- Ta phải tìm cách nào cho nó hao bớt chân lực thì họa may...
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
- Lão già ma đầu, ngươi lí nhí gì trong miệng đó?
- Ta muốn ngươi khoan ra tay.
- Tại sao?
- Ta muốn nói...
Trịnh Kiếm Hồng tay vận sẵn mười thành công lực, lạnh lùng đáp :
- Ta không nghe ngươi láu cá nữa.
- Thế, ngươi... ngươi xem lão...
Lời chưa dứt, lão phất tay áo một cái, hình dạng Thái Trí của lão biến thành Liệt Đương đạo trưởng, Chưởng môn Võ Đang. Trịnh Kiếm Hồng sửng sốt.
- Á! Ngươi... ngươi...
- Nãy giờ ta thử nhà người, coi tính tình nhà ngươi thế nào. Sự thật lão phu là Chưởng môn Võ Đang, ngươi quên rồi sao.
Nhưng giọng nói của lão làm sao qua mặt được Trịnh Kiếm Hồng.
Chàng nghiến răng, trầm giọng quát :
- Hừ! Ngươi dám cả gan cải dạng Liệt Đương đạo trưởng, tội đáng chết.
Chàng cau mày tiếp :
- Không lẽ ngươi đã giết ông ấy rồi.
Bích Linh Ma Ảnh cười hăng hắc.
- Ta giết chi lão Liệt Đương. Mà nếu có giết cũng dễ như trở bàn tay.
- Nếu thế lão...
- Thằng bé, mày đừng hung dữ, lão Liệt Đương còn sống nhăn chớ có chết đâu. Hiện giờ lão ấy dẫn đệ tử đi tìm con nhỏ Đỗ Thu Linh.
- Hừ!...
Tuy lòng bán tin bán nghi, Trịnh Kiếm Hồng cũng không khỏi thắc mắc, không biết tình trạng Đỗ Thu Linh bây giờ ra sao. Chàng để tay xuống hỏi :
- Ngươi biết gì về Đỗ Thu Linh?
Bích Linh Ma Ảnh chậm rãi nói :
- Nghe đâu nàng bị tám Chưởng môn của tám đại môn phái bắt nhốt ở Thiếu Lâm tự.
- Thắng bé, mày nỡ dứt tình phu thê, không tìm đến Thiếu Lâm tự giải thoát cho nàng sao?
Trịnh Kiếm Hồng lạnh lùng đáp :
- Giết người rồi đi cũng còn kịp.
Bích Linh Ma Ảnh bình thản cười :
- Thằng bé, sao mày bức bách lão phu hoài vậy. Lão với mày nào có chi oán thù. Về việc lão phu với Thần Long Kỳ Hiệp đánh nhau chẳng qua là ham chuộng sự thắng bại. Vả lại chuyện đó xảy ra cách đây mười mấy năm rồi. Và lão phu cũng đã chán sân si, đâu còn muốn khác hơn là sự yên tĩnh, tại sao mày cứ đuổi theo ta...
Trịnh Kiếm Hồng lạnh nhạt cười :
- Ngươi nói nghe có vẻ thiện lắm. Nhưng thế sao còn đi mưu hại đại sư huynh ta?
- Này nhỏ, ta nào có mưu hại Thần Long Kỳ Hiệp. Như mày đã thấy, Thần Long Kỳ Hiệp chỉ là vì tập luyện "Đại Thần bảo kinh" không thành nên mới phản tẩu, nhập ma mà chết.
- Đúng rồi! Nhưng sao lúc ấy lại có bọn ma của ngươi xuất hiện?
Bích Linh Ma Ảnh khoát tay nói :
- Bọn chúng đi là vì tham đoạt Đại Thần bảo kinh, chớ có ai sai khiến. Một thí dụ cụ thể chứng minh cho ngươi thấy là ta đối với Thần Long rất mực kính nể. Chẳng hạn như lúc Huyết Thủ Cuồng Sinh được nội dung Bảo kinh, ta không ngần ngại hạ nó, để nó khỏi tiết lộ bậy bạ di hại cho võ lâm các giới.
Trịnh Kiếm Hồng nhún vai :
- Ngươi nói cũng hay chán đây. Và ta cũng tạm tin là ngươi có lòng tốt với đại sư huynh của ta. Nhưng ta không thể tha thứ tội ngươi dùng "Vô Tâm thảo" độc giết mẹ ta, để cha ta ôm hận mà chết và chính ta suýt cũng bỏ mạng vì sự di truyền quá ác của độc thảo. Hôm nay gặp ngươi đây ta phải chém ngươi ra làm trăm mảnh mới hả được mối huyết hải thâm thù này.
Bích Linh Ma Ảnh biến sắc, lui dần ra, nói :
- Ngươi... ngươi lầm rồi, ta nào có giết song thân mi đâu.
- Ngươi thật không có?
- Đúng thế.
- Ngươi hãy nghe ta nói đây...
- Ngươi nói láo đó.
- Lão ư?
Bích Linh Ma Ảnh là người mưu cao, thủ đoạn thâm độc, nhưng lại thua trí một đứa con nít như Trịnh Kiếm Hồng.
Lão vẫn giữ vẻ bình tinh nói :
- Lấy gì để chứng minh là lão giết mẹ ngươi.
- Hừ!
- Không phải lão làm, bắt lão nhận tội là nhận làm sao?
Trịnh Kiếm Hồng ngửa mặt lên cười. Tiếng cười của chàng cuồng dại, ẩn chứa nỗi bi thương, khiến lão rùng mình.
- Có gì mà ngươi cười!
Trịnh Kiếm Hồng mắt xạ lửa, hầm hầm nói :
- Ta cười đến giây phút này còn dám bẻm mồm láo mép.
- Ý ngươi muốn nói gì?
- Ngươi tưởng thủ đoạn độc ác của ngươi không được ai biết à? Nào ngờ trời có mắt cho ta thấy rõ lòng thối tha, bẩn thỉu, ác độc như xà tinh của ngươi.
Bích Linh Ma Ảnh giật mình, thầm than :
- Trời sinh ta rồi sao còn sinh Trịnh Kiếm Hồng. Nhưng mà việc ấy, Phụng Hoàng kiếm khách đến mãi lúc chết, cũng không phát giác rằng ta bỏ độc hại nàng sao thằng bé này biết được.
Trịnh Kiếm Hồng chú đôi mắt sáng quắc, và bén như dao nhìn vào mặt Bích Linh, gằn giọng :
- Ngươi có thấy lòng ác độc của ngươi chưa?
Bích Linh Ma Ảnh nạt :
- Thằng ranh con, mày đừng ngậm máu phun người.
Trịnh Kiếm Hồng bĩu môi khinh bỉ :
- Nếu ta thuật rõ đầu đuôi, thủ đoạn ngươi giết mẹ ta thì ngươi nghĩ thế nào?
Bích Linh Ma Ảnh tưởng Trịnh Kiếm Hồng không khám phá nổi thủ đoạn của y, nên y cứng rắn đáp :
- Tùy ở ngươi muốn thế nào cũng được.
- Tốt lắm! Nếu ta nói thực hết mọi việc ngươi cúi đầu chịu chết chứ?
Đoạn chàng đem việc vừa thấy lúc Linh Quang xuất hiện thuật lại cho Bích Linh Ma Ảnh nghe.
Bích Linh nghe xong, y tái mặt. Lão không ngờ lại có người thứ hai hiểu biết chuyện thuốc độc của lão.
Trịnh Kiếm Hồng nói dứt lời, Bích Linh Ma Ảnh nhảy dựng lên, hét :
- Không! Ta không tin! Ta không tin.
- Ngươi không tin cái gì?
- Ta không tin ngươi biết chuyện ấy.
Trịnh Kiếm Hồng gằn mạnh từng tiếng :
- Nếu muốn người khác không biết trừ ra mình đừng làm, vả lại câu nói của người vừa ròi không phải xác nhận là mình làm ư?
- Ta nói câu nào bảo là ta xác nhận?
- Vậy ta nhắc lại, vểnh tai mà nghe đây. Ngươi vừa bảo là "Ta không tin ngươi biết chuyện ấy?". Câu nói đó vô tình đã nói lên việc làm độc ác của người.
Nào có đúng không?
Bích Linh Ma Ảnh biết mình lỡ lời liền trở :
- Lời nói của ngươi lúc nãy khiến ta không tin là thật được. Nó có vẻ thần thoại, hoang đường. Biết đâu ngươi bịa cũng không chừng.
Trịnh Kiếm Hồng tức tối khôn cùng, muốn ra tay giết lão chết cho rồi.
- Ngươi biện hộ cũng có lý. Sự thật lúc ngươi chuốc độc mẹ ta, không ai thấy và ta cũng chẳng nghe ai nói lại.
- Như vạy sao ngươi dám hồ đồ nói oan cho ta.
Trịnh Kiếm Hồng trợn mắt quát :
- Đạt Ma sư tổ phát hiện Linh Quang lột trần tội ác của ngươi đó.
- Linh Quang?
Rồi lão rụt rè hỏi tiếp :
- Ngươi... ngươi đã thấy được Linh quang?
- Cố nhiên là ta thấy.
Chương trước | Chương sau