Trịnh Kiếm Hồng đem hết công lực đẩy mạnh bánh xe dao một cái.
Bánh xe dao xé gió bay vẹt về phía cửa hậu La Hán đường cực kỳ dũng mãnh.
Xòe xòe...
Không đầy nháy mắt, bánh xe dao và cửa sắt chạm nhau phát ra tiếng kỳ dị, lửa bắn xẹt tua tủa như pháo bông.
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cửa sắt quá cứng, trớn bánh xe dao vừa bay tới chạm phải, bay dội ngược ra.
Trịnh Kiếm Hồng vận thêm công lực, một mặt dùng sức, mặt chỉ chỉ huy mới áp đảo nổi bánh xe dao.
Xòe xòe...
Lửa xẹt đỏ tứ tung!
Qua một lát công phu.
Cửa sắt bị khuyết một đường rộng năm tấc sâu độ bốn, năm phân.
Bánh xe dao mòn khuyết không còn dùng được nữa.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn sang qua Lý Minh Châu nói :
- Anh Hồng, ta dùng chưởng có lẽ phá cửa được rồi.
Trịnh Kiếm Hồng xem kỹ lại rồi nói :
- Chúng ra cùng xuất chưởng một lượt nhé.
- Vâng!
Tiếng nói vừa dứt, hai người cùng hét lên một lượt.
Bùng!
Bốn đạo kình phong như bốn chiếc búa nặng ngàn cân đánh mạnh vào đường cưa chữ thập. Bốn mảnh sắt cuốn vẹt ra một lỗ trống to lớn.
Nhưng cánh cửa vẫn còn nhiều lớp sắt bịt, che kín không nhìn thấy được gì phía kia.
Lý Minh Châu nói :
- Anh Hồng! Không ngờ cửa này lại kiên cố nhiều lớp cửa sắt quá đặc biệt. Nhưng chúng phá được một nửa, còn một nửa ta ráng thêm chắc thoát thân được.
Trịnh Kiếm Hồng gật đầu nói :
- Em đếm coi bánh xe dao còn được bao nhiêu?
Lý Minh Châu trả lời :
- Còn mười sáu cái!
- Còn mười sáu?
- Phải!
Trịnh Kiếm Hồng lo lắng nói :
- Anh sợ không đủ!
Lý Minh Châu biến sắc mặt :
- Không đủ sao?
- Em thấy đó! Ta dùng hết hai mươi cái chỉ phá được một nửa, liệu còn mười sáu chiếc kia đủ sức phá không?
Lý Minh Châu vội đáp :
- Nhất định là không rồi! Chúng ta phải làm sao đây anh? Chớ để chậm, lão Thái Thông trở lại chúng ta nguy với lão đó.
Trịnh Kiếm Hồng bình tĩnh đáp :
- Không sao đâu! Anh đang trông lão ấy đến sớm chừng nào tốt chừng ấy.
Lý Minh Châu cau mày :
- Anh bảo tốt, là tốt chỗ nào? Không lẽ, lão đến mở cửa cho chúng ta ra.
- Thế nào lão già ấy cũng mở.
- Vì lý do nào mà lão ấy mở cửa?
Trịnh Kiếm Hồng lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài một hồi rồi nói :
- Lý do thứ nhất, nếu lão không cho chúng ta thoát ra bằng cửa sau điện đường, chắc chắn lão sẽ ra tay sống chết với chúng ta tại đây...
- Lý do thứ hai thế nào?
- Nếu lão nghĩ rằng chúng ta có thể phá vỡ được cửa này, tức nhiên cửa phía trước chúng ta cũng có thể phá được. Như vậy, chúng ta không đi ra cửa trước.
Lý Minh Châu nói :
- Ý anh muốn nói cửa trước lão ấy không đặt cạm bẫy?
- Đúng thế!
- Như vậy lão ấy sẽ mở cửa này?
- Tất nhiên! Vì cánh cửa này, nếu không có cạm bẫy thì ít ra cũng có thủ hạ của lão mai phục. Hơn nữa, điện đường La Hán là công trình kiên cố không biết bao nhiêu tâm huyết của lão làm nên. Lão biết được ta phá hủy làm sao lão không đau lòng. Do đó lão ấy sẽ chọn một trong hai quyết định...
Lý Minh Châu tỏ vẻ nghi ngờ hỏi :
- Hai quyết định gì?
Trịnh Kiếm hồng đáp :
- Thứ nhứt bằng lòng để La Hán đường đổ vỡ bởi sự công phá của chúng ta.
Thứ hai là bảo vệ nó.
- Theo anh lão ấy chọn quyết định nào?
- Tất nhiên là quyết định thứ hai.
- Tức là lão ấy mở cửa sau cho chúng ta chạy ra.
- Đúng rồi!
- Anh sẽ dùng kế gì làm cho Thái Thông nghĩ là mình phá vỡ La Hán đường?
- Rất dễ! Chúng ta tiếp tục dùng bánh xe dao cưa cửa sắt này.
Và từ trong cơ quan bí mật nào đó, Thái Thông nhìn thấy chúng ta đang công phá cửa, tức khắc mở cửa ngay.
Lý Minh Châu nhăn mặt :
- Em sợ không dễ như anh nói.
Trịnh Kiếm Hồng kinh ngạc, quắc mắt hỏi :
- Vì sao em có ý tưởng ấy?
Lý Minh Chây đáp :
- Nếu lão Thái Thông trông thấy chúng ta đang dùng vũ khí của lão mà phá cửa, lão ấy cũng có thể nhìn thấy và đếm được số bánh xe dao còn lại, đoán kết quả việc làm của chúng ta.
- Ý em muốn nói là?...
- Em muốn nói là chúng ta có tâm mà vô sức.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình :
- À, em không nói điểm này, chút nữa anh quên mất.
Nói tới đây chàng vụt ngừng lại, lắng nghe động tịnh bên ngoài.
Giây lát sau, Trịnh Kiếm Hồng quay lại, hấp tấp nói :
- Quả thực bên ngoài có tiếng chân người đi về phía chúng ta. Nhưng có lẽ tiếng chân của lão Thái Thông.
Lý Minh Châu lo sợ hỏi :
- Như vậy, anh tính chúng ta phải hành động thế nào?
Trịnh Kiếm Hồng hấp tấp nói :
- Mau thu lượm mấy bánh xe dao không còn dùng được trả về chỗ cũ, đoạn lấy bánh xe dao còn xài được để lên trên, ngụy trang cho lão ấy không thể đoán ra.
Lý Minh Châu như cây đang bị nắng héo vụt gặp trời mưa tươi tỉnh trở lại.
Hai người không ai nói ai tiếng nào, vội vàng thu dọn bánh xe dao thi hành đúng như kế hoạch đã đề ra.
Vừa nhặt xong mấy chục bánh xe hư tiếng chân người bên ngoài đã đi tới.
Người vừa đi tới không ai khác hơn là lão Thái Thông.
Lão đến lần này với ý định dùng dầu lửa đốt cháy Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu đang loay hoay dùng bánh xe dao phá cửa.
Sau khi quan sát kỹ tình hình bên trong La Hán đường, lão sửng sốt.
Lão tin chắc trăm phần trăm, không ai có thể phá nổi cửa sắt. Thế mà Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu phá được một nửa.
Lão hết sức đau lòng vì căn phòng La Hán đường này, lão đem cả tâm huyết xây dựng, giờ lại bị người ta công phá.
Những tiếng "xòe, xòe" vang đập vào tai lão chẳng khác nào lưỡi búa chặt vào lòng dạ lão. Lão nghiến chặt răng rít lên tiếng căm hờn :
- Tiểu tử! Mày đởm mật to gan, thử coi mày thoát chết không cho biết.
Dứt lời, hai tay lão đưa cao.
Chương trước | Chương sau