Lý Minh Châu lo âu hỏi :
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hồng huynh, chúng ta tính sao đây?
- Việc này...
- Á! Anh Hồng xem... xem nó...
Lý Minh Châu hốt hoảng vội la lên thất thanh.
Trịnh Kiếm Hồng quay lại nhìn theo ngón tay nàng thì chỉ thấy một loạt ba bốn khối lân tinh sáng ngời bay xẹt về phía hai người với tốc độ mau kinh khủng.
Trịnh Kiếm Hồng rất bình tĩnh nói :
- Không sao đâu. Chờ nó tới gần anh dùng chưởng đánh là yên việc.
Lý Minh Châu hơi yên tâm nhưng không khỏi lo ngại :
- Nhưng chỗ chúng ta cử động thì bị lún...
Tiếng nàng chưa dứt, ba bốn khối lân tinh đã chói lòa xẹt tới sát bên mình.
Trịnh Kiếm Hồng nhanh như chớp tung ra một chưởng "Diêm Vương Câu Hồn" đồng thời tả thủ chụp tay Lý Minh Châu sử dụng thuật khinh công tuyệt đỉnh "Long Vân Sơ Hiện" bay vọt lên.
Bùng! Bùng!...
Chưởng lực Trịnh Kiếm Hồng đập mạnh vào mấy khối lân tinh bể tan ra. Lửa bốc cháy khét lẹt.
Nhờ sự va chạm của chưởng lực và mấy khối lân tinh đẩy Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu văng ra xa hơn mấy trượng. Dù thế, hai người cũng không thoát khỏi hố xương người.
Chân hai người vừa chạm xuống là gặp ngay phải tro xương. Nhưng nhờ thân pháp tuyệt thế khinh công thượng đẳng nên thân ảnh họ rơi xuống nhẹ nhàng như hai chiếc lá rơi nên không bị lún.
Ngay khi đó, bảy tám khối lân tinh khác đuổi tới, rít gió vù vù và phát ra hơi nóng như thiêu như đốt nghe khét lẹt, khó thở vô cùng.
Lập tức Trịnh Kiếm Hồng đẩy ra liên tiếp ba bốn chưởng "Diêm Vương Cầu Hồn".
Bằng! Bằng! Bằng!...
Một vùng lửa phát cháy đỏ trời thì Trịnh Kiếm Hồng dùng khinh công đưa Lý Minh Châu đi được một khoảng xa xa bốn trượng thoát khỏi hiểm địa.
Lý Minh Châu trải qua một sự khủng khiếp lại thêm trong người bị độc "Vô Tâm thảo" sức lực yếu dần, người nàng lạnh toát, tay chân dịu nhiễu không còn đủ sức đứng vững.
Trịnh Kiếm Hồng thấy thế hoảng hốt, liền điểm ngay các động mạch chủ của nàng. Rồi vận công truyền chân khí áp vào hai huyệt Đan Điền và Khí Hải.
Giây lát, nàng cảm thấy trong người ấm lại, tỉnh táo như không có sự gì đáng sợ xảy ra.
Trịnh Kiếm Hồng thấy không còn gì nguy hiểm, đáng ngại cho nàng, lập tức bế nàng lên vai, giở thuật khinh công lướt đi.
Giữa lúc ấy năm sáu khối "Lân Tinh Ma Hỏa" bay áp tới và mùi khét lẹt của xương thiêu xông lên nực mũi.
Trịnh Kiếm Hồng chân vẫn thoăn thoắt chạy, tả chưởng đẩy về phía sau.
Cứ thế tiếng nổ vang rền ầm ầm, rừng núi chấn động rung rinh, lửa cháy sáng rực.
Lý Minh Châu nhờ Trịnh Kiếm Hồng truyền chân khí trong người không phải sợ gì nữa. Nàng thầm vận công, đề khí, tay chân tự nhiên cử động được như thường.
Nhìn lại, thấy Trịnh Kiếm Hồng đã đưa nàng đi có trên ba bốn dặm.
Bây giờ nàng mới hiểu Trịnh Kiếm Hồng không hề sợ hơi độc "Lân Tinh Ma Hỏa" nên mới lao mình, đi tìm Cô Lâu giáo.
Đột nhiên...
Trước mặt hai người xuất hiện một ngọn đèn ma leo lét kỳ dị.
Lý Minh Châu vội nói :
- Hồng huynh, lão ma ở phía trước chúng ta đó.
- Đúng là chúng nó chớ không ai.
Tiếng Trịnh Kiếm Hồng chưa dứt, ngọn đèn leo lét ấy vụt tắt ngấm.
Cảnh vật trở lại tối âm u.
Bốn bề im phăng phắc.
Trịnh Kiếm Hồng vô cùng ngạc nhiên :
- Sao... sao nó tắt rồi em?
Chương trước | Chương sau