Vừa ra khỏi cổng môn, Trịnh Kiếm Hồng đảo mắt nhìn thấy về phía tay phải có một người đang đâm đầu chạy bất kể trời đất. Phía sau có một tốp cao thủ phái Võ Đang rượt theo. Chàng biết ngay, người chạy trước là Lãnh Diện Tiên Vườn và kế đó là Liệt Đương đạo trưởng.
Chợt thấy nỗi oán giận trong người chàng bốc lên như lửa đốt.
Chàng dùng thuật khinh công tuyệt đỉnh bay vọt tới. Không mấy chốc, chàng qua ngang Liệt Đương đạo trưởng và hỏi :
- Lãnh Diện Tiên Vườn vừa chạy đó phải không?
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Liệt Đương đạo trưởng đáp :
- Phải! Chính y ta.
- Sao không kêu y dừng lại?
- Đã gọi mà y không chịu.
- Được! Ta sẽ bắt y.
Nói xong, Trịnh Kiếm Hồng gia tăng tốc lực, phóng mình vèo lên một cái, đồng thời chưởng phong đẩy ra.
- Đứng lại!
Mặc cho Trịnh Kiếm Hồng hét, Lãnh Diện Tiên Vườn vẫn cắm đầu chạy.
Tức quá, Trịnh Kiếm Hồng đánh liên tiếp hai chưởng ép thẳng vào lưng đối phương.
Thật ra, Lãnh Diện Tiên Vườn chỉ muốn chạy cho khỏi vòng vây, nhưng vì nghe chưởng lực của Trịnh Kiếm Hồng, từ phía sau ép vù vù tới, lão không dám chạy thẳng mà lại nhảy tạt qua một bên rồi quật ngược lại một chưởng.
Bùng!
Tiếng nổ của hai sức chưởng chạm nhau, đẩy bật đôi bên dội ngược lại.
Trịnh Kiếm Hồng chân vừa được lấy đà, chàng đã nhanh như điện, ép ra một chưởng nữa, rồi phóng mình qua khỏi đầu Lãnh Diện Tiên Vườn, cản đường.
Lãnh Diện Tiên Vườn bị mấy ngọn chưởng của Trịnh Kiếm Hồng bay tới vội lo chống đỡ không nổi, nên không thoát thân được.
Giữa lúc ấy Liệt Đương đạo trưởng và đám cao thủ môn hạ cũng vừa chạy tới và bao vây Lãnh Diện Tiên Vườn vào giữa.
Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt nhìn Lãnh Diện Tiên Vườn giận dữ, nói :
- Ngươi dùng ám khí hại Lôi Đình kiếm khách còn không chịu buông tay chịu tội mà dám đưa tay chống lại hả?
Vừa nói, Trịnh Kiếm Hồng xòe hai bàn tay ra như sẵn sàng tung chưởng.
Lãnh Diện Tiên Vườn ngó trước nhìn sau, tứ bề đều bị bao vây, thấy khó thoát thân, lão biến hẳn sắc mặt.
Thình lình Lãnh Diện Tiên Vườn lẹ như điện, quật ra một chưởng vào đám môn hạ Võ Đang, phá đường máu thoát thân.
Nhưng chưởng lực của lão vừa xẹt r, Trịnh Kiếm Hồng đã nhanh như chớp tung ra "Thần Long tam chiêu" đánh lui Lãnh Diện Tiên Vườn.
Và ngay lúc đó, Liệt Đương đạo trưởng lẹ làng như con diều sớt mồi, phóng mình tới, chĩa thẳng kiếm vào ngực Lãnh Diện Tiên Vườn.
Đối phương vừa lùi bước, chưa kịp đứng vững, trường kiếm của Liệt Đương đạo trưởng đã đâm tới, làm y kinh hãi ngã người té xuống để tránh.
Trịnh Kiếm Hồng gằn giọng :
- Khá lắm! Ta bảo ngươi ngừng ngươi không chịu ngừng. Bây giờ sao không giỏi mà chạy nữa đi.
Lãnh Diện Tiên Vườn sợ hãi, ngồi bật dậy, mặt mày xanh ngắt.
Trịnh Kiếm Hồng lạnh lùng nói :
- Lôi Đình kiếm khách đã bị trúng độc mà chết, ta phải bắt ngươi về cúng tế để người chết bớt phần ân hận.
Lãnh Diện Tiên Vườn run lên, nói :
- Lôi Đình kiếm khách chết vì trúng độc à?
- Ngươi đừng giả vờ vô ích!
- Đừng nói bậy! Ta không bao giờ dùng độc chất để ám hại y.
- Vậy sao Lôi Đình kiếm khách bị độc?
- Đó là do người khác hại y.
- Ai?
- Ta nhìn không rõ.
- Hãy nói thật đi là hơn.
- Ta chỉ nói bấy nhiêu đó là đủ rồi. Bây giờ ta có chuyện phải đi.
- Không được!
Nhưng Lãnh Diện Tiên Vườn không đáp, chỉ lo vận công đề khí.
Giữa lúc ấy, Võ Đang Bát Kiếm thủ đã dàn trận thế, đề phòng nếu như có bất trắc xảy ra là đối phương khó chạy thoát.
Lãnh Diện Tiên Vườn nhìn quanh thấy cuộc diện có phần gay go hơn, ông ta buột miệng thở dài và nói :
- Thôi, số trời đã an bài, lão phu phải chết rồi.
Trịnh Kiếm Hồng trợn mắt quát :
- Biết chạy không thoát thì mau nói sự thật đi. Ta sẵn sàng tha cho tội chết.
- Tha tội chết?
- Đúng!
- Há há...
- Sao lại cười? Ta nói thật đó.
- Ngươi nói thật ư? Tốt lắm! Nhưng ta không thoát được mạng chết. Ngươi muốn ta nói gì?
Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt nhìn thẳng vào mặt Lãnh Diện Tiên Vườn, cất tiếng hỏi :
- Lôi Đình kiếm khách bị đánh ngã có phải do nhà ngươi gây ra không?
- Đúng! Lão phu đã dùng chân đá vào Khủy Trung huyệt của y.
- Vì sao nhà ngươi làm như vậy?
- Vì có người ám hại y bằng cách bắn ra một thứ thuốc bột không có màu sắc.
- Thuốc bột à?
- Phải!
- Rồi sao?
- Ta vừa thoáng thấy vội đá một cái, Lôi Đình kiếm khách té xuống, nhưng không biết thuốc bột có trúng y hay không ta không rõ.
- Chẳng may, ông ấy đã trúng, còn nhà ngươi, có tránh khỏi không?
- Ta cũng bị!
- Thật sao?
- Dối làm gì!
- Tại sao không nói ra ngay lúc đó?
- Trong sảnh đường đầy người, địch ngã bất minh, nói ra biết ai tin. Vả lại lúc ấy, ta nghi nhất là ngươi, nên mới quật chưởng đánh ngươi và thách ngươi ra ngoài.
Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày suy nghĩ giây lát, nói :
- Nhưng tại sao nhà ngươi lại chạy đi trốn?
- Vì ta thấy thứ độc ấy ghê gớm nên cần một chỗ yên tịnh để vận công điều trị và lấy thuốc do ta chế là "Tiên Vườn Tán" ra uống.
- Tại sao lúc Liệt Đương đạo trưởng kêu gọi, chận đường ngươi, nhà ngươi ngậm câm như hến vậy. Đến đỗi ta dùng chưởng bức bách mới chịu dừng bước và nói?
- Ái da! "Tiên Vườn Tán" của ta có thể ngậm đỡ cho huyết khí đừng bành trướng trong nội thể. Và thứ thuốc này hễ ngậm vào miệng là không được mở miệng. Nếu mở miệng nói chuyện, thuốc ấy không còn hiệu lực. Bởi vậy mà ta không dám mở miệng nói.
Nói đến đây, toàn thân Lãnh Diện Tiên Vườn run lên, mặt hiện màu xanh lặt lìa như lá cây, trông vô cùng khủng khiếp.
Trịnh Kiếm Hồng định dùng nội lực chữa trị, Lãnh Diện Tiên Vườn hiểu ý, khoát tay nói :
- Nhà ngươi định chữa bịnh cho ta phải không?
- Vâng!
- Đừng phí sức uổng công. Hãy để ta nói vài lời.
Trịnh Kiếm Hồng buộc lòng đứng y lại vị trí cũ, hỏi :
- Vậy nhà ngươi nghi ai bắn ra thứ độc dược ấy?
- Ta cho là Nhiệt Trường Sư Thống Từ Thiên Trụ có thể làm chuyện đó!
- Vì sao nhà ngươi nghi cho lão già ấy?
- Vì vị trí đứng của nó.
- Nhiệt Trường Sư Thống đã quen biết với nhà ngươi lâu năm rồi phải không?
- Đúng!
- Lần này nhà ngươi và lão ấy cùng đến Lôi Đình trang, hai người cùng đi một đường với nhau phải không?
- Phải!
- Lão ấy có thù gì với Đỗ Thiên Uy không? Hay là lão ấy a dua theo bọn ma?
- Nhiệt Trường Sư Thống là người rất thật thà ngay thẳng và đâu có thù gì với Lôi Đình kiếm khách. Nhưng...
Chương trước | Chương sau