XtGem Forum catalog
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 115 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 10 - Nguy cơ của Phó Hồng Tuyết

↓↓

Lúc đó Diệp Khai và Tô Minh Minh đã đang trên đường tới Lạp Tát.

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đang lúc giữa ngọ.


Mặt đất bát ngát không thấy bến bờ, cát lấp lánh như bột vàng.


Mặt đất vô tình ! Hoang hàn, lãnh khốc, lạnh tàn khốc, nóng tàn khốc, nhưng một mảnh đất vô tình đó cũng có chỗ khả ái của nó, giống như nhân sinh.


Trong nhân sinh tuy có bao nhiêu là chuyện không như ý, bao nhiêu vấn đề không thể giải thích.


Nhưng là nhân sinh tất còn có chỗ khả ái.


Diệp Khai và Tô Minh Minh kề vai đứng giữa hoang mạc, vọng nhìn mặt đất phản chiếu dương quang.


"Đi thêm một canh giờ, bọn ta có thể đến nơi đó". Tô Minh Minh thốt.


"Nơi nào ?" Diệp Khai hỏi:


"Hầu Viên ?" - Tử Cảnh.


- Tử Cảnh ?


"Nơi đó là cửa ngõ vào Lạp Tát". Mục quang của Tô Minh Minh lạc lỏng xa xăm:


"Cũng là nơi yêu ma quỷ quái xuất hiện trong truyền thuyết".


- Ồ ?


"Người Tây Tạng muốn xuất nhập tử cảnh, đều kết bạn thành đám mà đi". Tô Minh Minh nói:


"Dọc đường còn phải quăng tiền hai bên".


- Tại sao ?


- Mua chuộc đám quỷ quái đó.


Diệp Khai cười cười:


- Tưởng không ra yêu ma quỷ quái cũng tham tiền.


Tô Minh Minh thu hồi mục quang từ xa xăm, quay đầu nhìn chàng:


- Đi hay không đi ?


- Đi thì sao ? Không đi thì sao ?


"Đi thì bọn ta đợi ở đây, đợi đến lúc có người muốn qua, kết bạn cùng đi". Tô Minh Minh đáp.


"Không đi thì quay đầu, trở về tiểu trấn ?" Diệp Khai hỏi.


- Phải.


Diệp Khai không trả lời câu hỏi đó liền, chàng đưa thị tuyến nhìn xuyên qua gió cát, vọng về phía rặng núi xa xa, nhìn một hồi rất lâu mới nói một chữ:


- Đi.


- Thật ?


- Thật.


"Được". Tô Minh Minh thốt:


"Vậy thì bọn ta giăng lều ở đây đợi người tới".


"Không, bọn ta đi bây giờ". Diệp Khai chầm chậm xen lời.


"Đi bây giờ ?" Tô Minh Minh ngẩn người:


"Hai người bọn ta ?" Diệp Khai gật gật đầu.


"Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đi hai người như bọn ta qua Tử Cảnh". Tô Minh Minh thốt.


"Bây giờ đã có". Diệp Khai cười một tiếng:


"Phàm chuyện gì đều có lần đầu, bọn ta khai phá kỷ lục, không phải là chuyện rất thống khoái sao ?" "Cái gì quá thèm muốn", Tô Minh Minh thốt:


"Tử vong càng quá lộ liễu".


Nói chưa dứt lời, nàng đã theo Diệp Khai đi về phía Tử Cảnh.


Tâm lý mỗi người cũng có Tử Cảnh, một Tử Cảnh rất khó vượt qua.


Nếu quả mình nhất định phải vượt qua, nhất định có thể đả thương tới nhân tâm.


Trong tâm có Tử Cảnh, người thương tâm.


Người ở trong Tử Cảnh, đã không thể thương tâm.


Người thương tâm có lúc muốn chết, nhưng người chết lại không còn có thể thương tâm.


Chỉ có người chết mới không thể thương tâm.


Không khí ngưng kết, sát khí bao trùm thiên địa.


Vũ trụ vạn sự vạn vật đều phảng phất đã tĩnh lặng bất động.


Truy Phong Tẩu bất động, Phó Hồng Tuyết càng không thể động.


Nhưng không cần biết thiên địa ra sao, thái dương thủy chung đều đang chuyển động.


Chỉ là chuyển động rất từ tốn, rất chậm chạp, cho nên ánh mặt trời vốn hồi nãy vô phương trực tiếp chiếu vào phòng, cũng đã từ từ rọi qua song cửa sổ vào tới.


Rặng núi nhấp nhô cứa khung trời, trời xanh bát ngát, đạo lộ ngoằn ngoèo như ruột dê.


Một mảng trời xanh giữa nham thạch xám xịt lởm chởm như răng sói, khúc đường ruột dê hoang dã hiểm ác nhe nanh.


Bọn Diệp Khai đã đến Tử Cảnh.


Vách đá nham thạch lồi lõm cũng giống như quần lang đang đợi cấu xé khách bộ hành, vô luận là ai đi đến đây, đều khó tránh khỏi kinh tâm động phách, tim đập thình thịch.


Tim Diệp Khai đập có vẻ nhanh hơn bình thường rất nhiều, Tô Minh Minh phảng phất có thể nghe được tiếng tim chàng đập, cho nên nàng cười nói:


- Chàng hiện tại cuối cùng cũng đã biết nơi đây cho dù không có yêu ma quỷ quái như trong truyền thuyết, người ta cũng không dám đơn thân độc mã đi qua.


Nếu quả có người mai phục ở đây, nếu quả có người đi từ đây qua, không còn nghi ngờ gì nữa cũng giống như cổ một người đã bị dây thòng lòng thắt chết, chỉ cần người mai phục vừa xuất kích, người đi lập tức bị treo cổ.


Cổ gãy ! Khí tuyệt ! Người chết ! Tử Cảnh !


Diệp Khai nhìn bốn phía, cười cười nói:


- Nơi đây là nơi mai phục sát nhân lý tưởng, cũng may bọn ta đi mà không ai biết, cũng không thể ...


Chàng chưa nói dứt câu, lòng bàn tay chàng chợt ướt mồ hôi lạnh.


Bởi vì chàng đã phát giác Tử Cảnh đó, tử lộ đó, trong cái bẫy chết đó, không ngờ có người mai phục.


Dương quang rọi vào phòng, làm cho trong phòng hiển lộ một mảng xam xám mông lung.


Người bên trong mảng xam xám mông lung.


Ánh mặt trời lần lần rọi bóng trên đất, mặt trời một khi bắn tới mắt hắn, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ là lúc hắn chết.


Nhưng hiện tại làm sao có thể động được ? Toàn thân đều đã bị bao trùm dưới vô hình kiếm khí của Truy Phong Tẩu, căn bản vô phương bạt đao.


Đao không bạt, làm sao có thể chết địch ? Thái dương đã leo lên tới lưng Phó Hồng Tuyết.


Cũng đang bắn thẳng lên thanh đao đen sì của hắn.


Ngay lúc đó, Phó Hồng Tuyết đột nhiên làm một chuyện mà cả đời hắn chưa từng làm qua, cũng chưa từng nghĩ mình có thể làm chuyện đó.


Hắn đột nhiên đem thanh đao chưa từng rời khỏi bàn tay hắn quăng thẳng vào dương quang.


Thanh đao chưa bao giờ ly khai khỏi tay Phó Hồng Tuyết, đã ly khai hắn.


Đao vừa rời khỏi tay, Truy Phong Tẩu đã cười lên, đã động thủ.


Lão vốn hai bàn tay không, đột nhiên đã rút ra hai thanh kiếm.


Trái phải mỗi bên một kiếm.


Hai thanh kiếm rất nhỏ.


Kiếm dài một thước tám tấc.


Hai đạo kiếm quang vừa lóe lên, bay như chớp ra hai phương hướng khác nhau.


Một đạo phóng về hướng đao trên không trung.


Một đạo trực chỉ yết hầu của Phó Hồng Tuyết.


Hai đạo kiếm quang tuy không đồng thời lóe lên, lại đồng thời lao đến mục đích của chúng.


Đao trên không trung.


Yết hầu của Phó Hồng Tuyết.


Thân trong Tử Cảnh hiểm ác.


Diệp Khai chung quy đã nhìn thấy trên vách đá có một bóng người quỷ bí quái dị xuất hiện.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Hà Nội trong tôi

Hà Nội trong tôi

Hà Nội rất đẹp. Dù sau này tôi có qua bao miền đất khác thì Hà Nội vẫn là tình yêu

24-06-2016
Bởi vì có anh

Bởi vì có anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Có đôi

25-06-2016
Unchained Melody

Unchained Melody

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Phải,

25-06-2016
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Về miền Tây...

Về miền Tây...

Tạm xa Sài Gòn với cơn mưa chiều tầm tã, với những kế hoạch đang còn dang dở, mình

25-06-2016
Ngược

Ngược

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Mọi người nói

24-06-2016
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy

22-07-2016 23 chương
Ba à!!! Con xin lỗi

Ba à!!! Con xin lỗi

(khotruyenhay.gq) Thương mẹ? Sao ba lại uống rượu...lại say rồi đánh mẹ con

28-06-2016