Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 33 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 13 - Thiếu phụ dưới Phong Linh

↓↓

- Chàng nhìn kìa, cái gì đang lềnh bềnh trên mặt nước vậy ?

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Diệp Khai lập tức quay đầu nhìn.


Trên mặt suối lăn tăn sóng nước, có một chiếc giày trôi nổi, một chiếc giày rất nhỏ, xem chừng là giày con nít.


"Giày". Diệp Khai đáp:


"Xem chừng là giày con nít mang".


- Mau, mau đi coi ...


Tô Minh Minh còn chưa dứt lời, Diệp Khai đã phóng đi, người nhẹ nhàng điểm trên mặt suối, lại đã quay trở về đến trên tảng nham thạch, trong tay chàng cầm một chiếc giày nhỏ, nước nhỏ giọt trên mặt nham thạch.


Tô Minh Minh hồi nãy vội vả, nhưng bây giờ nàng tịnh không đón lấy chiếc giày, nàng chỉ dùng ánh mắt ngập tràn vẻ khủng bố nhìn chiếc giày nhỏ trên tay Diệp Khai.


Tại sao nàng có biểu tình như vậy ? Đó chỉ bất quá là một chiếc giày rất bình thường, nàng tại sao lại có cử động như vậy ? Diệp Khai không hỏi nàng, tịnh không phải vì chàng đã biết nguyên nhân, mà là chàng biết Tô Minh Minh nhất định sẽ giải thích.


Tô Minh Minh quả nhiên đã giải thích, nàng nhìn chằm chằm lên chiếc giày một hồi lâu, sau đó mới nói:


- Đó là giày ba tháng trước tôi đã mua cho Ngọc Thành.


Chiếc giày đó của Ngọc Thành, nó đêm hôm qua đã thất tung, hiện tại có một chiếc giày của nó trôi tới đây, nhất định là nó đã có chuyện.


Diệp Khai quay đầu nhìn vách đá nơi thác nước đổ xuống:


- Trên đó là chỗ nào ?


Tô Minh Minh cũng nhìn lên vách đá, thanh âm của nàng có vẻ sợ hãi:


- Nghe nói dòng suối đó chảy qua bên dưới Hầu Viên.


"Hầu Viên ?" Diệp Khai hỏi:


"Hầu Viên bên trên vách đá đó ?" - Phải.


Chiếc giày trôi theo thác nước từ trên vách đá rơi xuống, chảy tới đây, trên vách đá là Hầu Viên, Ngọc Thành lại đi tới Hầu Viên rồi mất tích, chiếu theo đó mà nói, tòa Hầu Viên đó nhất định ẩn tàng bí mật không ai biết, không thể nói cho ai biết.


oo Ánh sáng bình minh đột phá mấy tầng mây, bắn ra trên đầu Tử Cảnh, bầu trời tuy đã sáng, nhưng mặt đất vẫn còn là một phiến mông lung.


Tử Cảnh trong mông lung nhìn giống như một bức tranh thủy mặc, lại một phần thần bí, một phần quái dị, một phần khủng bố hơn tranh thủy mặc.


Vết thương tuy đau đớn, nỗi vui mừng trong tâm lại đã lấn át nỗi đau ngoài da, A Thất chú thị nhìn Tử Cảnh trong mông lung, hân hoan nhướng mày.


Qua khỏi Tử Cảnh là tới Lạp Tát, Lạp Tát sau ba năm xa cách có còn nguyên dạng như xưa ? Mái vòm của Bốt Đạt Lạp Cung có còn phát quang lấp lánh dưới trời xanh như xưa ? Những tín đồ hoạt Phật kiền thành có còn không ngại đường xá xa xôi tam bộ nhất bái, ngũ bộ nhất khấu, dùng phương pháp gian khổ đó để biểu thị lòng tôn kính của bọn họ như xưa ? Con đường trường trong thành có còn ngập tràn mùi sữa chua nồng nặc gần như làm người ta không thể thở nỗi như xưa ?


Phong linh dưới mái hiên ngoài thành có còn treo đung đưa như xưa ? Tiếng vọng phát xuất có còn dẫn đưa nỗi nhớ nhà như xưa ? Bên dưới phong linh có còn người tựa song cửa nhìn xa xăm như xưa ? Trong mắt nàng có còn mang theo niềm thương cảm triền miên như xưa ? Nghĩ tới nàng, A Thất hận mình không thể lập tức về cạnh bên nàng, y mập mờ nhớ lại tình cảnh năm đó lúc y muốn rời bỏ nàng, nàng không la lối, cũng không khóc.


Nàng cũng không níu kéo, chỉ dùng một khẩu khí rất lợt rất lạt mà nói:


- Nhớ Lạp Tát có Phong Linh.


"Ta nhất định nhớ". Năm đó A Thất đáp lời nàng một cách khẳng định:


"Chỉ cần mộng tưởng của ta vừa được thực hiện, ta nhất định trở về".


Lúc đó A Thất còn là một thanh niên tràn đầy hoài bão, nghĩ giang hồ cũng giống như khách sảnh ở nhà y, rất dễ dàng đi lại, lúc hứa hẹn phảng phất rất có lòng tin đối với mộng tưởng của mình.


Đợi đến khi y đem mộng tưởng, hoài bão, và thanh loan đao cong cong như trăng huyền đó vào giang hồ, y mới biết giang hồ là nơi như thế nào.


"Mộng tưởng" sau đó tuy đã được thực hiện, nhưng người lại đã biến đổi.


Không phải là biến tâm, không phải là biến thành hư hỏng, mà là biến thành "sợ làm hư sự", biến thành không dám về nhà, bởi vì y chỗ nào lúc nào cũng đều phải dự phòng có người đến tìm y quyết đấu.


Y sợ sau khi trở về nhà, làm liên lụy đến nàng.


Một lần không dám về, hai lần không dám về, ba lần, bốn lần ... Càng lâu lại càng không dám về.


"Giang hồ càng đi càng sợ", câu nói đó tuy tịnh không hoàn toàn chính xác, lại cũng có đạo lý của nó.


A Thất biết cả đời này đại khái đã vô phương về nhà được, bởi vì trên giang hồ, bại là chết.


Người chết có về nhà được hay không đều không thành vấn đề nữa.


-- Có thật sự không thành vấn đề không ?


Đại hiệp khách, đại danh nhân, anh hùng hảo hán trên giang hồ, tịnh không giống như trong truyền thuyết, bọn họ và người bình thường đều phải sinh hoạt, phải ăn, phải chơi, phải uống rượu, phải xài tiền.


Không có thu nhập, làm sao mà ăn xài ? Những hiệp khách, danh nhân, anh hùng hảo hán lại không thể đi trộm đi cướp, cho nên có người bắt đầu làm "kiêm sai", làm nghề tay trái.


Tối hảo nhất trong nghề nghiệp "kiêm sai" đương nhiên là "chức nghiệp sát thủ", sát thủ chuyên nghiệp.


Trong tất cả các chức nghiệp của nhân loại, chức nghiệp lâu đời nhất, không có đường chọn lựa nhất trong lịch sử, là sát thủ, cũng là chức nghiệp nguyên thủy nhất của nam nhân.


Thậm chí so với chuyện sinh đẻ của nữ nhân còn cổ xưa hơn.


Làm sát thủ tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng đại đa số là nhân vật bi kịch, bởi vì khi bọn họ thi hành nhiệm vụ, lúc nào chỗ nào cũng đều có thể chết, hơn nữa còn phải có lối sinh hoạt ẩn tích mai danh.


Có lúc tiếp nhận nhiệm vụ đi giết thân nhân của chính mình, lúc đó không những không thể đắn đo, mà còn phải cả nhíu mày một lần cũng không thể.


Sát thủ không những lục thân bất nhận, hơn nữa còn phải lãnh khốc vô tình, càng phải tuyệt tình, quyết không thể có một chút nhi nữ tư tình, cũng không thể có tình cảm luân thường đạo lý.


Tuyệt tình tuyệt nghĩa, tàn khốc ngoan bạo, lãnh huyết vô danh, những thứ đó đều là điều kiện cần thiết để làm một sát thủ, quan trọng là cần phải giữ có một mình mình.


Không có thời gian của mình, không có lợi ích của mình, không có ân thù của mình, không có gia hận của mình, tất cả những gì phụ thuộc về mình đều phải cách ly tuyệt đối.


Một điểm càng trọng yếu là sát thủ không có cơ hội thoái lui, chỉ có nước bước tới, tới chết mới nghỉ.


Nếu quả mình muốn đợi gom góp để giành đủ tiền, sau đó thoái lui, đó tuyệt đối là chuyện không thể có, cho dù cừu nhân không giết mình, kẻ đồng hành nhất định cũng truy đuổi mình, truy đuổi mình tới lúc hoàn toàn không thể nói ra bí mật mới thôi.


-- Người không thể nói ra bí mật, trên thế gian này đại khái chỉ có một dạng người, người chết.


Còn có một dạng cũng có thể, đó là lúc người ta đã nghĩ mình không thể uy hiếp người ta, có lẽ người ta sẽ phóng tha mình.


Giống như A Thất hiện tại.


Hữu thủ của y đã đứt lìa, người đã tàn phế, cho dù có nắm giữ bí mật trọng đại, nhưng để bảo toàn sinh mệnh, chết cũng không thể tiết lộ ra.


Cho nên dạng của A Thất, có thể coi là may mắn nhất trong đám sát thủ, bởi vì y đã chết qua một lần.


Người ta nhất định có thể nghĩ y đã chết dưới đao của Phó Hồng Tuyết, tuyệt đối không tưởng tượng được Phó Hồng Tuyết không ngờ lại có thể phóng tha y.


Phó Hồng Tuyết tuy chém đứt một tay y, lại bảo toàn sinh mệnh của y.


Từ nay trên giang hồ đã không còn con người "Loan Đao A Thất".


Nắng sớm dâng cao, tản mác trên mặt đất vô biên, cũng đẩy lùi giá lạnh tàn lưu từ đêm qua.


Vẻ hiểm ác của Tử Cảnh có thể nhìn thấy rõ, nhưng A Thất tịnh không sợ, y từ nhỏ đã sinh trưởng ở Lạp Tát, không biết đã chơi bời ở Tử Cảnh này bao nhiêu lầ n rồi, đối với truyền thuyết yêu ma quỷ quái, y càng không tin.


Cho nên y tuy ba năm rồi chưa trở về, đi đến Tử Cảnh, trong tâm đã dâng trào một hương vị ngọt ngào, nhìn thấy Tử Cảnh phảng phất đã như nhìn thấy nhà mình vậy, cước bộ của y không khỏi càng lúc càng nhanh.


Vách đá cao vút dựng đứng che ánh mặt trời, A Thất bước vào trong bóng tối âm u, chút nữa đây sẽ quay khỏi Tử Cảnh, mau chóng về đến Lạp Tát, đương nhiên cũng rất mau chóng nhìn thấy nàng.


Ngay lúc đó, y chợt nhìn thấy một lão nhân khập khiễng từ đầu kia của Tử Cảnh đi tới.


Lão nhân đó lưng đã cong gù, trên lưng đeo một cái gùi tre, hữu thủ của lão chống cây nạng kết bằng hai phiến trúc, lần mò thất thểu bên vệ đường lượm phế khí vật.


Lão nhân đó nguyên lai là một "thập hoang giả", lão già lượm đồ phế liệu.


A Thất nhìn thấy lão nhân lượm phế liệu đó, trong tâm không khỏi dâng lên một niềm tôn kính, một người già nua như vậy còn phải vì sinh hoạt mà bôn ba, năm tháng tuy đã để lại nhiều vết tích tàn khốc trên người lão, thập hoang lão nhân đó lại không cúi đầu, lưng của lão tuy cong, hành động tuy không quá linh hoạt, nhưng lão vẫn bằng vào nỗ lực của chính mình mà kiếm đồng tiền bát gạo sinh sống.


Lão có con cái thân nhân gì không ? Nhất định là không, nếu không ai lại tàn nhẫn để cho một người già cỗi như vậy lao thân lụy sức sinh nhai ? Thứ người không bị sinh hoạt sống còn hiện thực đánh gục như lão, tâm tự tôn nhất định rất cường liệt, y nếu quả muốn để lộ chút đồng tình thương hại lấy lão, lão nhất định có thể giận dữ chống lại y.


Cũng may A Thất đã nghĩ ra phương pháp, vừa có thể trợ giúp lão, cũng không làm thương tổn đến lòng tự tôn của lão.


A Thất rút trong túi ra một tấm ngân phiếu, sau đó nhàu nát, quăng dưới đất, y lại nhanh nhẹn bước đi, rất mau chóng bước qua mặt thập hoang lão nhân.


Ánh mắt của thập hoang lão nhân một mực nhìn chăm chăm trên mặt đường, lão đương nhiên nhất định sẽ phát hiện tờ ngân phiếu mà A Thất quăng trên đường.


Tiền tài rơi rớt lượm được dọc đường, tịnh không thể làm tổn thất đến sự tự tôn của lão nhân, cho nên tâm tình của A Thất thật sự khoái trá cực kỳ.


-- Giúp đỡ một người già cần được giúp đỡ, chuyện đó tuy không phải là việc thiện gì lớn lắm, nhưng lại có thể làm cho tâm tình mình thoải mái cực kỳ.


Gió sớm tươi tắn nhất, cũng ôn nhu nhất, trong gió không những phảng phất mùi lá cây từ núi non xa xăm, cũng có mùi sữa chua từ trong thành Lạp Tát bay ra.


A Thất hít một hơi dài, mùi vị đó quen thuộc làm sao ! Mỗi lần sau khi uống rượu hoặc mộng mơ lúc nửa đêm, y khao khát có thể ngửi thấy mùi vị đó làm sao ! Y tham lam hít mấy hơi liền, sau đó đang chuẩn bị bước tiếp, chợt nghe thanh âm từ đằng sau truyền tới:


- Người trẻ tuổi !


Thanh âm già nua trầm khàn, lại mang đậm những nỗi thăng trầm của cuộc đời, nhất định là thanh âm của thập hoang lão nhân, A Thất quay đầu nhìn lão nhân đang bước về phía y.


"Người trẻ tuổi có biết tiền đáng quý lắm không". Thập hoang lão nhân cầm tờ ngân phiếu hồi nãy A Thất quăng trên mặt đường:


"Ngươi sao lại bất cẩn đến thế ? Vạn nhất gặp người khác, chắc mất luôn rồi".


A Thất lập tức giơ tả thủ còn lại lắc lắc:


- Không phải của ta.


- Không phải của ngươi ?


"Không phải". A Thất rút trong người ra một sấp ngân phiếu:


"Tiền của ta đều cất trong này, tiền ông lượm đâu phải tiền của ta".


"Ồ !" Thập hoang lão nhân nhìn tiền trên tay, thở dài:


"Ái chà ! Nhiều tiền như vầy không ngờ không ai muốn".


"Là ông nhìn thấy, ông nên giữ". A Thất thốt:


"Ta còn có chuyện phải đi đây !" A Thất quay đầu, vừa muốn đi, chợt nghe lão nhân nói một câu rất kỳ quái:


- Cái giá ta giết người tuy rất cao, nhưng luôn luôn đều là người sống giao tiền cho ta, không tưởng tượng được lần này không ngờ có người chết lại có thể cho ta tiền".


Cái giá giết người ? Có lẽ nào thập hoang lão nhân là sát thủ ? A Thất vội quay mình, đôi mắt nhìn thập hoang lão nhân chằm chằm, nhưng nhìn cách nào đi nữa, cũng nhìn không ra thập hoang lão nhân đó là sát thủ.


- Lão nhân gia, hồi nãy ông nói gì vậy ? Có thể lặp lại được không ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Lão già và ngọn lửa

Lão già và ngọn lửa

(khotruyenhay.gq) - Với một chiếc roi mây, lão đã quất thật lực vào người bà

28-06-2016
Mùa đông lặng lẽ

Mùa đông lặng lẽ

(khotruyenhay.gq) Thời gian đang lấy đi thời thanh tân của em, còn em thì không thể nào

28-06-2016
Nước mắt rơi chung

Nước mắt rơi chung

Bạn rơm rớm nói, ông tặng cái chết của mình cho người dân như một cơn mưa phúc

28-06-2016
Vì đơn giản là yêu

Vì đơn giản là yêu

Ngân tiến tới cánh cổng sắt của trường, đứng nhìn chăm chú, ngó nghiêng xung quanh,

24-06-2016
Ở trọ

Ở trọ

- Em đúng là đồ ngốc! Một con nhóc khờ khạo! Anh quay lưng bước. Những bước chân

26-06-2016
Yêu lại từ đầu

Yêu lại từ đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Đông về ấm áp

Đông về ấm áp

Chẳng lẽ Mi quên thật, năm tháng và những người bạn mới đã làm Mi cho nó vào dĩ

26-06-2016

Ring ring