Chàng cả kinh vội quát lớn một tiếng, giơ hữu chưởng lên chống bảy chưởng của đối phương một lúc. Nhưng may thay, chàng chỉ còn lại bấy nhiêu sức lực mà cũng đẩy lui được bảy chưởng đó.
Sau những tiếng kêu "lộp bộp" và còn một tiếng kêu "bùng" thật lớn, một cái bóng người lui ra rất nhanh và bước đi lảo đảo như suýt ngã. Thì ra người đó là Kiếm Phi sắc mặt nhợt nhạt mồ hôi trán toát ra như mưa, quần áo bị chưởng phong của kẻ địch đánh cho rách rưới khôn tả.
Chàng lui về phía sau mười mấy bước, mồm phun ra một tia máu tươi như một mũi tên vậy, rồi chàng té lăn ra đất không sao cử động được nữa.
Tuy kịch chiến đã lâu, chân lực đã hao hụt rất nhiều nhưng công lực của Mạc Định vẫn còn hùng hậu, nên Kiếm Phi không sao chống đỡ nổi và bị thương nặng như vậy.
bạn đang xem “Bích Vân thần chưởng - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mạc Định đẩy lui Kiếm Phi rồi đi tới Tần Kỳ, nhanh tay điểm vào mấy nơi yếu huyệt để cho vết thương của người bạn đó khỏi phun máu ra nữa, rồi y lại đỡ Tần Kỳ dậy để xoa bóp.
Trận đấu kết thúc, xác chết nằm ngổn ngang, máu chảy thành suối. Quần hùng bao vây ở vòng ngoài cũng dần dần giải tán hết. Tôn Sát người đẫm đầy máu tươi, và máu của y vẫn còn tiếp tục nhỏ xuống từng giọt một. Tay y vẫn nắm chặt con Linh Chi mã, con ngựa trong trắng như thế mà cũng dính đầy máu, nhưng hai mắt nó vẫn còn lóng lánh.
- Thiết Hồng bang đại thắng rồi.
Trong lúc quần hùng giải tán đều thì thầm bàn tán, có vẻ bất mãn. Tuy Thiết Hồng bang còn lại có hai người vẫn còn có thể đi lại và đánh đấm được thôi, nhưng ai có thể tư tin là có thể hạ nổi được Tôn Sát và Mạc Định.
Tôn Sát từ từ quay đầu lại, mặt y trông khủng khiếp như một mặt may quỷ và cười khì mấy tiếng rồi từ từ tiến tới gần Kiếm Phi.
Không ai biết y tới đó làm chi, quần hùng đang định bỏ đi, thấy vậy đều ngừng chân lại nhìn cả vào người Tôn Sát.
Lúc bấy giờ không khí nặng nề khôn tả.
Tôn Sát bỗng ngừng bước cúi đầu nhìn vào mặt Kiếm Phi. Lúc ấy Kiếm Phi đang mê man bất tĩnh, không biết gì cả. Hình như Tôn Sát ngắm nhìn bộ mặt anh tuấn của Kiếm Phi và có ý muốn tìm kiếm một vật gì thì phải, rồi đột nhiên y lộ vẻ kinh ngạc và chân cũng như bị rắn rết cắn phải vậy, người y rúng động một cái, vội lùi về phía sau một bước.
Cho tới khi vẻ mặt đã khôi phục như thường rồi, y mới tiến lên một bước nữa, cúi người xuống dùng ngón tay điểm vào ba nơi yếu huyệt ở trước ngực Kiếm Phi.
Chỉ trực của y chia ra làm ba làn khói đen lờ mờ, không ai trông thấy rõ, và chỉ thoáng cái đã biến mất ngay.
Chỉ thấy mặt của Kiếm Phi đang xanh tía bỗng tỏ vẻ nhăn nhó hình như chịu không nổi sự đau đớn vậy. Đồng thời chàng còn kêu hự một tiếng, đau nhức thấu xương và cũng tựa như muôn vạn con kiến đang chui vào trong người chàng mà cắn xé vậy.
Trong lúc mê man như vậy mà chàng còn chịu không nổi sự đau đớn ấy đến phải thức tỉnh, mồ hôi của chàng toát ra như mưa. Đồng thời mình mẩy tay chân chàng run lẩy bẩy nữa. Lúc ấy con dao ngắn vẫn còn cắm sâu vào vai trái của chàng và hơi lạnh ở trên lưỡi dao cũng bắt đầu chạy khắp mình mẩy của chàng.
Chàng càng đau đớn thêm, nên mồm cứ rên rỉ hoài, rồi từ từ hé mở đôi mắt lờ mờ ra. Đột nhiên chàng ngừng lại rên rỉ, hai mắt tia ra hai luồng sáng phẫn nộ. Chàng đã nhận ra người đứng ở trước mặt mình là Tôn Sát, hộ pháp của Thiết Hồng bang và cũng là kẻ thù chỉ tử nữa.
Chàng là người rất kiêu ngạo, đành chịu đau khổ chỉ chết chứ không chịu tỏ vẻ hèn kém trước kẻ thù. Chàng muốn lên tiếng nói nhưng vì quá đau đớn nên không sao nói lên lời được. Tôn Sát liền cười nhạt một tiếng, rồi âm thầm hỏi :
- Tiểu tử, có phải ngươi là Kiếm Phi không?
Kiếm Phi như bị dao đâm chém, nhưng chàng vẫn bướng bỉnh bò dậy, cố hết sức mới trả lời được một câu :
- Phải...
Hai mắt của chàng tia ra hai luồng ánh sáng phẫn nộ như hai con rắn độc định cắn vào mặt Tôn Sát vậy. Nếu đôi mắt của chàng có thể giết được người, thì chàng đã xé y ra làm hai rồi.
Tôn Sát đột nhiên ngửng mặt lên trời cười the thé như tiếng ma kêu, khiến ai nghe thấy cũng phải rùng mình hãi sợ. Y vừa cười xong lại lạnh lùng hỏi :
- Tiểu tử, ngươi họ Đặng thật hay họ Đặng giả?
Kiếm Phi trợn tròn xoe đôi mắt, lửa giận bốc lên khiến chàng cảm như đang ngồi trong vạc dầu sôi, rồi chàng lớn tiếng đáp :
- Thật!
Tôn Sát cười nhạt nói tiếp :
- Tiểu tử, ngươi không còn hơi sức gì nữa đâu.
Hai dòng nước mắt ở hai mắt của Kiếm Phi nhỏ ròng xuống. Bị nhục trước mắt kẻ thù như vậy, lại có quần hùng đứng chứng kiến nữa, lúc này chàng chỉ muốn chết thôi, nhưng trái tim của chàng nghiến răng :
- Ngươi còn có mối thù lớn của nghĩa phụ chưa trả được. Ngươi còn có mối thù của sư môn chưa thanh toán. Còn cha mẹ của ngươi là ai, ngươi vẫn chưa biết, thế mà ngươi lại dám chết một cách vô ích như vậy sao?
Vì thế mà chàng thở dài một tiếng từ từ cúi xuống, nước mắt của chàng vẫn tiếp tục nhỏ ròng xuống như mưa. Chân tay lẩy bẩy, lê mãi mới đi được một bước, Kiếm Phi từ từ đi trở ra. Quần hùng đứng ở đàng xa thấy vậy cũng phải thông cảm mà thở dài vì họ biết khắp thiên hạ này chưa có một người nào chịu đựng nổi Quỷ thủ tảo hồn của Tôn Sát.
Trong lúc Kiếm Phi đi từng bước một vào trong rừng và quần hùng đang thở dài và kính phục thì Tôn Sát đột nhiên ngửng mặt lên trời cười quái dị. Tiếng cười của y chưa dứt, y đã giơ tay lên búng một cái, liền có một luồng khói nhạt phi thẳng vào yếu huyệt sau lưng của Kiếm Phi.
Quần hùng như vậy lại đều im lặng ngay. Sự yên lặng của mọi người là biểu hiện của sự phẫn nộ vì thấy thủ đoạn của y quá ác độc và quá đê hèn, nhưng không một ai dám lên tiếng nói hết.
Kiếm Phi chỉ thấy yếu huyệt ở sau lưng bỗng tê tái, chàng cảm thấy mình mẩy ngứa ngáy khó chịu, còn khó chịu hơn muôn ngàn con kiến đang mút xương tủy của mình. Chàng chỉ kêu "hự" một tiếng đã ngã lăn ra đất ngay. Hai tay nắm chặt, nghiến răng, mím môi, máu tươi cứ nhỏ ra từng giọt một.
Chàng lăn lộn một hồi mà không kêu rên nửa lời. Một lát sau, chàng từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn Tôn Sát một cái rồi lảo đảo đi vào trong rừng ngay.
Tôn Sát đột nhiên quát lớn :
- Tiểu tử đứng yên.
Tiếng nói đó vừa dứt thì sau một tảng đá đã có người quát lớn :
- Bắc bảo Thượng Quan bảo.
Tiếng kêu ấy đã lan khắp mọi nơi và quanh đó hình như đã chứa đầy sát khí vậy.
Tiếng nói chưa dứt đã có bốn ông già mặc áo dài đỏ xuất hiện ở đây trước rồi.
Sự biến hóa đột nhiên ấy khiến ai nấy đều kinh ngạc vô cùng vì họ không ngờ Tứ lão của Thượng Quan bảo cũng tới đây nốt.
Tiếp theo đó, sau tảng đá lớn ấy lại có tám đại hán trung niên mặc võ trang màu đỏ như lửa, mỗi người tay cầm một cái búa tầm sét lớn, địa vị của Tứ lão của Thượng Quan bảo chỉ kém có Tổng quản thôi, võ công cao siêu không kém gì bọn Tôn Sát, Mạc Định.
Tôn Sát thấy bốn ông già này xuất hiện, mặt liền biến sắc dưới hoàn cảnh ấy y lạ bỏ chạy sao, nên đánh liều giơ tay trái lên phẩy một cái ra hiệu. Ngờ đâu, không phải là y ra hiệu đánh mà đánh theo Kiếm Phi một chưởng nữa.
Chỉ nghe thấy kêu "bùng" một tiếng, Kiếm Phi kêu "hự" một cái, người chàng cũng như một quả banh lăn lông lóc trên mặt đất liền, cao dao cắm ở trên vai trái của chàng lại càng cắm sâu vào tận xương, máu tươi ở mồm chàng phun ra như suối, nhưng không ai dám thương chàng mà cứu chữa cả. Chảng chỉ cố định đau đớn lặng lặng nằm trên mặt đất để nghĩ cách trả thù thôi.
Tôn Sát tấn công chàng một chưởng quay lại nhìn Tứ lão và mấy đại hán của Thượng Quan bảo.
Mạc Định cũng đứng yên vận sẵn công lực ra hai tay để đề phòng Tứ lão tấn công.
Tứ lão từ từ đưa mắt liếc quanh một vòng, người đứng đầu của Tứ lão là Lôi Hỏa lão cười ha hả, rồi tiến lên một bước hỏi Tôn Sát, Mạc Định rằng :
- Thế nào quý Bang chủ có được mạnh giỏi không?
Tôn Sát cười, lầm lì đáp :
- Đội ơn, quý Bang chủ vẫn được bình yên như thường.
Lôi Hỏa lão đưa mắt nhìn con Linh Chi mã ở trong tay Tôn Sát rồi vừa cười vừa nói tiếp :
- Tôn huynh đến sớm thật.
Tôn Sát cười the thé mấy tiếng, liền đáp :
- Các vị đến muộn thật.
- Lão nhận thấy đến vừa đứng lúc chứ chưa phải muộn.
Tôn Sát nghe thấy ông già ấy trả lời như vậy, giật mình kinh hãi lui về phía sau :
- Các hạ nói như thế là ý nghĩa gì?
Sau câu nói ấy tất cả mọi người có mặt tại đó đều im lặng, không khí trở lại nặng nề và gây cấn như trước khiến ai nấy đều khó thở vô cùng.
Đột nhiên trong rừng lại có tiếng người la lớn :
- Nam Tôn Hắc Sát trang.
Tiếng nói rất du dương và vòng đi rất xa, trong tiếng nói bao hàm đầy sát khí, chỉ trong nháy mắt ba người của Nam Tôn Hắc Sát trang đã xuất hiện trên bờ hồ đó liền.
Mọi người nhìn kỹ mới hay ba người đó đều là ba ông già đầu tóc bạc phơ, mặt mũi hung ác, người mặc áo gấm xanh trông rất lịch sự.
Tiếp theo đó, trong rừng lại có sáu đại hán trung niên, tay cầm dao răng cưa, mặc võ trang màu xanh, xếp hàng một từ từ đi ra trông rất oai nghi.
Bỗng có người khẽ nói :
- Hắc Sát tam ma!
Hắc Sát tam ma vừa xuất hiện thì Tôn Sát và Mạc Định khẽ gật đầu một cái. Ba người kia chắp tay chào Tứ lão của Thượng Quan bảo. Bốn ông già nọ cũng chắp tay đáp lễ.
Phi Thiên Ma Yêu người đúng đầu nhóm Tam ma liền cười và hỏi Tứ lão rằng :
- Bốn vị cũng tới đây đấy à? Thật tiểu đệ không ngờ chút nào.
Lôi Hỏa lão cười ha hả đáp :
- Già cũng không ngờ ba vị sao lại không quản ngại xa xôi hàng nghìn dặm mà tới đây.
Tuy Nam trang với Bắc bảo mới xuất hiện trên giang hồ được hơn mười năm thôi, nhưng sự phát triển nhanh chóng của hai bang phái ấy không thể tưởng tượng được và bây giờ đã trở thành hai bang phái lớn không kém phì một bang phái nào trong võ lâm hết, và mỗi bang ở một nơi, hộ ứng lẫn nhau, cao thủ của chuyện đông như kiến cỏ, nên Nam trang ở miền Nam, và Bắc bảo ở phía Bắc hầu như đã đứng đầu các bang phái ở miền Nam và miền Bắc rồi.
Nam trang là Hắc Sát trang, Bắc bảo là Thượng Quan bảo, tuy ngày thường vẫn có công việc đi lại với nhau, tình giao hảo khá mật thiết, nhưng hễ gặp thấy những việc gì có lợi lớn, cả đôi bên không ai chịu nhường ai hết.
Tôn Sát đâu là kẻ ngu si, thấy tình thế như vậy, đối với mình rất bất lợi, nếu trước mặt thiên hạ anh hùng mà y đào tẩu thì Thiết Hồng bang còn sĩ diện nào trong võ lâm nữa.
Hơn nữa y cũng biết bất cứ người nào trong Hắc Sát tam ma và Thượng Quan tứ lão võ công cũng cao siêu hơn mình nhiều. Huống hồ mình vừa kịch chiến xong, chân tay đang mệt mỏi.
Nhưng Mạc Định cũng không phải là người ngu ngốc, y biết nếu không nhân lúc này hạ đối thủ thì hậu quả không thể tưởng tượng được. Còn Tần Kỳ thì y đành phải để mặc cho ngườibạn ấy nằm tạm ở đó trước, vết thương của Tần Kỳ nặng thực nhưng đã được y điểm cho mấy nơi đại huyệt rồi, không còn chảy máu như hồi nãy nữa nên hiện giờ Tần Kỳ đã ngủ say, trà trộn trong đống xác người khác, không để ý nhìn kỹ thì không sao hay biết y chưa chết cả.
Nghĩ tới đó, Mạc Định nhìn Tôn Sát một cái, ngờ đâu Tôn Sát cũng có chung một ý nghĩ như y, nên khi hai người đưa mắt nhìn nhau một cái đã biết tâm ý của nhau liền.
Mạc Định đã xuất hiện trong sương mù, liền múa chưởng tấn công tới Lôi Hỏa lão, thế công của y mạnh như vũ bão...
Tôn Sát không chần chờ gì hết, cũng múa chưởng xông lại đánh úp Lôi Hỏa lão.
Sự thực khi chúng vừa đưa mắt ra hiệu cho nhau thì lão Tam của nhóm Hắc Sát tam ma đã thấy liền, nhưng y chỉ nhếch mép cười khì một tiếng tỏ vẻ đắc chí thôi.
Lôi Hỏa lão vì đứng gần Mạc Định với Tôn Sát mà lưng lại hướng về chúng, nên khi Mạc Định vừa ra tay tấn công một cái, chưởng lực đã lấn át tới phía sau lưng y liền.
Tuy thế công của Mạc Định và Tôn Sát lợi hại thực, nhưng Lôi Hỏa lão cũng không phải là tay tầm thường, nghe tiếng gió động y đã quay người lại giơ song chưởng lên chống đỡ và chân thì thuận thế lui ngay về phía sau. Tuy vậy y vẫn bị hai địch thủ đẩy lui hai bước.
Nhân dịp ấy Mạc Định với Tôn Sát liền thừa cơ nhảy luôn ra ngoài đấu trường.
Lôi Hỏa lão, Phong Hỏa lão, và Vân Vụ lão trong hàng tứ lão liền quát tháo và vội đuổi theo hai người ngay.
Mạc Định và Tôn Sát biết dù sao hôm nay cũng không thể tránh khỏi một cuộc kịch chiến, nên cả hai đều quay người lại chống đỡ chứ không chạy nữa.
Lão đại của nhóm Hắc Sát tam ma thấy vậy liền đưa mắt ra hiệu cho hai em rồi cả ba cùng xông vào đánh, để mong cướp được vật báu.
Biết chạy không sao thoát được, Tôn Sát phải đứng lại chống trả mấy kẻ địch lợi hại, nhưng tay phải của y vẫn nắm chặt con ngựa Linh Chi và chỉ dùng tay trái để đối địch thôi. Trong những chưởng phong của bọn ma đầu, y còn thấy có những lằn khói nhợt nhạt và tanh hôi vô cùng. Y đã kịch chiến suốt đêm, nội lự chao tổn rất nhiều, chân tay rời rã mà địch thủ toàn là những tay cao cường như thế, cho nên càng đấu thêm bao nhiêu lâu y càng thấy nguy hiểm bấy nhiêu.
Đột nhiên có ánh sáng xanh nhợt của mấy đôi mắt chớp nháy một cái. Tôn Sát biết là nguy đến nơi vội giơ chưởng lên chống đỡ và thừa thế lui luôn về phía sau.
Chưởng lực của y va chạm vào chưởng lửa của Tam Ma chỉ nghe thấy kêu bùng một tiếng, y đã rú lên thực lớn, người loạng choạng mấy bước, mồm hộc máu tươi ra tức thì. Con ngựa Linh Chi ở trong tay cũng bị bắn ra ngoài xa.
Đồng thời Tỷ Ảnh Trấn Tam Sơn cũng kêu hự một tiếng, sắc mặt nhợt nhạt lùi bước lia lịa. Cũng trong lúc đó đã có một cái bóng người nhanh như điện nhảy lên trên cao đuổi bắt con ngựa Linh Chi vừa sút khỏi tay của Tôn Sát đang bay lơ lửng ở trên cao...
Chương trước | Chương sau