Đêm dài giá lạnh vừa buông xuống. Mã Như Long gom một số cành cây để nhóm lửa, y tìm được chỗ nghỉ tạm bên trong một ngôi miếu hoang đổ nát.
Ánh lửa rất dễ dẫn kẻ địch đến nơi đốt lửa, bất cứ ai cũng biết nếu đang chạy trốn thì tuyệt đối không thể đốt lửa, dù phải chết cóng cũng không mồi lửa được. Thế nhưng cô gái kia đang rất cần hơi ấm của lửa. Mã Như Long có thể bị chết cóng, nhưng không thể nào để cho cô gái lạ này bị chết cóng chỉ vì y sợ kẻ địch truy tầm đến nơi. Y thà chết chứ không làm chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Ngọn lửa đã vươn cao. Mã Như Long dời cô gái qua chỗ ấm áp và khô ráo nhất, riêng y cũng ngã lưng tạm nghỉ. Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, y bỗng nghe có tiếng người kêu thét lên:
- Ngươi là ai ?
bạn đang xem “Bích huyết tẩy ngân thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cô gái đã tỉnh. Trông cô chẳng những xấu cực kỳ, mà tiếng nói cũng the thé khủng khiếp.
Mã Như Long không trả lời, bây giờ y cũng chẳng biết mình là ai, một kẻ đang chạy trốn, chẳng có tương lai, cũng chẳng có quá khứ. Y thong thả đứng dậy bước đến định xem thử tình trạng cô gái ra sao.
Chẳng ngờ cô gái bỗng chụp lấy một cành cây bên đống lửa, la lớn:
- Ngươi dám bước qua đây là ta đập chết ngươi!
Mã Như Long mạo hiểm cứu mạng cô gái xấu vô cùng này, mà dường như cô lại tưởng là y muốn đến cưỡng hiếp cô. Mã Như Long không nói lấy một câu, lại ngồi xuống.
Cô gái nắm chặt cành cây trong tay, đôi mắt như mắt chuột trừng trừng nhìn Mã Như Long. Y nhắm mắt lại, thật sự chẳng ham muốn nhìn cô ta, nhưng cô gái lại cất giọng the thé:
- Tại sao ta lại đến đây ?
Mã Như Long chẳng buồn trả lời.
Chừng như nhớ ra tình cảnh của mình lúc sớm, cô hỏi:
- Lúc sớm hình như ta bị chôn vùi dưới tuyết, có phải ngươi đã cứu ta ?
- Phải!
Chẳng ngờ cô gái lại kêu lên:
- Ngươi đã cứu ta, tại sao không đem ta đưa vào thành tìm thầy thuốc ? Tại sao lại đem ta đến ngôi miếu hoang này ?
Giọng của cô gái càng chói tai hơn:
- Hạng người như ngươi ta đã thấy rất nhiều, ta biết nhất định ngươi chẳng có một chút lòng tốt.
Mã Như Long suýt không dằn được, muốn nói:
"Cô an tâm, ta không cưỡng hiếp cô đâu, dung nhan cô như thế, ta chẳng có hứng thú".
Nhưng y không nói ra. Dưới ánh lửa, mặt cô gái trông càng xấu tệ, Mã Như Long không nỡ làm cô buồn. Thế nên y chỉ thở dài:
- Ta không đưa cô đi tìm thầy lang, chỉ vì túi đã rỗng tuếch.
Cô gái cười gằn:
- Đường đường một nam tử hán như vậy, tại sao xuống đến nước này, nghèo đến một xu cũng không có, chắc chắn là tại vì ngươi tham hưởng biếng làm, không có nghề nghiệp gì cả.
Mã Như Long mặc kệ cô gái, nhưng cô vẫn chưa buông tha, vẫn tiếp tục sa sả mắng nhiếc y là không ra gì, chẳng chịu khó.
Mã Như Long đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Đống cành cây này đủ cho cô đốt lửa đêm nay, chờ đến sáng chắc chắn sẽ có người tìm đến đây.
Y tình thật đã chịu hết nổi chỉ có nước bỏ đi.
Cô gái lại kêu lớn, giọng the thé:
- Ngươi định làm gì ? Muốn đi à ? Không lẽ ngươi định bỏ mặc một người con gái yếu đuối bơ vơ như ta tại đây à ? Ngươi có phải là người chăng ?
Cung cách của cô thật không thể xem là một "người con gái yếu đuối" được, có điều cô quả thật là một nữ nhân.
Cô gái lại cười nhạt:
- Phải chăng ngươi sợ kẻ đối đầu của ta đuổi tới nơi, nên muốn mau chóng đi cho thoát nạn ?
Mã Như Long không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Cô có kẻ đối đầu ư ?
- Ta không thể có kẻ địch sao ? Không lý tự ta chôn mình dưới tuyết, chẳng lẽ ta điên à ?
Mã Như Long từ từ ngồi xuống. Y không hỏi cô gái kẻ đối đầu là ai ? Tại sao đuổi theo cô ? Y chỉ biết là bây giờ không thể đi được nữa. Một cô gái yếu đuối, bị chôn vùi trong băng tuyết, lại bị người truy sát, nam nhân nào gặp phải chuyện này thì chẳng thể làm ngơ.
Cô gái hỏi:
- Bây giờ ngươi không đi à ?
- Ta không đi nữa.
Nào ngờ cô ta lại trở giọng:
- Tại sao ngươi không đi, có phải ngươi định giỡ trò gì ?
Mã Như Long bật cười, y quả thật là nhịn không được phải bật cười. Kiểu nữ nhân như vậy thật hiếm thấy, chẳng ngờ y lại vô tình được chứng kiến hôm nay. Y không cười thì còn biết làm gì hơn, không lẽ khóc ? Hay húc đầu vào tường cho hả tức ?
- Ngươi lén lút một mình cười cái gì ? Tính trò quỉ quái gì đây ? Nói mau!
Mã Như Long không nói gì, bởi vì bên ngoài căn miếu hoang bỗng có một giọng nói vang lên:
- Hắn không nói đâu, vị Mã công tử đây trong lòng toan tính điều gì, chẳng bao giờ nói ra đâu.
Giữa ánh lửa bập bùng, một người thong thả bước vào, hiển nhiên là Bành Thiên Bá.
Bành Thiên Bá còn cầm trong tay trái chiếc áo lông chồn màu trắng. Trong tay phải của y là một thanh đao, một thanh đao đã xuất ra khỏi vỏ, Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao. Chỉ có điều cô gái không nhận ra nhân vật này, cũng không biết đến cây đao kia. Đôi mắt như mắt chuột của cô lập tức dương to, cô lớn tiếng hỏi:
- Ông là ai ?
Bành Thiên Bá đáp:
- Ta là một con heo.
- Tuy ông hơi mập một chút, nhưng so với heo thì vẫn còn ốm hơn mà.
Bành Thiên Bá thở dài:
- Chỉ rất tiếc ta ngu hơn heo nữa, bởi vậy ta mới nhận lấy tấm áo lông chồn của hắn.
Cô gái tỏ ra ngạc nhiên:
- Áo này là của hắn ?
- Đúng thế!
- Tại sao hắn đem áo trao cho ông ?
- Vì hắn muốn dùng chiếc áo lông này giữ tay ta.
- Thế ông đưa tay cầm chiếc áo, hay là áo giữ tay ông ?
- Đằng nào thì kết quả vẫn giống nhau mà thôi.
- Làm sao giống được ?
- Đằng nào thì hai tay ta đã bận cầm áo, chẳng thể rút đao ngay, cũng chẳng thể phóng phi tiêu.
Phi Hổ Truy Hồn Tiêu của y cũng đáng sợ không kém Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao.
Cô gái xem ra chưa hiểu:
- Tại sao hắn không cho ông xuất đao ? Lại không cho ông phóng tiêu ?
- Bởi vì hắn muốn đào tẩu.
- Tại sao hắn phải đào tẩu ? Có phải ông chèn ép hắn ? Tại sao ông lại ăn hiếp người ta ?
Bành Thiên Bá chỉ có nước cười gượng. Lão đã hiểu ra mình đối thoại cùng cô gái này thật không thông minh chút nào, nên lập tức nghiêm mặt lạnh lùng nói:
- Mã công tử, lần này không cần trốn nữa, lần này ba người chúng ta đã chia ra ba ngã, bây giờ nơi đây chỉ có mình ta, không chừng công tử nên giết luôn để bịt miệng.
Mã Như Long chưa mở miệng, cô gái đã xen vào:
- Hắn không giết ông đâu, hắn là người tốt.
Bành Thiên Bá hỏi:
- Hắn là người tốt ?
- Đương nhiên hắn là người tốt, tôi chưa từng thấy người nào tốt như hắn, ông dám đụng đến hắn là tôi đánh ông mất mạng.
Bành Thiên Bá cười nhạt, chẳng ngờ cô gái đột nhiên xông đến ôm chặt cánh tay của y, gọi lớn:
- Ta giúp ngươi ngăn cản ông ta, ngươi mau đi đi.
Mã Như Long không bỏ đi, cô gái cũng không ngăn được Bành Thiên Bá, y hất tay một cái, cô gái đã ngã xuống đất.
Bành Thiên Bá nói:
- Cô nói nhiều quá, chắc mệt lắm, nên nằm xuống nghỉ là hơn.
Y đưa chân đá nhẹ điểm vào huyệt ngủ của cô gái, và đem chiếc áo lông chồn đắp lên mình cô.
Mã Như Long chăm chú nhìn thanh đao của Bành Thiên Bá, chờ đợi y xuất thủ, nhưng Bành Thiên Bá lại tra đao vào vỏ, đưa đôi bàn tay ra hơ lửa. Y biết Mã Như Long không trốn được, nên trước khi ra tay y muốn cho huyết mạch trong đôi bàn tay lưu thông, định lực và mức trầm tĩnh của tay giang hồ lão luyện này khiến người không khỏi bội phục.
Mã Như Long cũng trấn định không kém, chẳng tỏ vẻ bồn chồn không yên, cũng không xuất thủ trước.
Ngọn lửa đã yếu bớt. Bành Thiên Bá lại cho thêm vài cành cây vào đống lửa, sau đó chậm rãi nói cùng Mã Như Long:
- Ngươi có biết ta là bạn của tam thúc của ngươi ?
- Tại hạ biết.
- Lúc tam thúc ngươi còn sống, có bao giờ kể cho ngươi nghe chuyện của ta ?
- Có.
- Y có kể chuyện ta và y làm sao kết thành bạn chăng ?
Chương trước | Chương sau