Trịnh Kiếm Hồng thấy thế sợ động đến pháp thể nhị vị sư huynh nên đứng lại nói :
- Em đừng làm ồn lên không tốt, để anh nói cho nghe.
Lý Minh Châu hấp tấp hỏi :
- Anh dùng thuốc gì để giải độc?
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Sự thật không phải thuốc...
- Thế, trị bằng cách nào?
- Bằng máu của anh.
- Máu? Trời! Anh... anh dám sang máu?
- Cái gì mà không dám?
- Nguy hiểm cho anh!
Chàng bước tới bên nàng nói :
- Em đừng lo, phương pháp này an toàn lắm...
Lý Minh Châu nghĩ chàng không thể vì nàng mà làm một chuyện vô cùng liều lĩnh nên cương quyết nói :
- Không! Không! Không! Nếu anh bắt ép em, em sẽ ra tay cho anh coi.
- Thế là...
- Em thà chết chớ không chấp thuận.
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm sắc mặt giải thích :
- Em hãy nghe anh nói, máu anh có chất "Thiên Sơn Ngọc Dịch" nếu được sang truyền qua cho em thì có thể trị được độc "Vô Tâm thảo". Sau đó anh truyền cho em công lực thì bệnh tình em sẽ không còn gì gọi là nguy hiểm. Và anh cũng đâu có bị hại gì đâu mà phải lo ngại.
Lý Minh Châu ngẫm nghĩ lời chàng cũng có lý, do dự giây lát rồi hỏi :
- Anh nói thật?
- Phải! Ngoan đi cô nương, nếu cãi anh, anh ghét cho mà coi.
- Vâng! Em xin nghe lời anh.
Dù vậy nàng cũng khó thấy an lòng.
Trịnh Kiếm Hồng thúc hối :
- Thì giờ chúng ta không nhiều, mau đi em.
Lý Minh Châu cau mày hỏi :
- Tại đây chứ?
Trịnh Kiếm Hồng nhìn ra phía sau động nói :
- Chúng ta có thể ra sau động.
- Vậy đi ngay nhé.
- Vâng! Khi em hết bệnh thì chúng ta đi tìm Phong Lưu giáo chủ và còn tính việc giải thoát Bạch Y Long Nữ.
Dứt lời chàng nắm tay nàng dẫn ra sau động.
- Bây giờ em nằm lên giường đá ấy đi.
Lý Minh Châu ngoan ngoãn y theo lời chàng bảo và hỏi :
- Rồi làm sao nữa?
- Anh sẽ chích máu anh áp vào mạch máu của em truyền qua chớ làm sao?
Lý Minh Châu cười :
- Anh có học làm thầy thuốc bao giờ chưa mà dám liều thế này?
Trịnh Kiếm Hồng thành thật đáp :
- Tuy anh chưa học làm thầy thuốc nhưng anh có thể dùng phương pháp ấy không khó. Em nhớ một điều là lúc anh áp mạch máu vào tay em thì em lo vận công đề khí cho máu huyết lưu chuyển khắp người đấy nhé/ - Vâng.
Trịnh Kiếm Hồng lôi trong túi áo ra hai cây kim vàng và một cái ống nhỏ bằng bạc để lên giường. Rồi dùng kim đâm sâu vào mạch máu trên cánh tay của mình và tay nàng, đoạn lấy ống bạc đặt vào chỗ kim chích truyền máu qua tay nàng.
Chàng làm rành rẽ như một ông lương y.
Lý Minh Châu hỏi :
- Chừng bao lâu xong việc hả anh?
- Nửa ngày là hoàn tất. Sau đó chúng ta hợp lực luyện công thì em khỏi bệnh ngay.
Lý Minh Châu từ lúc có máu Trịnh Kiếm Hồng truyền sang, nàng cảm thấy trong người ấm áp và khỏe khoắn lạ lùng, không còn mỏi mệt nhưng trước kia.
Qua nửa ngày công việc tiếp máu đã xong, bây giờ đến giai đoạn hợp công điều tức là hoàn tất.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
- Em cảm thấy thế nào?
Lý Minh Châu đáp :
- Trong người em trở lại bình thường rồi. Song công lực tiêu hao cũng nhiều đó anh.
- Bắt đầu hợp công nhé.
- Vâng!
- Nhưng... nhưng...
Lý Minh Châu thấy chàng ngập ngừng hỏi :
- Nhưng thế nào?
- Phải cởi bỏ quần áo ra mới được.
Lý Minh Châu đỏ mặt nói :
- Ý! Không được.
- Sao?
- Mắc cỡ chết.
Trịnh Kiếm Hồng cũng đỏ mặt vì chỉ có cách đó chớ không cách nào hơn.
Chàng suy nghĩ một hồi rồi nghiêm nghị nói :
- Em Châu, chúng mình tuy chưa phải là vợ chồng nhưng đã ăn ở với nhau thì có khác gì vợ chồng. Không lẽ em còn e ngại.
- Biết vậy rồi song em vẫn cảm thấy...
- Thì giờ chúng ta không có nhiều, em đừng do dự nữa.
Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng lần mở nút áo lột bỏ y phục bên ngoài.
Thấy thế Lý Minh Châu đỏ mặt như gấc chín rồi từ từ quăng bỏ lớp áo đang mặc trong người qua một bên.
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm trang bảo :
- Em ngồi sát vào anh đi...
Chàng không đợi Lý Minh Châu đáp, liền áp người chàng vào người nàng.
Lý Minh Châu cảm thấy nhột nhạt, mặt mày đỏ au, khẽ rùng mình.
Trong giây phút va chạm của hai tấm thân khác phái, chàng cố đè nén sự đòi hỏi của xác thịt ghê gớm, nhưng càng đè nén bao nhiêu, chàng cảm thấy nó bùng lên bấy nhiêu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua...
Trong động trở nên im lặng khác thường.
Chỉ nghe có tiếng tim đập rộn rã, và hơi thở dồn dập...
Đột nhiên...
Tiếng đá rơi ầm ầm!
Tiếng người phá cửa động vang đùng đùng!
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu giật mình kinh ngạc nhưng vì bận hợp công nên không dám cử động, chỉ lắng tai nghe.
Bằng! Bằng! Bằng!
Tiếng cửa đá bị đập phá dữ dội và tiếng chân người di động liên hồi.
Lý Minh Châu cảm thấy tâm can rúng động toan đứng dậy. Song Trịnh Kiếm Hồng không rời nàng, nên đành ngồi im Bằng! Bằng! Bằng!
Ầm!
Bịch! Bịch!
Trịnh Kiếm Hồng càng nghe càng hồi hộp lo sợ. Nếu không bận hợp công với Lý Minh Châu, chàng đã chạy ra coi nhân vật nào dám đởm mật to gan đến thế.
Cơn tức giận bùng lên không dằn được, chàng hét lớn một tiếng :
- Ai?
Nhờ tiếng hét ấy, Trịnh Kiếm Hồng cảm thấy như trút bớt phần nào sự ngột ngạt khó thở trong người.
Bỗng ngoài cửa động vang lên tiếng cười khà khà.
Chương trước | Chương sau