gã lại tin gã nhất định có thể sống lâu hơn Trương Phúc.


Ngô Thiên năm nay bốn mươi sáu tuổi, người nhỏ thó ốm nhom, dung mạo bình phàm, trong giang hồ cả một chút danh tiếng cũng không có, bởi vì gã căn bản vốn không ngó ngàng gì tới hư danh trên giang hồ, gã một mực nhận thấy cái "danh tiếng" có thể mang đến cho con người chỉ là phiền hà và rối rắm.


-- Một điểm đó cách nhìn của gã tuyệt đối chính xác.


Gã không uống rượu, không cờ bạc, ăn uống đơn giản phi thường, ăn vận cũng giản dị phi thường, nhưng gã đã tồn trữ trong tài khoản trong tứ đại tiền trang ở Sơn Tây tới năm mươi vạn lượng.


Gã cho tới nay vẫn còn độc thân, bởi vì gã luôn luôn nghĩ rằng cho dù một mình mỗi ngày phải ăn trứng gà, cũng bất tất phải nuôi gà mái trong nhà.


-- Một điểm đó cách nhìn của gã không biết có chính xác hay không ?


Ngô Thiên tĩnh lặng đứng ngoài cửa, đợi đến lúc Vương lão tiên sinh hạ lệnh xong, gã mới bước vào trong căn ốc thủy tinh, bước đi tịnh không quá nhanh, nhưng cũng tuyệt đối không thể coi là quá chậm.


Nhìn Ngô Thiên bước vào, ánh mắt của Vương lão tiên sinh không khỏi để lộ biểu tình vừa lòng mãn ý, mặt mày của lão xem ra lại càng hòa nhã hơn.


Vô luận là ai có một bộ hạ có bộ dạng đó đều không thể không thỏa ý.


Ngô Thiên đương nhiên đã nhìn thấy Trương Phúc gục dưới đất, nhưng gã lại không nhướng mày, cũng không cố ý giả bộ như không nhìn thấy.


Vương lão tiên sinh chỉ hỏi Ngô Thiên:


- Ngươi có biết Diệp Khai đã đến Lạp Tát không ?


- Tôi biết.


- Ngươi có biết bọn ta hiện tại nên làm gì không ?


- Không biết.


-- Chuyện nên biết, Ngô Thiên tuyệt không thể không biết, chuyện không nên biết, gã cũng tuyệt không thể biết.


Trước mặt Vương lão tiên sinh không thể để lộ quá ngu ngốc, cũng không thể để lộ quá thông minh.


-- Người thông minh tuyệt đối có thể bị thông minh làm hại, đạo lý đó từ xưa đến nay bất biến.


"Hiện tại bọn ta có nên điều động nhân thủ về đây không ?" Vương lão tiên sinh hỏi.


- Không nên.


- Tại sao ?


"Bởi vì Diệp Khai còn chưa biết bí mật của Hầu Viên". Ngô Thiên trả lời:


"Y đến Lạp Tát, có lẽ chỉ bất quá là đi du ngoạn, cũng có lẽ chỉ có chút hiếu kỳ đối với Hầu Viên, nếu quả bọn ta làm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ tố cáo cho y biết Hầu Viên có bí mật".


Vương lão tiên sinh lại mỉm cười:


- Ngươi đã minh bạch một điểm đó, đáng lẽ nên biết bọn ta hiện tại nên làm gì.


"Tôi không biết". Ngô Thiên đáp:


"Tôi có nghĩ qua, nhưng tôi không biết phải làm gì mới đúng ?" Vương lão tiên sinh cười rất thoải mái:


- Xem ra ngươi tuy thông minh hơn Trương Phúc nhiều, lại hoàn toàn không thể coi là quá thông minh.


Một điểm đó Ngô Thiên đương nhiên hoàn toàn đồng ý, y cả đời chưa từng muốn làm một người thông minh, ít ra mười ba năm nay không có nghĩ tới.


"Diệp Khai đột nhiên đến Lạp Tát, có phải là vì muốn điều tra xem Hầu Viên và Vạn Mã Đường có quan hệ gì không ?" Vương lão tiên sinh hỏi:


"Y đương nhiên nhất định đã nghe Tô Minh Minh kể Bạch Y Linh mười năm nay trú ngụ trong Hầu Viên".


Ngô Thiên đang lắng nghe.


"Bạch Y Linh giống hệt Mã Phương Linh, người của Vạn Mã Đường mười năm trước rõ ràng đều đã chết, tại sao mười năm sau lại sống lại ra mặt ?" Vương lão tiên sinh nói:


"Y đương nhiên nhất định muốn mau chóng tìm ra đáp án, cho nên một khi có chút gì liên quan đến chuyện đó, Diệp Khai nhất định truy tới".


"Cho nên bọn ta tuyệt không thể để y như nguyện". Ngô Thiên thốt.


"Đúng". Vương lão tiên sinh nói:


"Nhưng bọn ta cũng không thể bỏ qua cơ hội này, bọn ta sớm muộn gì cũng phải trừ khử Diệp Khai".


"Bọn ta muốn trừ khử y, tất không thể bỏ qua cơ hội lần này". Ngô Thiên thốt.


"Đúng". Vương lão tiên sinh nói:


"Cho nên bọn ta nhất định phải chế tạo hầm bẫy bên ngoài để bắt trói con hồ ly giảo hoạt đó".


Vương lão tiên sinh ngưng thị nhìn những tia sáng thiểm động trong chén, qua một hồi rất lâu, lão chợt cười vang, đợi đến lúc lão ngưng cười, lão mới hỏi Ngô Thiên:


- Ngươi có biết ta vì sao lại cười không ?


- Không biết.


- Ta hồi nãy chợt nghĩ đến, nếu quả đem Diệp Khai biến thành một con khỉ, không biết sẽ là loại khỉ gì ?


- Không cần biết lúc y là người thông minh giảo hoạt ra sao, tôi tin khi y biến thành khỉ, nhất định cũng chỉ là một con khỉ lanh lợi.


-- Người sờ sờ như vậy làm sao có thể biến thành khỉ ?


Vương lão tiên sinh lại cười, lần này đương nhiên vẫn đợi đến lúc tiếng cười dứt hẳn mới lại hỏi Ngô Thiên:


- Ngươi có biết "số sáu", "số mười sáu", "số hai mươi sáu" mấy ngày nay ở đâu không ?


- Tôi biết.


- Ngươi có thể tìm bọn chúng không ?


"Có thể". Ngô Thiên đáp:


"Nội trong bốn canh giờ tôi có thể tìm được".


"Cực tốt". Vương lão tiên sinh uống cạn chén:


"Ngươi một khi tìm thấy bọn chúng, dẫn bọn chúng đến Thần Tiên Oá".


"Thần Tiên Oa" là nhà của Tô Minh Minh.


- Dạ.


- Ngươi có biết ta muốn bọn chúng đi làm gì không ?


- Không biết.


"Đi giết Diệp Khai". Vương lão tiên sinh đáp:


"Ta muốn bọn chúng đi giết Diệp Khai".


Lão chầm chậm nhấp rượu, lại nói tiếp:


- Nhưng có một điểm ngươi nhất định phải nhớ, ngươi tuyệt không thể để ba người bọn chúng đồng thời xuất thủ.


Diệp Khai tuyệt không phải là người dễ đối phó, ba người đồng thời xuất thủ, lực lượng không còn nghi ngờ gì nữa phải mạnh hơn so với một người nhiều, cơ hội thành công cũng hơn nhiều, nhưng Vương lão tiên sinh lại không muốn làm như vậy.


Lão vì sao lại không muốn ba người xuất thủ cùng một lượt ?


Ngô Thiên không hỏi, gã chưa bao giờ hỏi tại sao, không cần biết Vương lão tiên sinh phát xuất mệnh lệnh kỳ quái tới cỡ nào, gã đều chỉ phục tòng tiếp lệnh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Cô gái lúc nửa đêm

Cô gái lúc nửa đêm

Cô yêu anh, yêu từ ánh mắt đầu tiên, từ câu chào hỏi ban đầu. Anh vô tư, anh ra đi

26-06-2016
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Chú chó con

Chú chó con

Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán chó con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như

01-07-2016
Hàn yêu thương

Hàn yêu thương

Tôi đã từng nghĩ hạnh phúc ở nơi nào đó rất xa, lục lục, tìm tìm, kiếm kiếm mới

24-06-2016
Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Đây là một truyện teen nói về cuộc sống và con đường tìm kiếm tình yêu của Liễu

22-07-2016 20 chương
Thôi đợi

Thôi đợi

Hạ đợi gì ư? Hạ giật mình. Cô đợi gì giữa những khoảng trống vắng? Là đợi

24-06-2016