- Sinh tử hữu mệnh, ta quyết đem Tố Tâm giao phó cho công tử. Nếu công tử luyện thành chiêu tuyệt kiếm Thiên Nhân Đồng Tham thì chẳng có gì phải sợ Ma Diện Tú Sĩ nữa.
bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vân Long chẳng phải không động tâm trước phong tư tuyệt mỹ của Tố Tâm. Nhưng chàng sợ gây họa cho người nên lòng rất ái ngại.
Chàng chắp tay thưa:
- Tiểu bối còn có phụ mẫu tại đường. Hơn nữa, ở đây không có bậc trưởng bối nào thay mặt nên không thể quyết định được.
Tố Tâm thấy chàng khước từ không khỏi tủi hổ nhào vào lòng cha khóc tức tưởi.
Xích Long Quái Y cười lớn, giọng ông vừa quái dị vừa bi thương. Ông hỏi lại Vân Long:
- Ngươi nói là cần có ý kiến của trưởng bối chứ gì?
- Thưa phải.
- Vậy ta hỏi ngươi, thân pháp khinh công của ngươi tên gọi là gì?
Chàng thấy thái độ của lão có vẻ thành khẩn và nghiêm trang nên không dám giấu.
- Thưa tiền bối, tên gọi của bộ pháp là Lăng Vân.
Quái lão lộ rõ vẻ vui mừng, lão hỏi dồn:
- Ai dạy cho ngươi?
- Thưa đó là gia mẫu.
Quái Y chậm rãi gằn từng tiếng:
- Tên của lệnh mẫu là gì?
Mọi người thấy rõ sự hồi hộp của lão. Vân Long đáp:
- Gia mẫu tính danh là Nam Cung Sương.
Xích Long Quái Y ngữa mặt lên trời cười không dứt, nước mắt chan hòa trên khuôn mặt già nua.
Đông Phương Bạch run giọng nói:
- Té ra ngươi là ngoại tôn của Nam Cung Phong ư? Xích Long huynh chính là bào huynh của ngoại tổ ngươi đó.
Vân Long mừng rỡ sụp xuống thi l với Quái Y:
- Tiểu tôn xin ra mắt ngoại bá tổ.
Xích Long dằn cơn xúc động, cúi xuống đỡ chàng lên, ôm vào lòng vuốt ve rồi nói:
- Mười bảy năm nay ta lang thang khắp nơi để tìm kiếm tung tích Phong đệ và Sương nhi. Nào ngờ hoàng thiên bất phụ hữu tâm nhân, hôm nay gặp được ngươi.
Lão chợt nhớ đến chuyện hôn ước còn chưa bàn xong liền bảo:
- Tâm nhi là một cô gái rất tốt, chỉ tại cha nó không biết dạy dỗ, nay ta thay quyền ông ngoại chấp thuận cho ngươi được kết hôn với Đông Phương Tố Tâm.
Đông Phương Bạch không ngờ sự tình lại di n biến thuận lợi đến thế nên toại ý cười dài rồi nói:
- Cảm tạ Xích Long huynh, bây giờ xin mời tất cả đến tệ xá dùng bữa cơm đạm bạc.
Mọi người kéo nhau đến Tố Tâm sơn trang. Tử Nhiêm Công lấy tên con gái mình đặt cho sơn trang đủ biết lão yêu thương Tâm nhi đến nhường nào. Sơn trang nằm trên triền núi, chỉ có một khách sảnh và bốn phòng ở phía sau, tất cả đều bằng gỗ quý. Xung quanh có vườn tược trồng cây ăn trái và hoa cảnh nhưng đã chìm dưới lớp tuyết dày.
Tố Tâm vừa mừng vừa thẹn chạy về trước để chuẩn bị cơm nước. Khi bọn Vân Long vào đến đã thấy lò sưởi trong sảnh tỏa hơi ấm áp và trên bàn bày sẳn trà rượu.
Vân Long mời Xích Long Quái Y và Đông Phương Bạch ngồi lên ghế rồi dắt ba em đến hành l ra mắt:
- Kính cáo ngoại bá tổ và Đông Phương tiền bối, đây là ba người em kết nghĩa của Long nhi. Độc Cô Thiên, Tả Phi và Tả Kiếm.
Xích Long nhận l rồi bảo:
- Đủ rồi, các ngươi cứ ngồi xuống ghế. Chúng ta là người giang hồ nên không câu nệ l nghi nhiều quá. Còn Long nhi, ngươi chuẩn bị lát nữa Tố Tâm lên đến sẽ ra mắt nhạc phụ.
Vừa dứt lời đã thấy Tâm nhi bưng thức ăn ra. Trông nàng thùy mị chẳng khác gì một khuê nữ yếu đuối.
Quái Y nghiêm sắc mặt nói:
- Tâm nhi hãy đến đứng bên Long nhi rồi cả hai quỳ xuống.
Tố Tâm ngượng ngùng, líu ríu làm theo lời.
- Hôm nay ta và Đông Phương Bạch tác hợp cho hai con kết duyên cầm sắc, ngày hôn l sẽ định sau.
Hai người cúi lạy Xích Long và Tử Nhiêm Công chín lạy.
Tả Phi thấy đại ca lấy được vợ đẹp như tiên, lòng hoan hỉ kéo hai người kia bước đến chúc mừng:
- Bọn tiểu đệ xin ra mắt đại tẩu, chúc nhị vị bách niên giai lão.
Tố Tâm thẹn thùng, bối rối chắp tay đáp l :
- Cảm ơn tam vị.
Vân Long thấy nàng đỏ mặt càng thêm kiều di m đáng yêu không khỏi vui thầm. Chàng giới thiệu ba em cho Tố Tâm biết.
Bọn Tả Kiếm biết nhà không có tỳ nữ, gia nhân nên cùng nhau đi theo Tố Tâm xuống bếp phụ bưng thức ăn lên.
Bảy người cùng nhau chén tạc, chén thù. Vân Long tuần tự kể lại chuyện thất tung của ngoại tổ và mọi chuyện liên quan đến bản thân cũng như kiếp vận giang hồ.
Mọi người ở lại Tố Tâm sơn trang để hưởng xuân. Trong thời gian này, Tử Nhiêm Công đã tận tâm truyền dạy chiêu tuyệt kiếm Thiên Nhân Đồng Tham cho Vân Long. Dù thông minh tuyệt đỉnh Vân Long cũng mất năm ngày mới nắm được tinh túy của chiêu kiếm.
Đông Phương Bạch thở dài nói:
- Ngày xưa khi ta học được chiêu kiếm này trên vách một sơn động lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng luyện xong mới biết phải là đồng nam, nguyên dương còn đủ mới phát huy được tối đa uy lực của kiếm khí. Nam Cung Phong với ta cũng là bằng hữu nên ta đã từng đem chiêu kiếm ra đàm luận, lão cười bảo rằng đây chỉ là một chiêu khiếm khuyết, nếu bổ sung được phần thiếu sót, yếu tố nguyên dương sẽ không còn quan trọng nữa.
Vân Long nhớ tới nửa chiêu trong Thái Cực Tuệ Kiếm nhưng không tìm được đầu mối phối hợp nên bỏ qua.
Sáng mùng bốn tết, Tử Nhiêm Công lưu luyến ti n Tố Tâm và bọn Vân Long lên đường về Bắc Kinh. Xích Long Quái Y cũng đi theo để gặp Nam Cung Sương. Cuối tháng giêng bọn họ mới về đến đế đô, lợi dụng lúc đêm tối đột nhập vào trang từ phía sau để tránh tai mắt Thiên ma. Bọn khôi y võ sĩ cảnh giới cẩn mật nên phát hiện ngay, chúng định báo động thì Vân Long cất tiếng:
- Ta là Phạm công tử đây! Tiếng hỏa tập bật cháy và đuốc được thắp lên, bọn đao thủ thấy tiểu chủ về mừng rỡ đồng quỳ xuống ra mắt.
Vân Long xua tay mi n l rồi ra khỏi khu rừng tiến nhanh về phía hậu sảnh Đào gia trang. Thấy phòng cha mẹ còn sáng đèn, chàng bước đến cửa cất tiếng gọi:
- Long nhi đã về, xin đến hầu song thân.
Nam Cung Sương nghe tiếng con trai mừng rỡ ra mở cửa, nhưng bà ngạc nhiên khi thấy Vân Long không bước vào mà lại cung kính vòng tay mời một người khác:
- Kính thỉnh ngoại bá tổ.
Một lão già da dẻ đen sạm vì phong trần chậm rãi bước vào. Nam Cung Sương đang ngơ ngác vì câu xưng hô của Vân Long, chợt nhìn thấy lão già vội quỳ sụp xuống ôm chầm lấy lão khóc nức nở:
- Bá phụ! Tài thần thấy phu nhân mình như vậy, cũng bước đến vén vạt áo quỳ xuống:
- Điệt tế Phạm Phi Vân xin ra mắt bá phụ.
Xích Long Quái Y đôi mắt mờ lệ đỡ Nam Cung Sương đứng dậy và bảo Tài Thần:
- Điệt tế đừng đa l.
Nam Cung Sương vẫn nắm chặt tay Quái Y đưa ông đến ngồi lên ghế, rồi cùng Tài Thần ngồi bên cạnh.
Lúc này bọn Vân Long cũng đã bước vào đồng quỳ xuống. Tố Tâm lần đầu ra mắt mẹ chồng lòng thẹn thùng khôn xiết. Quái Y chỉ nàng cười bảo:
- Phi Vân và Sương nhi hãy nhìn xem ta đã chọn cho hai người một nàng dâu như thế nào?
Tố Tâm run rẩy chắp tay cúi đầu thưa:
- Tức nữ Tố Tâm dập đầu ra mắt song thân.
Nam Cung Sương thấy con dâu mình xinh đẹp như tiên nga lòng mừng khôn xiết, đến đỡ nàng dậy vỗ về:
- Tâm nhi đừng sợ hãi, hãy đến đây ngồi với ta. Long nhi quả là có mắt tinh đời.
Tài thần cũng vuốt râu cười:
- Ta vẫn mong có được nàng dâu như thế.
Tố Tâm thấy cha mẹ chồng hoan hỉ chấp nhận, nàng yên tâm gạt nước mắt đến đứng sau lưng phu nhân.
Vân Long vòng tay giới thiệu ba em với cha mẹ:
- Còn đây là Độc Cô Thiên, Tả Phi, Tả Kiếm, em kết nghĩa của Long nhi.
Ba người sụp xuống lạy đủ chín lạy.
Tài thần thấy anh em họ Tả thân hình khôi vĩ, Độc Cô Thiên tướng mạo anh hùng, đem lòng yêu mến bước đến đỡ chúng dậy. Ông cười khà khà nói:
- Các ngươi tuổi tác lớn hơn mà chịu phận em e có phần thiệt thòi đấy.
Độc Cô Thiên kính cẩn thưa:
- Bọn tiểu điệt được theo hầu đại ca là một điều may mắn. Mai này diệt song quần ma xin được cùng đại ca về hầu hẳn dưới gối bá phụ và bá mẫu.
Mọi người hàn huyên tâm sự đến đêm khuya mới đi nghỉ. Nam Cung Sương giữ Tố Tâm ở lại ngủ với mình.
Hải Thị Song Hùng và bọn khôi vĩ võ sĩ canh gác khu hậu sảnh rất cẩn mật không cho ai vào nên chỉ trừ mấy nữ tì thân tín ra, chẳng ai biết bọn Vân Long trở về.
Sáng hôm sau, Vân Long còn đang mơ màng giấc điệp bỗng thấy một cái gì ươn ướt và nóng chạm vào người. Chàng giật mình mở mắt thấy con ngựa thân yêu đang đứng vẫy đuôi cạnh giường. Vân Long mừng rỡ bật dậy ôm lấy đầu nó vuốt ve, vỗ về.
Thì ra Phong nhi đã được bọn Hải Thị bí mật đem từ Tứ Xuyên về. Sáng nay nó nghe được mùi quen thuộc của chủ nhân nên bứt dây tìm đến.
Phong nhi liếm tay chàng, hai vó trước gõ xuống sàn tỏ vẻ vui mừng.
Hải Long, Hải Hổ đi ngang chuồng ngựa không thấy tuấn mã, giật mình hỏi bọn võ sĩ nhưng chúng bảo là không hề thấy ngựa đi ra. Anh em họ Hải suy nghĩ rồi chạy đến phòng Vân Long, thấy tuấn mã trong phòng liền bật cười:
- Con ngựa này thông linh thật. Ờ dưới chuồng mà cũng đánh hơi được Long đệ đã về.
Hải Hổ dắt ngựa trở lại chuồng, còn Hải Long ở lại chờ chàng rửa mặt xong sẽ bàn bạc vài điều quan trọng.
Theo tin tức Cái Bang đem đến, Thiên Ma Giáo đã bành trướng ra khắp vùng Ba Thục, chính thức mở phân đà ở Tây Khương, Thanh Hải, Cam Túc. Các tổ chức hắc đạo và cả bạch đạo không chống cự nổi, quy phục rất đông. Có lẽ mục tiêu tới đây là lưu vực sông Hoàng Hà và Dương Tử.
Hải Long vừa nói xong thì có tỳ nữ đến mời Vân Long ra khách sảnh dùng điểm tâm.
Chương trước | Chương sau