Trịnh Kiếm Hồng giật mình :
- Thật vậy à.
- Đúng.
- Cờ cũng hay, kiếm thuật cũng giỏi quả là người hiếm có. Nhưng lão bá có biết tên họ người ấy không.
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão già mặt trắng ra chiều nghĩ ngợi :
- Lâu quá rồi ta không nhớ rõ chi tiết. Đại khái nhớ là y thắng ta một ván và một chiêu kiếm.
Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày :
- Có phải người ấy là Phong Vân kiếm khách Trịnh Vũ Hùng không?
Lão già mặt trắng vội đáp :
- Đúng! Đúng rồi! Công tử là thân nhân của y?
- Dạ... Thưa không?
- Thế sao chú em biết?
- Vãn sinh chỉ nghe người ta nới qua.
- À tên chú em là gì?
- Dạ, Trịnh Kiếm Hồng.
Lão già đôi mắt sáng lên nhìn chăm chú vào người Trịnh Kiếm Hồng.
- Còn thân sinh của chú em?
- Dạ, Trinh Vũ Hùng. Nhưng không phải là tay võ lâm kiếm khách.
- Lạ thật.
- Lạ chỗ nào?
Lão già mặt trắng quan sát từ đầu đến chân chàng rồi đáp :
- Trông tướng mạo cử chỉ ngôn ngữ của chú em thật giống...
Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười chặt lời :
- Lão tiền bối trên đời này người giống người không thiếu chi. Trường hợp của cháu cũng là một trong những trường hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Lão già đỏ mặt chen vào nói :
- Trùng họp... đến nỗi tên họ cũng trùng thì thật là lạ.
- Tiền bối cho là lạ sao?
- Phải.
- Thân sinh của vãn sinh chỉ là một nho sĩ y lý, chân lại thêm mang tật, không thể nào trong người lại có võ được.
Lão già mặt trắng nói :
- Có lẽ ta lại nhầm.
Lão già mặt đỏ dưa mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng, bỗng nhiên hai mắt lão vụt sáng lên, mỉm cười nới :
- Thân phụ của chú em học văn còn chú em bây giờ có muốn học võ không?
- Điều này vãn sinh không thể...
- Sao?
- Xin tiền bối đừng hỏi. Vãn sinh chỉ biết là không thể học võ.
Lời nói của chàng chẳng khác đưa lão già mặt đỏ từ cung trăng rơi xuống.
Lão già ngồi nhổm người lên hỏi :
- Nhưng phải có nguyên do chớ?
Lão già mặt trắng chen vào nới :
- Đừng có hỏi nữa. Nguyên do ta biết rồi.
Lão già mặt đỏ kinh ngạc ngó lão già mặt trắng hỏi :
- Huynh biết rồi à?
- Phải.
- Tại sao nãy giờ huynh không nói cho đệ rõ.
Lão già mặt trắng không đáp. Lão từ từ ngẩng đầu lên, dùng thuật "Ảo nhỡn truyền thần" nói cho lão già mặt đỏ biết.
Bí thuật "Ảo nhỡn truyền thần" là một bí quyết nói chuyện với nhau bằng đôi mắt, dù đối phương là cao thủ thượng thặng cũng không tài nào khám phá ra nổi. Hai ông đã khổ công luyện ngót tám mươi năm mới thành. Và đây cũng là thuật nới chuyện chỉ có hai ông biết mà thôi.
Bởi thế, Trịnh Kiếm Hồng đứng kế bên đâu có nghe gì được. Chàng chỉ thấy bốn luồng nhãn quang chạm vào nhau. Rồi bỗng lão già mặt đỏ lộ vẻ kinh sợ, quay lại nhìn chàng chăm chú. Chàng đâm ra lo ngại, định cất tiếng hỏi, nhưng chợt nhận thấy trong người có hai luồng khí ấm đang châu lưu một cách kỳ lạ làm chàng rùng mình, lui ra một bước đứng lặng yên.
Chốc lát, hai luồng nhiệt khí xuyên qua các mạch huyệt, đi thẳng đến đơn điền.
Tới đây, hai luồng nhiệt khí như bị nghẹn lối, cố vùng vẫy, bức phá mở đường di chuyển.
Rốt cuộc hai luồng khí ấy vẫn đứng ì một chỗ rồi từ từ lắng dịu.
Trong người chàng trở lại bình thường. Xem chừng khỏe khoắn và sảng khoái hơn trước là đằng khác.
Lão già mặt đỏ đầu gật gật vài cái, hướng mắt nhìn lão già mặt trắng, dùng "Ảo nhãn truyền thần" nói :
- Huynh lấy làm lạ phải không?
- Đúng vậy.
- Có gì đâu, ngu đệ thấy gân. cốt thằng bé tốt, muốn nhận đồ đệ nên mới truyền cho nó hai luồng sinh khí đó chớ. Nhưng tiếc nỗi là chất độc tích tụ tại đơn điền quá nhiều, làm hai luồng sinh khí xuyên qua không thủng. Mình phải cho nó "Thiên Sơn Ngọc Dịch" mới hy vọng cứu được tính mạng nó.
- Ừ! Cho "Thiên Sơn Ngọc Dịch" thì đồng ý. Nhưng đừng có hy vọng.
Lão già mặt đỏ lộ vẻ không bằng lòng, lớn tiếng hỏi :
- Cái gì mà không hy vọng?
Lão già mắt trắng nhếch đôi môi khô cằn nói :
- Nó đã bảo không thể học võ, tại sao chú mày cứ khư khư ôm mộng?
Lão già mặt đỏ ngắt lời :
- Sư huynh phải hiểu, chúng mình chỉ còn một tháng nữa là đúng trăm tuổi và cũng là giờ phút cuối cùng của bọn mình đấy. Muốn có người nối nghiệp thì phải bắt đầu ngay từ bây giờ bằng không thì đâu có kịp.
- Thôi chú mày muốn thì cứ tiếp tục nói với nó, ta cóc cần cái thứ này!
- Được rồi việc này để cho ngu đệ.
Nói xong lão già mặt đỏ quay qua Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
- Thân sinh chú em bảo chú em đi du ngoạn phải không?
- Phải!
- Đố chú em tại sao thân sinh chú em tại muốn thế?
- Vì muốn cháu mở mang kiến thức.
- Sai rồi!
- Sai?
- Không những sai mà thân sinh chú em muốn đánh lừa chú em nữa.
Trịnh Kiếm Hồng hơi giận trong bụng, quắc mắt nhìn lão già đỏ mặt nghiêm giọng nói :
- Cha của vãn sinh đâu phải là hạng người dối trá. Xin lão tiền bối thận trọng lời nói một chút.
Lão già mặt đỏ cười lớn :
- Chú em giận ta ư? Để ta giải thích cho chú em thấy. Điều thứ nhất chú em nói thì ông làm nghề thầy thuốc?
- Đúng rồi!
- Điều thứ hai ông là một tay kiện tướng về cờ?
- Đúng lắm!
- Cờ cao y lý tất phải hơn người? Có phải không?
- Đúng lắm!
- Như vậy thân sinh chú em đã biết chú em đang mắc bệnh tuyệt chứng không thể chữa được.
Nghe nói vậy Trịnh Kiếm Hồng giật mình liền hỏi :
- Vãn sinh mắc phải nan y kỳ bệnh sao? Không. Lão tiền bối nói khó tin quá. Mà, quả đúng như lời tiền bối nói thì đời nào cha của vãn sinh lại dám để cho vãn sinh đi như vầy.
Lão già mặt đỏ mỉm cười, ôn tồn nói :
- Từ lúc gặp chú em đến giờ ta chưa hỏì gì về chú em. Bây giờ ta không hỏi mà lại thử nói ra coi có đúng không nhé?
- Được! Tiền bối nói thử coi.
Lão cưòi :
- Với kết quả của sự thăm mạch bằng chân nguyên của ta thì chú em từ nhỏ đã mắc phải bệnh này rồi. Nơi đơn điền của chú em bị bế tác cho nên chân khí di truyền đến đó đều dừng lại, có đúng không.
Chương trước | Chương sau