pacman, rainbows, and roller s
Bích Vân thần chưởng - Vô Danh

Bích Vân thần chưởng - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 85 đánh giá )

Bích Vân thần chưởng - Vô Danh - Chương 4 - Giờ phục hận

↓↓

- Nhà của thiếu hiệp ở đâu?

bạn đang xem “Bích Vân thần chưởng - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Kiếm Phi rầu rĩ đáp :


- Đến giờ tiểu bối cũngkhông biết nhà mình ở đâu, chỉ nghe thấy ân sư nói tiểu bối là một đứa con hoang, ân sư ngẫu nhiên gặp thấy đem về nuôi nấng, dạy bảo cho tới khi trưởng thành.


- Thế à? Thiếu hiệp có sư huynh đệ đồng môn không?


- Theo chỗ tiểu bối biết, gia sư chỉ có một mình tiểu bối là đệ tử thôi.


Vạn Nhất Thanh nghe nói tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng lại đổi sắc mặt ngay, vừa cười vừa nói tiếp :


- Từ nay trở đi, thiếu hiệp đã là người nhà rôi đừng có khách sáo như trước nữa.


Tuy Kiếm Phi rất thông minh, nhưng hãy còn thiếu giang hồ, tuy vừa rồi chàng rất khéo léo giấu giếm lai lịch của mình, nhưng chàng đã khiến đối phương nghi ngờ mà không hay.


Một lát sau, Vạn Thích ở bên trong đi ra mời chàng vào ăn cơm. Rồi Vạn Nhất Thanh tươi cười đứng dậy đi trước. Kiếm Phi, Vạn Thích theo sau.


Cơm nước xong, Vạn Nhất Thanh về phòng nghỉ ngơi trước. Vạn Thích tiếp chàng một hồi rồi dẫn chàng vào một cái lầu nhỏ biệt lập xây ở trong sân nghỉ ngơi.


Đêm đã khuya, bốn bề yên lặng như tờ. Trên không một vành trăng sáng từ từ nhô lên. Kiếm Phi ở trên lầu nhỏ ngồi tựa cửa suy nghĩ. Chàng đang tính toán cách phục thù như thế nào, sau cùng chàng khoái chí cười khì rồi đứng dậy ngó ra bên ngoài nhìn khắp chung quanh một hồi không người nào hết mới khẽ đóng kín cửa sổ lại, móc túi lấy Kim Húc thần kiếm, Ảo Thiên quyền phổ và cây sâm nghìn năm rồi cột vào trong người bên ngoài, mặc áo lót mình và áo ngắn, còn áo ngoài và hành lý thì chàng để ở trên bàn, rồi chàng lên giường ngồi xếp bằng tròn vận nội công một hồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.


Canh hai đã điểm, bỗng có một bóng đen lướt qua mép lầu lớn rồi nhảy sang lầu nhỏ nơi Kiếm Phi đang ở, nằm phục ở trên mặt hiên ngó vào bên trong.


Lúc ấy cửa sổ ở lầu nhỏ đã đóng kín, y liền lấy một con dao găm khẽ nạy một cái, cánh cửa sổ từ từ mở ra mà không có tiếng động nào hết. Người nọ vẫn nằm yên ở dưới mái hiên ngó nhìn vào trong lâu, thấy Kiếm Phi nằm ngủ,, đang thở rất đều, đủ thấy chàng đã ngủ say. Dưới ánh trăng, thấy người ấy thân hình mập mạp và cũng dùng khăn đen bịt mặt. Y ở ngoài cửa sổ ngó nhìn một hồi, tay khẽ ấn vào mái ngói rồi nhẹ nhàng lướt vào trong lâu. Xem cử chỉ của y thìhình như cánh tay trái có vẻ ngượng nghịu không được linh động cho lắm.


Y từ từ đi lạnh cạnh bàn, cầm bộ áo dài trắng của Kiếm Phi lên khám xét một hồi nhưng không có gì hết, rồi ỳ lại lẹ bước đi tới cạnh giường dùng hai ngón tay điểm vào huyệt ngủ của Kiếm Phi.


Tất cả cử chỉ của người đó không qua được mắt của Kiếm Phi, khi tay người đó đụng vào người chàng, chàng nhanh nhẹn xoay tay chộp ngay yếu huyệt ở cổ tay của y, đồng thời khẽ quát bảo :


- Bằng hữu, tại hạ không phải là Lý Nghĩa Thiên, việc gì mà phải nhẹ tay nhẹ chân như thế?


Người đó nghe rùng mình một cái, đột nhiên rụt cổ tay phải lại, tay trái liền nhằm yếu huyệt Thiên tỉnh ở trên vai của chàng điểm luôn, nhưng chàng ung dung nhấn mạnh sức vào bàn tay một chút khẽ hỏi tiếp :


- Chẳng lẽ bằng hữu đã quên việc ở Tam giang khẩu rồi ư?


Người nọ vừa chìa tay trái ra đã cảm thấy yếu huyệt ở bên tay phải tê tái, khắp mình mẩy mềm nhũn, không còn hơi sức nào, liền khẽ đáp :


- Đặng thiếu hiệp, xin thiếu hiệp thứ cho.


Kiếm Phi lại hỏi tiếp :


- Tại hạ còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh là gì?


Người nọ suy nghĩ giây lát chưa kịp trả lời thì Kiếm Phi đã vận sức vào bàn tay nhấn mạnh một cái và hỏi tiếp :


- Bằng hữu có chịu nói thực không?


Người bịt mặt đột nhiên cảm thấy khí huyết trong người rạo rực và như có muôn vạn con kiến bò ở trong huyết quản tê tái buồn nhức khó chịu khôn tả, mồ hôi toát ra như mưa, liền nghiến răng mím môi với giọng run run đáp :


- Tại hạ là Triệu Trình Ty. Đặng thiếu hiệp...


- Ồ, Phó tổng quản đây, ai phái Phó tổng quản tới đây?


Triệu Trình Ty nghe thấy chàng hỏi như vậy mới hơi yên lòng một chút liền đáp :


- Trang chủ.


- Thế sao ở Tam giang khẩu các ngươi lại làm việc riêng như thế?


Triệu Trình Ty đảo tròn đôi ngươi một vòng rồi suy nghĩ và đáp :


- Đó là việc riêng của bổn trang, thiếu hiệp không biết đâu.


- Ồ, để mỗ hỏi Thiếu trang chủ xem đầu đuôi câu chuyện ra sao?


- Đặng thiếu hiệp, chúng ta đều là anh em nghèo khổ với nhau cả, nếu thiếu hiệp vui lòng giúp tại hạ một lần thì sau này tại hạ thế nào cũng đáp đền. Bằng không dù thiếu hiệp có bức bách tại hạ, đối với thiếu hiệp cũng không có ích lợi gì cả.


- Phó tổng quản, nếu tại hạ tha cho Phó tổng quản đi... Hừ... lòng người xảo trá lắm, biết đâu Phó tổng quản lại chả ở trước mặt Trang chủ đánh đổ tại hạ?


Triệu Trình Ty cũng là một tay lão luyện giang hồ, nghe nói cũng ngạc nhiên vội đáp :


- Mỗ Triệu Trình Ty này xưa nay nói một là một, hai là hai. Đặng thiếu hiệp cứ hỏi Thiếu trang chủ là biết liền.


Kiếm Phi nghe thấy đối phương nói như vậy, suy nghĩ giây lát với giọng êm dịu nói tiếp :


- Phó tổng quản, tại hạ muốn hỏi Phó tổng quản một việc này.


- Việc gì thế?


- Anh em trong bang này có cái gì để chứng minh thân phận của mình không?


- Anh em trong bang mỗi người có một cái thẻ chúng minh.


- Nếu không đem theo thẻ ấy thì sao?


- Không khi nào thẻ thân phận lại không thể đem theo trong người được.


- Được lắm, vậy bây giờ tại hạ làm thế nào chứng minh được bằng hữu là Phó tổng quản. Và làm thế nào, chứng minh được Phó tổng quản là do Trang chủ phái tới đây!


Triệu Trình Ty thò tay trái vào túi lấy một cái thẻ bằng sắt hình tròn đưa cho Kiếm Phi và nói :


- Đây là thẻ bài chứng minh thân phận.


Kiếm Phi đưa mắt liếc nhìn thấy trên thẻ bài ấy quả có khắc những chữ như sau :


"Thiết Hồng bang quan ngoại, Tổng đàn Phó tổng quản". Chàng xem xong liền cầm cái thiết bài ấy vào trong tay vừa cười vừa nói tiếp :


- Thôi được, tại hạ hãy tạm giữ cái thẻ bài này của Phó tổng quản.


Triệu Trình Ty thấy vậy cả kinh vội nói :


- Đặng thiếu hiệp, việc này...


Kiếm Phi đã sầm nét mặt trầm giọng nói tiếp :


- Nếu Phó tổng quản không bằng lòng thì chúng ta cùng đi yết kiến Trang chủ vậy.


Bất đắc dĩ Triệu Trình Ty thở dài một tiếng và đáp :


- Nếu Đặng thiếu hiệp không tin họ Triệu này, tại hạ đành chỉ có một cách nhận thua tùy theo thiếu hiệp muốn xử trí thế nào thì ra tay đi.


- Không phải tại hạ không tin được Phó tổng quản, nhưng vì chúng ta chưa quen biết nhau bao giờ, cho nên bất đắc dĩ tại hạ phải có hành động ấy, mong Phó tổng quản hiểu giùm.


Nói xong, chàng lật tay trái vỗ vào đốc mạch của y một cái rồi nói tiếp :


- Phó tổng quản, tại hạ đã dùng thủ pháp độc đáo điểm trúng yếu huyệt của Phó tổng quản rồi, nếu Phó tổng quản không phản đối, trưa mai chúng ta ra ngoài trang đi dạo chơi một vòng, bằng không quá giờ ngọ tại hạ không có cách gì cứu kịp cho Phó tổng quản đâu.


Triệu Trình Ty tức giận vô cùng, nghiến răng kêu cồm cộp bụng mắng chửi thầm :


- "Tiểu tử, không ngờ Triệu Trình Ty này lại bị thua ngươi, thực là cáo già lại mắc hỡm cừu non".


Nghĩ đoạn, y liền đáp :


- Thôi được, mỗ xin nghe lời thiếu hiệp.


- Trước mặt Trang chủ mong Phó tổng quản nói giùm một vài câu, như vậy chúng ta sẽ được đẹp cả.


Nói tới đó chàng đột nhiên đưa tay phải ra bên ngoài một cái, người đã ngồi dậy và nói tiếp :


- Phó tổng quản đi đi, tốt hơn hết ta nên coi như không có chuyện đêm nay.


Triệu Trình Ty bị chàng đẩy một cái lui về phía sau mấy bước mới đứng vững rồi rầu rĩ đáp :


- Đặng thiếu hiệp, tại hạ xin cáo lui...


Đột nhiên căn phòng ở bên ngoài có tiếng chân người rất nhẹ vọng tới. Kiếm Phi vội giơ tay ra hiệu bảo Triệu Trình Ty mau đi đi. Đồng thời chàng cũng ngả lưng lên trên giường giả bộ ngủ say.


Triệu Trình Ty không dám ở lại nữa, hậm hực nhìn Kiếm Phi rồi quay mình nhảy ra ngoài cửa sổ đi luôn.


Triệu Trình Ty vừa đi khỏi ngoài cửa đã có tiếng của Vạn Thích vọng vào :


- Đặng huynh, Đặng huynh...


Kiếm Phi ngáp mấy cái rồi ú ớ hỏi :


- Ai thế?


- Đặng huynh có nghe tiếng động gì không? Vì hiện giờ đã có ngoại tặc xâm nhập vào trang.


Kiếm Phi vội ngồi dậy giả vờ kinh ngạc, hỏi lại :


- Cái gì? Có ngoại tặc ư? Đệ không thấy ai qua đây, Vạn huynh hãy đợi chờ một chút để đệ mở cửa cho huynh vào.


Tuy chàng nói vậy nhưng trong lòng chửi thầm và bụng bảo dạ rằng :


- "Hừ... cái trò chơi trẻ con này đừng giở ra với ta nữa".


Vạn Thích vừa cười vừa đáp :


- Khỏi cần mở cửa nữa, tiểu đệ lo ngại cho Đặng huynh nên mới sang đây hỏi thăm đấy thôi. Thôi ngày mai chúng ta sẽ gặp lại.


Nói xong, y đi luôn. Kiếm Phi thở ra một cái, ngồi dậy đóng cửa sổ xong đâu đấy mới lên giường đi ngủ.


Chàng khấn thầm rằng :


- Nghĩa phụ, Kiếm Phi đã bắt đầu phục thù đây, xin nghĩa phụ phù hộ cho con.


Chàng khấn đi khấn lại mấy lượt rồi ngủ say lúc nào không hay.


Ngày hôm sau mặt trời vừa mọc, chim ở trên cây đang đua nhau hót ríu rít.


Trong rừng rậm ở cách Vạn gia trang không xa có hai bóng người đang lững thững đi sát cánh nhau, một người là một thiếu niên anh tuấn mặc áo dài trắng và một người là võ sĩ béo mập người tầm thước, mặt âm trầm nhưng ăn vận rất xa hoa.


Hai người chẳng nói chẳng rằng đi sâu vào trong rừng tới một bụi cỏ lau và một đống đá lởm chởm, hai người đưa mắt nhìn chung quanh một hồi không thấy một bóng người nào, lúc ấy Triệu Trình Ty mới dẫn Kiếm Phi vào trong đống đá vừa cười vừa nói :


- Đặng thiếu hiệp, nơi đây kín đáo nhất, có chuyện gì xin thiếu hiệp cứ nói.


Kiếm Phi đưa mắt nhìn khắp chung quanh một lượt, thấy bốn bề đều là những cây cổ thụ to bằng hai người ôm, đống đá lởm chởm ở phía sau mình có thể ẩn núp được mà người bên ngoài không sao biết được, thật là một nơi kín đáo. Nhưng chàng lại nghĩ thầm :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Trăng bạc

Trăng bạc

(khotruyenhay.gq) Thanh chợt nhận ra lí do em trai luôn chờ đợi để nghe cái âm thanh ồn ã

28-06-2016
Lời nguyền Ebola

Lời nguyền Ebola

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Ba tháng

25-06-2016
Đôi tay của mẹ

Đôi tay của mẹ

Một thanh niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên của một công

01-07-2016
Cà rốt, trứng và cafe

Cà rốt, trứng và cafe

Cô con gái than phiền với ba về cuộc sống của mình và mọi việc thật khó khăn đối

24-06-2016