- Không gì?
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Dạ không dám... không dám...
- Hừ! Đừng nhiều lời.
Tiếng nói của Trịnh Kiếm Hồng gằn mạnh và lạnh lùng khiến Thái Trí cả kinh lui ra ba bước, nói :
- Bần tăng không có ý ấy... Xin Tôn chủ đừng hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Không đời nào... chưa dứt tiếng, Trịnh Kiếm Hồng vung tay lên...
Thình lình...
Một bóng người âm thầm bay xẹt đến nhanh như điện chớp.
Thái Trí đại sư kinh hoàng la lớn :
- Huyết Thủ Cuồng Sinh đến kìa Tôn chủ.
Lời nói của Thái Trí đại sư làm Trịnh Kiếm Hồng giật mình quay lại, thấy đúng là Huyết Thủ Cuồng Sinh đang bay đến.
Trịnh Kiếm Hồng vội nói :
- Ngươi đi đi. Để Huyết Thủ Cuồng Sinh đấy cho ta. Thái Trí đại sư không chờ Trịnh Kiếm Hồng nói đến tiếng thứ hai, lão vội tung mình phóng chạy vào rừng rậm mất dạng.
Nhắc lại, Huyết Thủ Cuồng Sinh vừa nhìn thấy Trịnh Kiếm Hồng lửa giận trong người y bốc lên phừng phừng, tay vung thiết phiến cười lạnh lùng.
- Há! Há!...
Trịnh Kiếm Hồng trừng mắt quát :
- Im mồm ngươi lại.
Huyết Thủ Cuồng Sinh nghiến răng hét :
- Tiểu tử ngươi thật to gan, ta thử phen này ngươi chạy đâu cho thoát.
Trịnh Kiếm Hồng không đợi nói dứt lời, chàng nhanh như chớp vung tay đánh qua Huyết Thủ Cuồng Sinh một chưởng, miệng quát :
- Ngươi tội nặng tợ núi, mau nạp mạng cho ta.
Vì đây là lần đầu tiên chàng ra tay đánh với tên ma đầu lợi hại, nên đem hết công lực ra tấn công. Thế chưởng tung ra thật mạnh và lẹ như điện xẹt.
Huyết Thủ Cuồng Sinh thấy thế lập tức vung quạt ra đỡ.
- Sợ ngươi sao? Coi ta giết mày như giết một con gà.
Lời nói của Huyết Thủ Cuồng Sinh chưa dứt thì :
Bùng! Một tiếng vang lên tựa trời long đất lở.
Cây thiết phiến trong tay Huyết Thủ Cuồng Sinh nát nhừ như cám, đồng thời thân ảnh của y bị chưởng lực của Trịnh Kiếm Hồng đẩy lui hơn mười thước. Y kinh hoàng la lớn :
- Mày... mày là đồ đệ của... Âm Dương song quái!
- À, ngươi cũng khá lắm mới biết có kẻ lạ đánh ập tới.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình, buông Huyết Thủ Cuồng Sinh, nhanh chân nhảy lui về một bước, tay giơ cao hờm sẵn.
- Ai?
Liền theo tiếng quát của chàng, một thiếu nữ áo hồng với dáng dấp yêu kiều từ trên một tàng cây nhảy xuống.
Trịnh Kiếm Hồng giận dữ, mắt trợn lên gằn giọng :
- Thì ra ngọn chưởng vừa rồi là của cô?
- Lẽ cố nhiên là của ta.
Vừa trả lời, Hồng Y thiếu nữ vừa bước tới trước mặt chàng, môi luôn nở nụ cười hết sức duyên dáng, làm mọi tức bực của chàng cũng vì nụ cười ấy mà lắng dịu.
- Tôi và cô có thù gì?
- Không thù gì cả.
- Nếu thế tại sao cô dùng chưởng đánh tôi. Có phải cô là đồng đảng của Huyết Thủ Cuồng Sinh không?
Thiếu nữ cười lạt :
- Cái gì là đồng đảng?
- Nếu không thì lý do nào cô ra tay ngăn cản việc làm của tôi. Cô có biết rằng Huyết Thủ Cuồng Sinh là kẻ độc ác thế nào không?
Nói đến đây, Trịnh Kiếm Hồng quay nhìn lại Huyết Thủ Cuồng Sinh thì bắt gặp y đang loạng choạng phóng mình chạy.
Trịnh Kiếm Hồng tức mình, phóng đuổi theo :
- Chạy đi đâu?
Hồng Y thiếu nữ vội la lên :
- Mặc nó!
Vừa la nàng vừa tung mình đến cản đường.
Trịnh Kiếm Hồng nạt :
- Cô muốn gì?
Thiếu nữ cười :
- Công tử chỉ biết có một kẻ thù mà quên đi bao kẻ thù khác đang vây công tử.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình hỏi :
- Ai?
- Bọn Bát Đại Ma Tinh.
- Bọn khốn ấy dám kéo đến đây à?
- Sao lại không dám. Bởi thế tôi đến báo cho công tử tin đó.
Trịnh Kiếm Hồng đảo mắt nhìn khắp tứ bề chẳng thấy một bóng dáng nào, trong lòng lại nghi ngờ :
- Cô đừng ly gián, lừa gạt tôi.
- Sao? Tôi lừa gạt công tử cái gì?
- Cô vừa bảo Bát Đại Ma Tinh đến, sao tôi chẳng thấy.
Thiếu nữ đảo mắt một vòng, quay lại nói :
- Có lẽ chúng thấy có mặt Huyết Thủ Cuồng Sinh nên chúng đã chạy đi rồi.
- Cô đừng xảo biện. Cô đã làm tôi giết không được Huyết Thủ Cuồng Sinh, tội ấy tôi không tha thứ.
Thiếu nữ thản nhiên :
- Thì công tử cứ ra tay đi. Tôi không bao giờ chống đỡ. Sự thật tôi thấy chúng đến bao vây, tôi mới chạy ra cho công tử hay đó thôi.
Chương trước | Chương sau