Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày hỏi :
- Điều kiện gì xin Giáo chủ nói cho biết?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Hai con đến Thiếu Lâm tự, nếu gặp nguy hiểm thì ta ra mặt...
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trịnh Kiếm Hồng vội khoát tay nói :
- Không được, không được!
- Sao không được?
- Giáo chủ không nên ra mặt vì...
- Vì sao?
- Giáo chủ làm thế quý Giáo sẽ bị diệt vong.
- Ha! Ha! Ha!... Lớp người trẻ bây giờ coi thường thiên hạ quá. Thôi được, hai con yên tâm lên đường.
- Được, vậy xin đa tạ Giáo chủ, chúng con xin cáo từ.
Lý Minh Châu hướng mắt nhìn người mẹ nuôi chan chứa cảm tình. Nàng bịn rịn không muốn rời.
Trịnh Kiếm Hồng nắm tay nàng hối thúc :
- Đi cho sớm em, chậm trễ là hư hết kế hoạch.
Nàng gật đầu quay gót bước theo chàng.
Ra khỏi động, hai người thi triển khinh công phóng mình lên cao phóng đến nơi hẹn Bích Linh lão tăng. Song ông ta lẩn tránh đâu biệt dạng.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn trước, nhìn sau một hồi không thấy ông ta đâu cả.
Chàng liền hướng thẳng tới Thiếu Lâm tự mà đi.
Giây lát hai người dẫn nhau đến cửa chính chùa Thiếu Lâm.
Cửa đóng im lìm, không một bóng người thấp thoáng.
Cảnh vật tứ bề yên lặng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm của ngôi chùa.
Chàng xô nhẹ cánh cửa, song cửa chẳng nhúc nhích.
Lý Minh Châu đề nghị :
- Nếu thế, ta đi vào cửa hông.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Chúng ta không nên làm vậy mà phải tỏ ra người chính đại quang minh, đừng lén lút khiến họ thêm ác cảm.
- Nhưng cửa chính đóng kín, chúng ta làm sao?
Đột nhiên một tiếng hét ghê rợn nổi lên :
- Ai?
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu thất sắc, lui về một bước, đáp :
- Ta Trịnh Kiếm Hồng.
Đối phương vụt cười âm trầm lạnh lẽo :
- Há há... Tưởng ai, té ra ngươi vác xác đi tìm chết.
Lời thách thức đối phương khiến chàng và Lý Minh Châu giận run, nhưng cố nhẫn nhịn nói :
- Nếu thế xin mở cửa cho ta vào.
- Được!
Dứt lời, cánh cửa vụt mở toang ra.
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu ngang nhiên bước vào, không chút sợ sệt.
Trong chùa im phăng phắc. Sự im lặng nặng nề này khiến Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu hơi chột dạ.
Hai người đảo mắt một vòng, chẳng thấy bóng dáng nhà sư nào cả.
Chàng và nàng tiến thẳng lên bực thang đến nhà chùa.
Bỗng tiếng chuông vang lên rộn rã, liên hồi xé nát bầu không khí trang nghiêm lạnh lùng.
Tuyệt nhiên không bóng người lai vãng.
Lý Minh Châu nói :
- Hồng huynh! Ta thử đến lầu chuông chắc có người.
Hai người rảo bước đến nơi, chỉ thấy dây chuông còn đang di động mà người thì biệt dạng.
Kỳ lạ thật!
Thiếu Lâm tự muốn gì mà xem có vẻ bí mật, khiến người không chịu nổi.
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu mồ hôi ra ướt đầm, thần sắc rung động khác thường.
- Em Châu, cẩn thận đấy nhé. Chắc có chuyện không may cho chúng ta rồi.
Lý Minh Châu ngầm vận nội công vào song thủ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nàng nói :
- Tám đại môn phái cũng có mặt ở đây, sao giờ này đều im hơi lặng tiếng.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Bởi thế mà ta càng nên thận trọng.
Hai người liền rời lầu chuông, đi vòng qua chính điện.
Đột nhiên...
Tiếng chuông lại liên hồi nổi lên.
Trịnh Kiếm Hồng toan chạy trở lại lầu chuông, Lý Minh Châu vội nắm tay kéo lại, rồi cất tiếng nói lớn :
- Được rồi! Họ không ra mặt, ta đốt Đại Hùng bảo điện coi họ có ra không cho biết.
Hiểu ý người yêu, chàng lớn tiếng đáp :
- Em nói phải! Ta nổi lửa đi.
Chưa dứt lời thì một bóng người mặc áo cà sa từ bên trong bay xẹt ra, quát :
- Dừng tay!
Thấy kế hoạch mình có hiệu quả, Lý Minh Châu bấm mạnh vào tay người yêu tỏ sự mừng rỡ.
Trịnh Kiếm Hồng quét mắt lạnh lùng nhìn đối phương nói giọng mai mỉa :
- Tưởng ai, té ra Thái Thông lão trượng Chưởng môn Thiếu Lâm đi đánh chuông. Xin hỏi đệ tử quý phái đâu rồi mà người nhọc công làm công việc ấy.
Thái Thông lão trượng giận tái mặt, mất hết lý trí quát lớn :
- Tiểu tử, ngươi vác xác đến đây là đi vào đường chết.
Trịnh Kiếm Hồng cũng không vừa :
- Ái da... thì ra Thiếu Lâm tự, tự xưng là chính phái lại là mồ chôn của thiên hạ, chẳng thua gì vùng đất của bọn tà ma.
Thái Thông lão trượng giận đến nỗi cổ họng bị nghẹn, ấp úng một hồi mới nói thành tiếng :
- Tiểu tử, đừng bép xép, ta hỏi ngươi đến đây có chuyện gì?
Trịnh Kiếm Hồng dịu giọng đáp :
- Cô bạn tôi bị quý phái bắt, tự nhiên là tôi phải tới đem nàng về.
- Tốt lắm! Thế, còn một người nữa đâu mà đi đến đây có hai?
Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt nói :
- Ý ngươi muốn nói Bích Linh Ma Ảnh?
- Đúng.
Trịnh Kiếm Hồng tức tối nói lớn :
- Ta và Bích Linh Ma Ảnh là hai người không đội trời chung, sao Chưởng môn hỏi kỳ lạ vậy.
Thái Thông nghiêm nét mặt, lạnh lùng hỏi :
- Vậy Thái Trí bổn phái chết không liên hệ đến ngươi à?
- Đúng.
- Kha kha... ngươi vác xác vào chùa Thiếu Lâm lại còn dám chối cãi không có xen vào cái chết của Thái Trí. Quả là có mắt không ngươi.
Lý Minh Châu không nhịn được, liền nói :
- Thái Thông, người đừng hiểu lầm. Chúng tôi đến đây có hai người và muốn nói chuyện đứng đắn chứ không phải đến sân si, gây chuyện.
- Thật vậy và? Có gì chứng minh thành tâm thành ý của các ngươi?
- Chúng tôi lấy nhân cách làm bảo đảm.
Chương trước | Chương sau