Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bích Vân thần chưởng - Vô Danh

Bích Vân thần chưởng - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 121 đánh giá )

Bích Vân thần chưởng - Vô Danh - Chương 5 - Sát khí đằng đằng

↓↓

Kiếm Phi lẩm bẩm tự nói :

bạn đang xem “Bích Vân thần chưởng - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đêm nay hy vọng người đừng có ở đây!


Đồng thời chàng cũng chắc chắn tối hôm nay Vạn Thích sẽ vắng mặt.


Không bao lâu Vạn Thích lại vội vàng lên lầu, hậm hực nói :


- Đặng huynh đoán không sai tí nào, hiện giờ hai tên ấy đã lén trốn rồi.


Kiếm Phi lạnh lùng lườm y một cái nhưng không trả lời, Vạn Thích lại nói tiếp :


- Đặng huynh hãy nghỉ ngơi đi, đêm nay tiểu đệ thề phải bắt chúng về hỏi tội.


Kiếm Phi liền hỏi :


- Vạn huynh có gì chắc chắn mà đuổi theo bắt được chúng về?


Vạn Thích lắc đầu đáp :


- Chuyện đó không thành vấn đề. Thiên hạ tuy lớn thật, nhưng không một nơi nào có thể cản trở được Thiết Hồng bang chúng ta khám xét, như vậy chúng làm sao mà trốn tránh được.


Nói xong y vội đứng dậy chào Kiếm Phi và nói tiếp :


- Đặng huynh cứ coi nơi đây là nhà của huynh, muốn gì huynh cứ việc lên tiếng sai bảo để tiểu đệ đuổi bắt hai tên đó rồi quay trở về ngay.


- Vạn huynh, tiểu đệ muốn cáo lui.


- Không được, không được, dù sao Đặng huynh cũng phải chờ đợi đệ quay trở về đã.


Kiếm Phi nghĩ ngợi giây lát rồi mới gật đầu.


Vạn Thích đi rồi Kiếm Phi dặn bảo tráng đinh tối nay đem cơm lên trên lầu cho chàng ăn. Chàng ở trên lầu ngẫm nghĩ giây lát rồi lấy sẵn một tờ bái thiếp ra. Tờ bái thiếp dài chừng một thước, rộng ba tấc, trên góc có vẽ một thanh Kim Húc thần kiếm dài chừng ba tấc rộng chừng hai tấc. Chàng cầm bút lên đề ở trên danh thiếp ấy rằng :


"Canh ba đêm nay sẽ thâu lại món nợ của Phi Long sơn trang".


Dưới ký tên Kim Húc lệnh chủ.


Lúc ấy đang là buổi chiều, mặt trời chưa lặn, những người ở trong trang đa số còn chưa ngủ.


Kiếm Phi xuống lầu đưa mắt nhìn chung quanh, không thấy một người nào hết liền giở môn Long Vân Động ra hóa thành một cái bóng trắng tiến thẳng vào lầu lớn ở trong trang.


Khi chàng tới trước cửa lầu liền vận Long Phụng Cương giơ tay khẽ ấn vào giữa cửa một cái, bái thiếp bị dán chặt vào cánh cửa sâu chừng hai phân, rồi chàng mới trở về lầu, trong lòng chàng lúc này thấy hơi gay cấn.


Nhưng căn cứ vào sự dò thám hai ngày liền chàng đã biết trong trang không có một người nào có võ công cao siêu hơn mình cả, nhưng vạn nhất chuyện gì xảy ra thì mình sẽ chết một cánh ngậm hờn chứ không sai. Nghĩ đến vụ chém giết đêm nay, chàng lại thấy không đành nhẫn tâm chút nào, nhưng khi chàng nghĩ lại tấm thảm kịch ngày nọ ở Phi Long sơn trang thì chàng lại nghiến răng mím môi tức giận vô cùng.


Đó chỉ là cuộc phục thù mới khơi mào, bộ hạ của Thiết Hồng bang đâu đâu cũng có, nhiệm vụ của chàng còn rất nặng nề. Nếu một Vạn gia trang nho nhỏ này mà không nhẫn tâm hạ thủ thì sau này còn làm được chuyện gì nữa.


Chàng liền nghĩ thầm :


- "Ta còn mối thù hận của sư môn, người anh kết nghĩa của sư phụ là Thượng Quan Hùng với Trần Tinh hiện giờ đã hùng cứ Nam trang và Bắc bảo, một Bảo chủ với một Trang chủ danh trấn thiên hạ".


Không bao lâu trời đã tối sầm, cơm nước xong Kiếm Phi ung dung đứng ngắm phong cảnh ở phía sau sơn trang.


Đột nhiên chàng thấy có một tráng hán chạy nhanh như bay tới dặn tráng đinh ở dưới lầu vài câu rồi đi ngay.


Kiếm Phi thấy vậy bụng bảo dạ rằng :


- "Có lẽ chúng nó đã trông thấy bái thiếp của ta rồi?"


Quả nhiên tráng hán nọ đi được một lát sau dưới cầu thang đã có tiếng chân người nhộn nhịp, rồi một tên tráng hán vừa lên tới, cung kính vái chào chàng và nói :


- Đặng thiếu hiệp, Trang chủ chúng ta xin thiếu hiệp đừng có đi ra khỏi căn lầu này, nếu chốc nữa có nghe thấy động tĩnh gì.


Kiếm Phi nghe nói cười thầm, mặt tỏ vẻ kinh ngạc và hỏi lại :


- Chẳng lẽ trong trang này lại có chuyện xảy ra ư?


Tráng đinh lắc đầu đáp :


- Điều này tiểu nhân không được rõ, vừa rồi chỉ được Trang chủ phái người đến dặn bảo như vậy thôi.


- Được, ta rất lấy làm cảm ơn.


Tráng đinh ấy thấy Kiếm Phi trả lời như vậy liền xuống dưới lầu ngay.


Đêm đã tới, sao ẩn hiện đầy trời, mặt trăng vừa lên tới trên cao.


Đêm ấy Vạn gia trang đặc biệt gây cấn hơn những đêm khác, tất cả các chòi canh và những chỗ mai phục ngầm đều chuẩn bị một cách chu đáo.


Trong đại sảnh, Vạn Nhất Thanh đã mặc sẵn võ trang, cau mày lại ngồi ở trên cái ghế gỗ đại hồng, bên cạnh bàn có để một thanh tỵ kim Bát Quái đao, trước bàn gỗ có mấy tên đại hán đứng rất nghiêm trang.


Vạn Nhất Thanh cứ cúi đầu ngồi lặng yên không nói năng gì cả.


Đột nhiên y ngửng đầu trầm giọng nói :


- Dù sao đêm nay cũng bắt cho được địch thủ, mặc dầu phải hy sinh đến thế nào.


Mọi người đều cung kính vâng lời.


Vạn Nhất Thanh cười hì hì mấy tiếng rồi nói tiếp :


- Thôi các vị ai trở về cương vị của người ấy đi.


Một lát sau mọi người đã ra khỏi đại sảnh ấy, riêng có hai đại hán trung niên là vẫn đứng hộ vệ ở hai bên Vạn Nhất Thanh thôi.


Thì giờ trôi qua từng giây từng phút một, ánh sáng lửa của toàn trang sáng rọi như ban ngày. Tất cả các cao thủ đều ẩn thân ở trong những chòi canh.


Trong đại sảnh, Vạn Nhất Thanh với hai người hộ vệ vẻ mặt càng ngày càng gay cấn.


Canh đầu đã qua, toàn trang yên lặng như tờ. Vạn Nhất Thanh càng cảm thấy đầu óc nặng trĩu, y đã hoài nghi kẻ phục thù là Kiếm Phi, vì Trang chủ của Phi Long sơn trang họ Đặng, nhưng dù sao y cũng không tin tưởng Kiếm Phi có công lực thâm hậu và tài ba cao siêu đến nỗi ấn được cái thiệp sâu vào trong cánh cửa hơn hai phân như thế?


Y nhận thấy công lực của người đó cao siêu không thể tưởng tượng được. Ở ngoài quan ngoại trừ mấy tên hung thần nổi danh đã lâu, hành tung phiêu hốt không nhất định ra thì không ai có đủ công lực để chống cứ với kẻ phục thù này.


Đột nhiên y quay người lại bảo đại hán đứng ở phía sau rằng :


- Mau thả bồ câu báo tin cho Tổng đàn hay, đồng thời lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn mấy con, chờ đối phương xuất hiện một cái, xem hình dáng mặt mũi và tuổi tác của người đó thế nào, viết ngay vào tờ giấy cột luôn vào chân chim bồ câu, cấp tốc thông tri cho Tổng đàn chủ.


Một triệu chứng không may hiện lên trong đầu óc Vạn Nhất Thanh, y cầm cái thiếp để trên bàn gỗ đỏ, vừa xem vừa lẩm bẩm nói :


- Đã hơn trăm năm rồi, chưa thấy Kim Húc thần kiếm này xuất hiện giang hồ. Nếu đêm nay kiếm ấy xuất hiện nơi đây chỉ sợ...


"Cốc, cốc".


Tiếng mõ đã điểm canh hai, trong trang càng yên lặng hơn trước, người đứng bên phải Vạn Nhất Thanh liền lên tiếng :


- Thưa Trang chủ, có lẽ tiểu tử ấy hãi sợ không dám tới nữa.


Vạn Nhất Thanh chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã có giọng nói rất lạnh lùng vọng vào ồ ồ :


- Xưa nay tại hạ không sai hẹn ước bao giờ.


Vạn Nhất Thanh cả kinh quay đầu lại nhìn đã thấy một thiếu niên mặt đẹp khôn tả, nhưng lầm lì và trông rất khiếp sợ, mặc áo dài trắng.


Thiếu niên đó chính là Kiếm Phi, khách của Thiếu trang chủ.


Vừa thấy Kiếm Phi xuất hiện, bọn Vạn Nhất Thanh ba người đều ngẩn người ra, một mặt chúng không ngờ người trả thù lại là Đặng thiếu hiệp, mặt khác khiến chúng phải hoảng sợ là vì chàng bước chân vào trong khách sảnh rồi mà không hay biết một tí gì, đủ thấy khinh công của chàng ta cao siêu đến mức độ nào.


Kiếm Phi đứng yên, trông như một pho tượng, mặt lầm lì, hai mắt tia ra hai luồng ánh sán với giọng càng lạnh lùng lên tiếng hỏi :


- Vạn trang chủ tự sát hay cần phải tại hạ ra tay?


Dù sao Vạn Nhất Thanh cũng là một lão giang hồ, nghe thấy Kiếm Phi hỏi như vậy liền chắp tay chào và đáp :


- Lão phu kém mắt thật, nhưng không biết thiếu hiệp lại là người có lòng tới đây trả thù như vậy.


- Vạn trang chủ đừng có nói những lời thừa ấy nữa, chẳng hay Trang chủ muốn tự tử hay phải nhờ tại hạ ra tay hộ?


Vạn Nhất Thanh sầm nét mặt lại đáp :


- Nếu thiếu hiệp không phải là người có liên can thật mật thiết với Phi Long sơn trang thì lão phu khuyên thiếu hiệp đừng có đương đầu hộ họ như thế làm chi. Bằng không, hì hì, Thiết Hồng bang này không phải là một bang phái tầm thường đâu, thiếu hiệp đừng có trêu vào.


Lời nói trên là sự thật chứ không phải là bịa đặt, vì hiện giờ Thiết Hồng bang là bang phái lớn nhất trong giới hắc đạo, ngay Nam trang, Bắc bảo mới nổi lên lừng danh khắp thiên hạ cũng phải kiêng nể Thiết Hồng bang, vì võ công của hai người ấy tuy cao siêu hơn người của Thiết Hồng bang một chút thật, nhưng chúng cũng phải công nhận bang phái này lớn nhất và thế lực mạnh nhất thiên hạ, nên từ trước tới nay bất cứ kiếm khách hiệp sĩ lừng danh nào mà dám gây hấn với phân trại, nhưng từ đó trở đi, người ấy đừng có hòng được yên thân, bất cứ đi tới đâu, hay giờ phút nào cũng đều có người của Thiết Hồng bang theo dõi và giết chết.


Huống hồ Thiết Hồng bang lại giao dịch với Nam trang, Bắc bảo rất thân. Việc này tuy người ngoài không biết nhưng Kiếm Phi thì đã rõ hết, vì Thượng Quan Hùng, Bảo chủ của Thượng Quan bảo và Trần Tinh, Trang chủ của Hắc Sát trang với ân sư của mình là Kim Mộng Hùng đều là đầu mục của quan ngoại Tổng đàn của Thiết Hồng bang. Sau khi Thượng Quan Hùng và Trần Tinh giương danh thiên hạ cũng vẫn giữ tình bạn trong giới hắc đạo với nhau, tuy chúng có kèn cựa nhau ngầm, nhưng bề ngoài vẫn khách khí với nhau và đôi khi còn hợp sức lại đối ngoại nữa. Cho nên gây hấn với Thiết Hồng bang, trừ phi mình tài ba đặc biệt hơn người thì Nam trang, Bắc bảo không những không giúp sức cho Thiết Hồng bang, trái lại còn lôi kéo mình vào hùa để tăng cường thực lực của họ. Bằng không, thiên hạ tuy bao la lớn rộng thật, nhưng đừng có mong sống sót với họ.


Riêng tình hình của Kiếm Phi thì khác hẳn, trong sứ mệnh của chàng không những tầm thù Thiết Hồng bang mà còn cả với Nam trang, Bắc bảo, đó là nguyên nhân chàng ra giang hồ phen này. Nên chàng nghe thấy Vạn Nhất Thanh nói như vậy, liền dùng giọng mũi kêu "hứ" một tiếng, rồi đáp :


- Vạn Nhất Thanh, đây là lần cuối cùng tại hạ hỏi ngươi, ngươi muốn tự giải quyết lấy hay phải nhờ đến tại hạ ra tay hộ?


Hai đại hán đứng ở phía sau Vạn Nhất Thanh thấy Kiếm Phi chỉ là một đứa con nít mới hết sợ, nghe chàng nói xong, chúng cùng quát lớn một tiếng rút đao ở sau lưng ra xông lại định tấn công.


Kiếm Phi thấy vậy lạnh lùng nói :


- Thật là đồ ngu không sợ chết!


Chàng chưa nói dứt đã lui lại một bước, vận Long Phụng Cương thần công lên, rồi giở thế "Long Khởi Vân Ủng" (rồng bay mây cuốn theo), đột nhiên ra tay phản công lại.


Bọn Vạn Nhất Thanh chỉ thấy trên mặt đất bỗng có hai luồng gió lốc từ từ quay tít.


Vạn Nhất Thanh thấy vậy, cả kinh thất sắc, vội cầm thanh bảo đao lên trầm giọng quát bảo hai người nọ rằng :


- Tiền, Vương hai vị mau rút lui, đó là Long Phụng song tuyệt chưởng.


Y vừa nói vừa xông đao lên cứu viện nhưng đã muộn, Tiền - Vương hai người tuy thấy chưởng thế của đối phương rất kinh người, nhưng hành động chậm chạp nên chúng cả mừng, cả hai cùng sử dụng đao răng cưa, một tả một hữu nhằm đầu Kiếm Phi chém xuống ngay.


Nhưng chúng cảm thấy có một luồng sức lực rất mạnh dội tay hai người sang hai bên, và chúng lại nghe thấy Vạn Nhất Thanh cảnh cáo, nên chúng hoảng sợ đến mất hết hồn vía, vội giở toàn lực ra lôi thanh đao răng cưa lại để bảo vệ lấy mình mẩy cùng rút lui luôn. Bỗng chúng nghe thấy một tiếng quát lớn :


- Nằm xuống!


Chúng thấy áp lực ở bốn bên càng ngày càng nặng và càng nhanh dồn dập tới...


Sau hai tiếng kêu "bùng bùng" và hai tiếng rú rất thảm khốc, Vạn Nhất Thanh đã thấy Tiền - Vương hai người mồm hộc máu tươi, bắn trở ngược về phía sau, va mạnh vào tường ngã lăn ra chết tốt. Những bàn ghế ở quanh đó cũng bị ảnh hưởng bởi chưởng phong, gãy vụn hết.


Kiếm Phi mới giở có một thế chưởng mà đã đánh chết ngay hai người tại chỗ, Vạn Nhất Thanh không sao chịu được múa tít thanh Bát Quái đao xông lại nhằm đầu chàng chém luôn, Kiếm Phi không dám trì hoãn, vẫn dùng thế Long Khởi Vân Ủng ra tay nhanh như điện chớp, chỉ trong nháy mắt đã tấn công luôn mười chưởng và đá luôn bốn cái.


Vạn Nhất Thanh thấy chưởng và chân của đối thủ nhanh và mạnh như vậy, cũng phải giật mình kinh hãi thầm, y vội giở luôn ba thế đao lợi hại ra mới may mắn thoát khỏi chưởng phong của đối thủ.


Khi nào Kiếm Phi chịu để cho y chạy thoát, lại xông đến tấn công tới tấp.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Camera

Camera

Bài Giáo dục công dân dạy thấy bạn sai phải nhắc nhở. Nhưng đó là lí thuyết, còn

28-06-2016
Nhẹ nhàng như mây

Nhẹ nhàng như mây

Vậy là chồng chị Tư chết thiệt rồi. Nghe đâu chết vì ăn nhầm mấy cái nấm độc

25-06-2016