Trịnh Kiếm Hồng gượng gạo hỏi thêm Đỗ Thu Linh một lần nữa :
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Linh muội! Muội thử nghĩ kỹ lại xem có phải là anh cùng lão Ma Ảnh đanh chết Thái Trí đại sư không? Hay chỉ là mỗi một mình lão Ma Ảnh mà thôi.
Đỗ Thu Linh trầm ngâm giây lát đáp :
- Em đã nghĩ kỹ rồi. Chính anh hiệp sư với lão Ma Ảnh đánh chết Thái Trí đại sư!
Trịnh Kiếm Hồng tái mặt, nói :
- Không đúng! Em suy nghĩ kỹ lại coi.
Đỗ Thu Linh đáp :
- Em suy nghĩ kỹ lắm không cần suy nghĩ nữa.
- Trời!
Trịnh Kiếm Hồng quá thất vọng kêu lên một tiếng kinh hãi.
Nếu cứ một luận điệu này, sự hiểu lầm biết bao giờ mới minh giải được.
Bích Linh lão tăng di động thân ảnh, ấn mạnh vào mạch đạo Đỗ Thu Linh.
Nàng bị điểm huyệt ngồi yên một chỗ, mê man thiếp đi.
Hành động xong, Bích Linh lão tăng bước qua bên Trịnh Kiếm Hồng.
Lão nói :
- Ta vừa nghĩ ra một việc...
Trịnh Kiếm Hồng lập tức hỏi :
- Tiền bối cứ nói.
Bích Linh lão tăng chậm rãi đáp :
- Theo ta biết, Thái Thông dùng thủ đoạn khác làm cho Đỗ Thu Linh rối loạn trí nhớ. Rồi sau đó, Thái Thông mới dùng đến "Kỳ Nam Bảo Hương" phụ lực thêm.
Trịnh Kiếm Hồng gật đầu, hỏi :
- Nếu vậy, thủ đoạn Thái Thông dùng là thủ đoạn gì?
- Có thể là Kỳ công thủ pháp nội gia.
Lão ngừng một chút rồi tiếp :
- Bởi thế, cô nương đây mới nhớ mãi lời nói của Thái Thông. Chứ một món "Kỳ Nam Bảo Hương" không, thì cách trị bịnh của lão phu đã phá vỡ từ lâu rồi.
- Đúng! Tiền bối nói đúng! Vì tại hạ thấy nàng cứ nghĩ tới những lời Thái Thông dạy cũ đem ra trả lời, chứ không nói gì khác.
Tiền bối có cách gì khác không?
- À! Bây giờ đem chuyện nào đúng chuyện nào sai nói lại cho nàng nghe để đánh lạc luận điệu cũ của Thái Thông.
- Được! Xin lão tiền bối thử lại một lần nữa đi.
Bích Linh lão tăng gật đầu, đoạn lo giải huyệt đạo cho Đỗ Thu Linh rồi bắt đầu công việc trị bịnh.
Đỗ Thu Linh được giải huyệt, tỉnh táo trở lại như cũ.
Trịnh Kiếm Hồng bắt đầu nói :
- Linh muội! Em nói là Trịnh Kiếm Hồng cùng vây đánh chết Thái Trí hoàn toàn là sai. Đó chỉ là lời nói của Thái Thông dạy em mà thôi. Có phải đúng vậy không?
Đỗ Thu Linh hai mắt chớp chớp đáp :
- Vâng! Vâng! Em nhớ rồi, chính lão Thái Thông dạy em nói thế.
Trịnh Kiếm Hồng lại tiếp :
- Trước kia, em bị "Kỳ Nam Bảo Hương" làm trí nhớ em bất ổn, nay em đừng nói theo lời dạy bảo của Thái Thông nữa, nghe chưa.
Đỗ Thu Linh gật đầu đáp :
- Vâng!
Mặt nàng để lộ thần sắc buồn, nói :
- Em đã hiểu, từ rày em không nói những lời ấy nữa đâu.
Trịnh Kiếm Hồng thấy nàng buồn liền nói :
- Chuyện qua, không lỗi ở em, miễn từ rày về sau đừng nói chuyện ấy nữa là được rồi. Em có hiểu chưa?
- Vâng! Em đã hiểu.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Bây giờ để anh nói chuyện ấy cho em nghe rõ.
- Vâng!
Trịnh Kiếm Hồng tiếp :
- Nguyên lúc ấy, em bị Thái Trí đánh bị thương ngã bất tỉnh...
Đỗ Thu Linh chợt nhớ ra, nói :
- Anh nói đúng! Thôi kể tiếp đi.
Trịnh Kiếm Hồng đem chuyện xảy ra kể từ đầu chí cuối cho nàng nghe.
Đột nhiên, Đỗ Thu Linh nói :
- Em nhớ lại rồi!
Câu nói của nàng khiến Trịnh Kiếm Hồng giật mình :
- Em nhớ gì?
Đỗ Thu Linh đáp :
- Em nhớ chuyện Thái Thông cứu em.
Trịnh Kiếm Hồng lại càng kinh ngạc hấp tấp hỏi :
- Sao? Em mau nói cho anh nghe đi.
Đỗ Thu Linh chậm rãi đáp :
- Lúc Thái Thông cứu em tỉnh dậy, thì anh không còn ở đó, có phải không.
- Đúng! Rồi sao?
- Thái Thông không nói gì về anh cho em nghe cả. Sau cùng Thái Thông và tám người Chưởng môn bắt em đem về Thiếu Lâm tự. Khi về tới Thiếu Lâm tự, em có hỏi anh đâu, Thái Thông bảo là anh chạy ngã nào ông không rõ. Tuy lúc ấy em đã được giải huyệt đạo, song lão Thái Thông vẫn nắm giữ em trong tay. Em cố sức vùng vẫy nhưng cảm thấy sức lực dần dần bị yếu đi.
- Thế rồi Thái Thông cho em dùng thuốc bảo là trị bịnh phải không?
- Phải! Em còn nhớ, khi dùng xong "Kỳ Nam Bảo Hương" người em trở lại sảng khoái lạ lùng. Nhưng Thái Thông cứ cho em dùng mãi. Đến khi đầu óc em rối loạn, miệng nói nhảm, không biết tí gì xảy ra nữa, Thái Thông mới chịu ngưng tay. Và bắt đầu từ lúc đó, Thái Thông mới dạy em nói đủ điều. Không hiểu sao em nghe lời lão ta răm rắp. Nhứt là mỗi khi cặp mắt của lão quét vào mặt em, em như người mất hồn, sợ lão còn hơn sợ cọp. Bây giờ em đã hiểu là em đã bị lão Thái Thông sai khiến. Và tất cả lời nói của lão nói cho em nghe đều là giả dối.
Trịnh Kiếm Hồng vui mừng nói :
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Đỗ Thu Linh chưng hửng hỏi :
- Cái gì mà tốt?
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Những lời của em nói đã chứng minh được lòng dạ độc ác của Thái Thông.
Bích Linh lão tăng cũng ngừng tay, bước tới cười ha hả.
Tiếng cười của lão vang dội cả khu rừng.
- Đỗ cô nương đã tỉnh lại rồi. Đã vậy nhãn lực còn tăng thêm gấp bội. Thật đáng mừng cho cô nương.
Đỗ Thu Linh nghe nói thế không có vẻ gì vui, trái lại hai mắt mơ màng buồn xa xôi.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình vỗ vai nàng hỏi :
- Linh muội! Em có thật tỉnh chưa?
Đỗ Thu Linh buồn bã đáp :
- Em tỉnh rồi!
- Sao trông em không có vẻ gì bình thường cả?
Nàng thở dài đáp :
- Chuyện cũ như giấc mơ hãi hùng, khiến em nhớ lại mà sợ và buồn không ít.
Trịnh Kiếm Hồng an ủi :
- Bỏ qua đi! Tuổi đời chúng ta còn dài em nên nghĩ xa hơn một chút.
Bích Linh lão tăng cũng thêm lời an ủi.
Đỗ Thu Linh nghe giọng nói Bích Linh lão tăng, vội quay lại nói :
- Ơn của tiền bối nặng như núi, tiện nữ không biết lấy gì để đền đáp.
Bích Linh lão tăng khoát tay nói :
- Cô nương chớ nên nói thế. Chuyện không đáng là bao, cô đừng để bụng làm gì, hãy nghĩ đến tương lai là hơn.
Chương trước | Chương sau