Polaroid
Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 21
5 sao 5 / 5 ( 31 đánh giá )

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa - Chương 7

↓↓

Quần hùng đều là người võ nghệ cao cường, nhãn quang sắc bén tinh tường, nên dù ở xa cũng nhìn rõ vẻ cũ kỹ, cổ kính của bí kíp. Bốn chữ Vô Cực Kiếm Quyết như rồng bay phượng múa nằm lồ lộ. Triển Tháo lật vào trang trong. Giấy đã ố vàng vì năm tháng nhưng nét chữ vẫn còn in đậm. Một loại chữ lạ lùng, không phải là Hán tự.

bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Triển Tháo nói tiếp:


- Vô Cực Kiếm Quyết viết bằng một loại chữ cổ. Giáo chủ đã hai mươi năm nghiên cứu mà vẫn chưa tìm ra manh mối. Người trộm nghĩ mình vô duyên với bảo vật, nên hôm nay đem ra làm tặng vật cho kẻ thắng cuộc. Biết đâu trong các vị, có người hữu duyên giải được bí mật trong kiếm phổ, để tuyệt học võ lâm khỏi bị mai một⬦ Vân Long hiểu ngay âm mưu dùng bảo vật kích động lòng tham của quần hùng, để họ xâu xé lẫn nhau, hầu dễ dàng thu phục. Chàng chia xẻ ý kiến này với Nhất Tâm và Thanh Kính.


Cao trưởng lão lớn tiếng hỏi tiếp:


- Dù quý giáo chủ có lòng rộng rãi như vậy, chắc cũng phải có điều kiện gì ràng buộc phải không ?


Quần hùng tỉnh ngộ, chờ nghe.


Triển Tháo đáp:


- Đúng vậy, hảo hán nào muốn tham gia phải chấp nhận điều kiện sau:


người đó phải có thân phận cao, là chưởng môn một phái hay bá chủ một vùng; hoặc võ công xuất chúng, được sự chấp thuận của giáo chủ. Nếu đoán sai phải thần phục bổn giáo. Chỉ có mười người được chọn.


Vân Long rúng động tâm thần. Âm mưu này quả là tàn ác và hiểm độc. Dù cho người đầu tiên đoán trúng ngay cũng trở thành đích nhắm cho quần hùng xâu xé, tương tàn. Chàng hỏi ý kiến hai vị sư huynh. Họ cũng nhận thấy điều ấy.


Lúc này, trong quần hào đã nổ ra tranh cãi, nhất là phe hắc đạo, ai cũng tự cho là mình xứng đáng, là hơn người. Họ tự nhủ, nếu có đoán sai, cùng lắm nương nhờ dưới trướng mấy lão ác ma, chẳng thiệt thòi gì.


Nhất Tâm thiền sư quyết tâm cảnh giác quần hào nên dùng công phu Sư Tử Hống, đứng lên niệm phật:


- A di đà Phật⬦ Chư vị hãy nghe lão nạp nói một lời ! Thiên Ma Giáo chủ tài trí vô song mà còn không hiểu được bí kíp, mong các thí chủ biết tự lượng mà đừng vọng tưởng. Đừng vì một vật vô dụng mà gây tai kiếp cho võ lâm. Thử hỏi, giả như có người đoán trúng, nhận được kỳ bảo, ra khỏi Thiên Ma Cốc liệu có giữ được chăng ?


Lời nói của ông như tiếng chuông cảnh tỉnh, họ không còn xôn xao nữa. Triển Tháo thấy âm mưu của mình sắp thất bại, chiếu tia hàn quang về phía Nhất Tâm đầy oán giận.


Chợt Thiên Ma giáo chủ bật cười khanh khách nói:


- Phương trượng Thiếu Lâm quá lo xa. Bổn giáo chủ xin hứa bảo hộ cho người nhận được bí kíp, ai dám đụng đến, bổn giáo chủ sẽ chẳng tha mạng.


Lời hứa của một giáo chủ nặng tựa Thái Sơn, những kẻ tham tâm càng khấp khởi. Vân Long nhủ thầm:


- Lão này vô cùng xảo quyệt. Nếu để lão thu phục được vài bang hội thì như hổ thêm cánh.


Chàng thầm phân tích, đoán thử xem hai kẻ thần bí kia là ai ? Giáo chủ hai tay vẫn còn đủ, không giống Ma Diện Tú Sĩ. Nhưng vì chàng đã có định kiến trong lòng nên từ đầu đã chăm chú quan sát lão dâng hương, thấy màu da hai tay hơi khác nhau. Có lẽ Ma Diện đã nhờ vị thánh thủ nào đó làm thêm tay giả. Chàng suy luận hồi lâu và biết rằng mình đoán đúng. Còn lão phó giáo chủ từ đầu tới cuối không nói một lời, im lìm như pho tượng. Duyệt qua các đại ác ma, chàng không tìm ra ai có thể đứng trên Nhu Kiếm Đồ Phu. Vân Long vô tình liếc quanh, chợt thấy cạnh pháp đàn có một lão già đang chiếu đôi mắt thù hận về phía chàng. Đó là Sài Huy, nhị lão trong Hắc Ưng song lão. Chàng giựt mình nhớ lại lời nói của Long Quyển Phong Vân Đỗ Kim Khanh. Vân Long tỉnh ngộ, chàng đã có cách ngăn chận dã tâm của Thiên Ma.


Chàng đứng dậy tằng hắng rồi cao giọng nói:


- Tại hạ họ Tiêu, tên Long Vân, xin đại diện cho hai ngàn anh em vùng quan ngoại lên mở đầu cuộc tranh bảo hôm nay.


Triển Tháo đã nghe Hiên Viên Liệt nói sơ về chàng, thiếp mời cũng do tay lão viết. Lão muốn hạ nhục chàng để trả hận cho Hiên Viên Liệt nên cười lớn nói với giọng mỉa mai:


- Các hạ tuy phong độ hơn người, nhưng chỉ là hiền đệ của Thiết Đởm Thần Long, chưa xứng đáng để đại diện cho hào kiệt vùng quan ngoại.


Vân Long phá lên cười ngạo nghễ:


- Triển tổng quản thật chóng quên, trong điều kiện tham dự còn có khoản nói về võ công. Tại hạ đã từng đoạt được kiếm trong tay đại hộ pháp quý giáo mà còn không xứng đáng thì hóa ra các hạ tự coi thường Thiên Ma Giáo đấy.


Nói xong chàng rút nhuyễn kiếm, vận công làm thanh kiếm mềm mại thẳng ra như cương kiếm, phản chiếu ánh dương quang chói mắt.


Quần hùng nghe nói chàng đoạt được kiếm trong tay đại ác ma Hiên Viên Liệt, ai nấy đều kinh ngạc và vô cùng ngưỡng mộ. Họ đồng thanh hét lên:


- Xứng đáng ! Rất xứng đáng ! Triển Tháo không ngờ Hiên Viên Liệt giấu mình chuyện mất kiếm nên thẹn đỏ mặt, không biết nói sao. Nhu Kiếm Đồ Phu cũng giận tím người. Chợt giáo chủ Thiên Ma cất tiếng:


- Ta chấp thuận cho Tiêu công tử mở đầu cuộc thi tài.


Triển Tháo thở phào, lạnh lùng bảo:


- Mời Tiêu công tử thượng đài.


Nhất Tâm và Thanh Kính lo lắng, dùng bí pháp hỏi Vân Long:


- Sư đệ có nắm chắc chưa ?


- Nhị vị sư huynh yêm tâm, đệ đã biết hai lão ấy là ai rồi.


Chàng khoan thai từng bước tiến lên đài. Lúc này quần hùng đã có dịp nhìn rõ.


Họ thấy Vân Long phong tư tuấn dật, tiêu sái phi phàm. Vẻ chính khí rạng rỡ lộ ra trên mặt và cung cách. Bất chợt đem lòng yêu mến vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.


Giáo chủ Thiên Ma cùng các hộ pháp cũng chăm chú quan sát chàng công tử tuổi trẻ tài cao này. Giáo chủ bỗng bật lời khen ngợi:


- Các hạ là rồng phượng ở chốn nhân gian. Nếu quy phục, ta sẽ dành cho chức đệ nhị phó giáo chủ.


Toàn trường rúng động, kể cả những giáo đồ Thiên Ma Giáo. Không ngờ giáo chủ lại coi trọng chàng thư sinh này đến thế.


Thực ra, Thiên Ma trí tuệ và nhãn lực hơn người, mau chóng nhận ra chàng cốt cách anh hùng, kỳ tài quán thế. Một mặt muốn thu phục, một mặt sợ chàng đoán trúng, phá vỡ âm mưu của mình nên đem danh lợi ra phủ dụ.


Nào ngờ Vân Long chính là tử đối đầu của ma kiếp, một lòng vì chính khí võ lâm. Chàng tươi cười vòng tay nói:


- Cảm tạ giáo chủ có lòng ưu ái, nhưng tại hạ từ nhỏ đã không quen thua cuộc.


Quần ma biến sắc, còn đám hào kiệt ở dưới thì càng thêm ngưỡng mộ, tung hô vang dội.


Triển Tháo lòng tràn căm giận, gằn giọng bảo:


- Các hạ thật cao ngạo ! Vậy hãy thử đoán xem ?


Vân Long nghiêm sắc mặt hướng về giáo chủ nói:


- Tại hạ nắm chắc mười phần toàn thắng mới bước lên đây. Sau khi tại hạ đoán xong, mong nhị vị gỡ mặt nạ ra. Nếu sai, tại hạ xin tự sát tại đương trường.


Giáo chủ suy nghĩ giây lát rồi gật đầu. Chàng đứng sang một bên, hướng về phía dưới, vận công chậm rãi nói:


- Giáo chủ chính là Ma Diện Tú Sĩ.


Trước khi bước lên, Vân Long đã dặn dò hai em rất kỹ nên dù có biết Ma Diện là giáo chủ, chúng cũng không dám vọng động, chỉ giương đôi mắt căm thù lên nhìn không chớp.


Quần hùng ồ lên một tiếng rồi im lặng chờ nghe chàng nói tiếp.


Triển Tháo nở nụ cười hiểm ác, vì lão không tin rằng chàng lạ có thể nhận ra Ưng Ma. Ba mươi năm trước, lão đã bị phe bạch đạo quần công rơi xuống vực thẳm, không hề xuất hiện, ai nấy đều nghĩ rằng lão đã chết.


Vân Long lạnh lùng đưa tay chỉ phó giáo chủ, gằn từng tiếng một:


- Phó giáo chủ chính thị là ⬦ Ưng Ma.


Giáo chủ và phó giáo chủ Thiên Ma đồng bật cười lên kinh khiếp, đưa tay gỡ mặt nạ. Khuôn mặt hai người này đã đi vào truyền thuyết võ lâm nên ai cũng nhận ra. Quần hùng kinh tâm tán đởm ồ lên.


Ưng Ma cười dứt tiếng, nhìn Vân Long bảo:


- Ta vô cùng khâm phục tài trí của tiểu oa nhi. Không ngờ ngươi lại nhận ra được lão già bất hạnh này. Ha ha ! Ma Diện Tú Sĩ tâm kế sâu xa. Dù biết phần đầu của âm mưu đã thất bại, nhưng nghĩ đến cảnh tương tàn của hào kiệt Trung Nguyên và quan ngoại, không khỏi mừng thầm. Lão ra vẻ rộng lượng bảo:


- Triển tổng quản, ngươi hãy trao Vô Cực Kiếm Phổ cho Tiêu công tử.


Nhất Tâm và Thanh Kính thầm lo lắng không hiểu chàng sẽ xử trí thế nào. Vì nếu nhận bảo vật, Vân Long sẽ thành đích nhắm của võ lâm. Lúc đó bắt buộc hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang phải đứng về phía chàng. Như thế chẳng phải là đã trúng kế phân hóa của Thiên Ma hay sao ?


Triển Tháo ánh mắt âm thầm, cung kính đưa hộp gỗ cho Vân Long. Chàng thản nhiên mở nắp cầm lấy kiếm phổ, bước ra sát cạnh pháp đàn, hướng về phía dưới cười nói:


- Tại hạ hôm nay may mắn thắng cuộc, nhận được bảo vật võ lâm, cũng xin được đưa ra cho chư vị thưởng lãm một phen.


Nói xong, chàng đưa cao kiếm phổ, lật từng trang cho mọi người xem. Tổng cộng chỉ có ba trang, chằng chịt những hàng chữ ngoằn ngoèo xa lạ.


Không còn trang nào để lật nữa, Vân Long vận Vô Tướng Bát Nhã Thần Công, đưa Tam Muội Chân Hỏa ra song thủ xoa nhẹ, kiếm phổ bốc cháy thành tro.


Quần hào bị bất ngờ, họ thất thanh kêu lên tiếc rẻ:


- Sao công tử lại hủy đi ?


Ma Diện Tú Sĩ cũng giận điên người vì không ngờ Vân Long dám tiêu hủy bí kíp vô thượng, làm thất bại toàn bộ âm mưu của lão. Chính bản thân lão, dù lhông tham ngộ được chân kinh cũng không khỏi tiếc rẻ.


Lão quát lên như sấm:


- Long Vân, sao ngươi dám làm thế ?


Chàng tươi cười, vòng tay hướng về giáo chủ Thiên Ma và quần hào rồi cao giọng nói:


- Thứ nhất, kiếm phổ đã thuộc về tại hạ, nên hủy hay không, tại hạ có toàn quyền. Thứ hai, dù kiếm phổ có chứa đựng võ công vô thượng, nhưng không cách nào đọc được thì cũng là vật vô dụng. Thứ ba, tại hạ mà giữ lấy Vô Cực Kiếm Quyết thì cũng như đem tai họa cho vùng quan ngoại vốn thanh bình. Do đó, tại hạ quyết hủy đi cho nguyên khí giang hồ khỏi tổn thương vì tương sát.


Quần hùng lúc này mới hiểu ra thâm ý của chàng, lòng cảm phục lại hoan hô như sấm động.


Vân Long liếc nhìn bọn ác ma, thấy chúng vẫn điềm nhiên, biết nguy cơ vẫn còn. Chàng vái chào, xuống đàn về chỗ.


Chàng bước đến đâu cũng đều được hào kiệt thiên hạ đứng dậy vòng tay thi lễ.


Vân Long nhất nhất tươi cười đáp lại. Vẻ khiêm cung càng làm chúng nhân thêm yêu mến.


Chưởng môn bá chủ các phái thấy Nhất Tâm và Thanh Kính đứng dậy thi lễ với Vân Long nên cũng không dám giữ vẻ cao ngạo nữa.


Thanh Kính chân nhân mở lời khen:


- Công tử trí dũng song toàn, một lời nói, một cái xoa tay đã phá được âm mưu của Thiên Ma Giáo. Thật đáng khâm phục vậy ! Chàng khiêm tốn đáp:


- Chân nhân quá khen, tại hạ sợ rằng hung hiểm thật sự còn đang chờ chúng ta.


Mọi người giật mình, định hỏi lại nhưng chàng đã quay lưng đi về bàn với Tả Kiếm, Tả Phi. Hai chàng ngốc nãy giờ thấy mọi người khâm phục, hoan hô đại ca, lòng phấn khởi phi thường. Chúng chỉ muốn hét lên cho mọi người biết chàng là đại ca của chúng. Tả Kiếm nắm tay chàng thì thầm:


- Đại ca thật đáng mặt anh hùng, bọn tiểu đệ vô cùng hãnh diện.


Giọng gã khàn khàn, có lẽ vì lúc nãy gào thét, hoan hô chàng quá nhiều ?


Vân Long vỗ vai hắn mỉm cười. Chợt chàng nghe một giọng nói xa lạ, già cả vẳng vào tai:


- Này tiểu oa nhi, ngươi có thật là biểu đệ của Tiêu Thiên Xích chăng ? Ngươi có tín vật gì để chứng minh thì hãy lấy ra để trên bàn.


Chàng lẳng lặng moi trong lưng ra cây tiểu đao nạm ngọc mà Thiên Xích tặng, hướng mặt vỏ đao có chữ lên trên. Hình như lão đã nhìn thấy nên nói tiếp:


- Đúng rồi, không ngờ dòng dõi họ Tiêu lại có được một tiểu tử xuất chúng như ngươi. Bây giờ, ngươi hãy quay sang trái, ta ngồi cách ngươi ba bàn. Thử đoán xem ta là ai ?


Vân Long y lời liếc sang trái, bàn thứ ba có bốn người ngồi, đều là bậc cao niên. Trong đó có một lão trượng da ngâm đen, tuổi trạc thất tuần, mặt mũi không xấu nhưng vẫn toát ra vẻ tà quái khác người. Vân Long nhớ lời miêu tả của Thiên Xích nên dùng Vô Tướng Truyền Âm hướng về lão nói:


- Nếu tiểu bối không lầm thì lão trượng chính là Xích Long Quái Y.


Lão già quay mặt nhìn thẳng vào mắt chàng, khuôn mặt sáng lên. Lão nói với vẻ hài lòng:


- Tiểu oa nhi ngươi thật đáng khâm phục. Hai mươi năm nay ít ai nhận ra được lai lịch của ta.


Vân Long chợt hỏi:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bánh rán và Su

Bánh rán và Su

"Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có

29-06-2016
Đem con chữ về bản

Đem con chữ về bản

Pá với Mế không phải lo cho con đâu con là con của Pá là người của núi rừng, chả có

24-06-2016
Đứa Trẻ Giấy

Đứa Trẻ Giấy

Câu chuyện bắt đầu bằng mẩu tin có thật được công bố trên Thông tấn xã liên hợp

19-07-2016 38 chương
No More

No More

"Chúng ta chia tay nhé?" Anh nhìn cô với đôi mắt nâu nhạt. Tại sao anh lại hỏi cô câu

23-06-2016
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Ta đi qua đời nhau

Ta đi qua đời nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Sáng nay

25-06-2016
Đôi tai của tâm hồn

Đôi tai của tâm hồn

Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại

01-07-2016