Thì ra năm xưa lúc Bích Ba bang xuất hiện trên giang hồ, thủ hạ của bang phái này đi đến đâu cũng đều dùng khăn bịt mặt, ra tay rất ác độc, người giang hồ chỉ biết có một bang mặc áo trắng, cỡi ngựa đen, đầu đội một cái mặc nạ chó sói nom rất hung ác, hành động phiêu hốt, xuất mạt vô thường thôi.
bạn đang xem “Bích Vân thần chưởng - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Khi bang phái ấy xuất hiện, tự nhận là đội quân phục thù, cho nên người giang hồ đều gọi là Phục Thù Chi Sứ, chứ rất ít người biết tên họ cho nên sự ước đoán của Kiếm Phi vừa rồi vừa đúng vừa sai là thế.
Hai thầy trò đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn hồi lâu, rồi từ từ đi xuống bên dưới, tiến thẳng vào trong cái làng nho nhỏ ấy.
Lúc ấy Kiếm Phi đã xác định một việc là cái làng nho nhỏ này, nhất định là chỗ ở của Miêu bộ của Bích Ba kiếm khách năm xưa chứ không sai.
Thì ra, sau khi quan sát kỹ lưỡng, Kiếm Phi đã nhận thấy hai mươi mấy căn nhà ở trong này đều căn cứ vào Bích Ba kỳ môn trận của Bích Ba kiếm khách sáng chế ra mà xây.
Ai đã vào trong trận thức ấy, nếu không thông thạo trận pháp đó thì vào được mà không sao ra được.
Kiếm Phi dẫn Biện Hổ đi tới trước làng đó rồi, cứ bước theo cổng làng mà vào bên trong. Đi được mấy chục trượng, chàng đã thấy một thiếu niên vạm vỡ ăn mặc rất mộc mạc tiến lên nghinh đón.
Kiếm Phi vội chắp tay chào và hỏi :
- Xin hỏi công tử, nhà của Hồ Vân Sinh ở đâu thế?
Thiếu niên nọ kinh ngạc vô cùng, nhìn chàng một hồi, mặt lộ vẻ tức giận, nhưng giọng nói vẫn ôn tồn đáp :
- Chẳng hay quý khách tới đây kiếm Hồ Vân Sinh có việc gì thế?
Kiếm Phi vừa cười vừa đáp :
- Có một người bạn nhờ vả tại hạ tới đây kiếm Hồ Vân Sinh có chút việc.
Thiếu niên lại ngắm chàng hồi nữa rồi đáp :
- Mời quý khách theo tại hạ đi lại đây!
Giọng nói và sắc mặt của y rất là kiêu ngạo và lạnh lùng.
Biện Hổ thấy vậy có vẻ bực mình, nhưng y thấy Kiếm Phi vẫn thản nhiên như thường nên không dám nổi giận, đành cứ phải vác búa đi theo, tiến thẳng vào giữa làng.
Đi được một lát tới trước cửa một căn nhà người nọ liền ngừng chân lại. Kiếm Phi ngắm nhìn căn nhà đó thấy kiến trúc rất tầm thường, cửa nhà hướng về hồ lớn và chỗ bờ ở trước mặt nhà đó có đậu hai chiếc thuyền đánh cá rất đặc biệt. Trên bờ có một cụ già râu tóc bạc phơ, đang nhắm mắt hút ống điếu.
Thiếu niên đi tới cạnh ông già đó, hình như sợ ông già giật mình, nên y khẽ gọi :
- Thưa ông!
Ông già nọ "ừ" một tiếng rồi đáp :
- Cháu đã về đó à?
Giọng nói của ông già rất hùng, nếu không trông thấy ông ta lên tiếng nói thì không ai sám ngờ một ông già yếu ớt như thế mà lại có tiếng nói hùng mạnh như vậy.
Thiếu niên lại khẽ đáp :
- Thưa ông có người kiếm ông đấy!
Ông già kêu "ồ" một tiếng, rồi hỏi :
- Ai? Có phải là người trong hồ không?
Thiếu niên lắc đầu đáp :
- Thưa ông, không!
Ông già lại rít một hơi thuốc thực mạnh rồi hỏi tiếp :
- Có phải là người trong làng không?
Tiếp theo đó, ông ta phun một hơi khói ra, trông vẻ rất an nhàn.
Thiếu niên lại đáp :
- Thưa ông không phải, người ngoài đấy ạ!
Ông già bỗng mở to đôi mắt, đôi ngươi sáng quắc như hai luồng điện, ngắm nhìn Kiếm Phi.
Kiếm Phi và Biện Hổ thấy đôi mắt của ông già sắc bén như vậy cũng phải giật mình kinh hãi. Hai người không ngờ ông ta lại có công lực thâm hậu như thế!
Ông già kêu "hừ" một tiếng và quát bảo thiếu niên rằng :
- Cháu đứng sang bên!
Thiếu niên vâng lời cúi đầu vái lại rồi lui sang một bên.
Ông già ấy chính là Hồ Vân Sinh lạnh lùng ngắm nhìn Kiếm Phi và Biện Hổ một hồi rồi trầm giọng hỏi :
- Lão phu chính là Hồ Vân Sinh đây! Ai giới thiệu cho hai vị tới đây thế?
Kiếm Phi tủm tỉm đáp :
- Tại hạ là Đặng Kiếm Phi với tiểu đồ là Biện Hổ...
Ông già vội ngắt lời chàng nói tiếp :
- Lão phu không hỏi tên họ của hai vị!
Biện Hổ thấy ông già vô lễ với sư phụ mình như vậy liền quát lớn :
- Ông già kia! Sao dám vô lễ với sư phụ của ta như thế?
Y vừa nói vừa múa tít cây búa một vòng.
Thiếu niên đứng ở cạnh ông già thấy vậy giận dữ quát lớn :
- Cẩu tử dám tới đây quấy nhiễu phải không?
Y chưa nói dứt đã vái Hồ Vân Sinh một lạy và nói tiếp :
- Thưa ông cho phép Phong nhi trói cẩu tử ngông cuồng này lại!
Hồ Vân Sinh chưa trả lời thì Kiếm Phi lại tủm tỉm cười và quát bảo Biện Hổ rằng :
- Hổ nhi, ngươi lui sang một bên!
Nói xong chàng tiến lên một bước và nghiêm nghị hỏi :
- Hồ Vân Sinh! Ngươi đối đãi khách như thế à?
Hồ Vân Sinh cười ha hả đáp :
- Thực không ngờ người hậu sinh tiểu tử lại còn muốn dạy bảo lão phu nữa.
Chỉ nghe thấy kêu "soẹt" một tiếng, đã có một luồng gió sắc bén nhằm kỳ môn huyệt ở trước ngực Kiếm Phi đâm tới.
Kiếm Phi lướt sang bên tránh luồng chỉ phong ấy, và cười nhạt nói tiếp :
- Hồ Vân Sinh! Theo đúng lý thì tại hạ phải nhường ngươi ba thế!
Hồ Phong đứng cạnh đó thấy chàng nói như vậy liền la lên :
- Thực là ta tức chết đi được!
Nói xong y múa quyền tấn công Kiếm Phi ngay, nhưng Hồ Vân Sinh đã lạnh lùng quát bảo :
- Phong nhi, ngươi hãy đứng sang một bên!
Y vừa nói dứt đã múa song chưởng như gió nhằm người Kiếm Phi tấn công luôn.
Muốn thử biết công lực của Hồ Vân Sinh ra sao, Kiếm Phi liền vận chân lực ra, giơ song chưởng lên chống đỡ luôn. Chỉ nghe thấy kêu "bộp"một tiếng thực lớn, cát bụi mù mịt, mặt đất ở chỗ đó cũng bị lõm xuống thành một cái hố sâu.
Hồ Vân Sinh mặt đỏ bừng, lui về phía sau ba bước, còn Kiếm Phi thì vẫn đứng yên ở đó không hề cử động chút nào.
Hồ Vân Sinh vừa đứng vững xong đã thét lên một tiếng rồi múa song chưởng nhảy xổ lại tấn công tiếp.
Hồ Phong đứng cạnh đó cũng múa quyền nhằm ngực Biện Hổ tấn công luôn, mồm thì quát lớn :
- Tiểu tử, lão từ này cũng tiếp ngươi vài thế!
Biện Hổ cả giận đáp :
- Ngươi là cái gì? Có giỏi thì giở khí giới ra!
Hồ Phong chia hai tay ra đáp :
- Lão tử không thèm dùng khí giới!
Biện Hổ liền vứt cây bút xuống đất, chỉ nghe thấy kêu "soẹt" một tiếng, cây búa đã cắm sâu vào trong mặt đất, chỉ có cán búa nhô ra bên ngoài thôi, rồi y vén tay áo lên đáp :
- Được, lại đây! Lão tử cũng dùng song quyền đối phó với ngươi!
Hồ Phong kêu "hừ" một tiếng rồi nhằm giữa ngực Biện Hổ tấn công luôn một quyền.
Biện Hổ kêu "ối chà" mấy tiếng và đáp :
- À, tiểu tử này giỏi thực! Vừa mới nói đánh là đã đánh ngay à?
Nói xong, y múa song quyền lên phản công liền.
Thế là bốn người thành hai đôi kịch chiến với nhau.
Lúc ấy bốn mặt đều có người xuất hiện, tiến thẳng về phía này.
Chương trước | Chương sau