- Bởi vì ta muốn biết cô ấy bây giờ ở đâu ? Ta nhất định phải biết.
bạn đang xem “Bích huyết tẩy ngân thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đại Uyển ở đâu, thì có liên hệ gì đến ông chủ ?
Mã Như Long nhìn thẳng vào mắt lão Trương:
- Dĩ nhiên có quan hệ ! Nếu ngươi đã từng tưởng nhớ đến người khác, thì ngươi sẽ hiểu.
Mặt lão Trương thật thà vẫn không cảm xúc, nhưng đậu phộng trên tay bỗng rơi cả xuống đất ! Y lại cúi mình nhặt đậu, tựa như cố ý tránh né ánh mắt nóng bỏng của Mã Như Long.
Đúng lúc ấy, từ phòng trong bỗng vọng ra tiếng Tạ Ngọc Luân nói lớn:
- Ngươi muốn biết chuyện Đại Uyển, tại sao không hỏi ta ?
Mã Như Long lập tức đi vào phòng trong. Ngay lúc y quay mình vén màn bước vào trong, đột nhiên một đoàn người rảo bước vào hẻm.
Một đoàn hai mươi tám người thanh niên cường tráng, cử động nhanh nhẹn, động tác rất chính xác. Trên thân hai mươi tám người này đều mặc áo màu đen cùng một kiểu bó sát thân, chân quấn vải cột dây bắt chéo, trong tay cầm những túi vải màu đen có hình dạng và kích thước giống hệt nhau.
Trong túi vải chứa thứ gì ? Hai mươi tám dại hán này đến đây làm gì ? Nếu như đa số kẻ khác hẳn đã tò mò, nán lại xem họ làm gì. Mã Như Long không lưu lại, y chỉ khựng lại nhìn một chút rồi bước vào phòng. Trừ Đại Uyển ra, người khác, chuyện khác dường như không gây hứng thú cho y.
Tạ Ngọc Luân đã gắng gượng ngồi dậy, ánh mắt biểu lộ một tình cảm phức tạp kỳ lạ, chẳng biết là đau khổ hay phẫn nộ bi thương ? Có lẽ tất cả đều có một ít pha lẫn.
Cô đăm đăm nhìn Mã Như Long:
- Ngươi biết Đại Uyển à ? Việc này là do hai ngươi âm mưu hại ta phải chăng ?
Mã Như Long không phủ nhận. Y không muốn phủ nhận, bây giờ cũng không thể phủ nhận. Đôi tay khẳng khiu của Tạ Ngọc Luân bám chặt góc mền, nhưng vẫn run không ngớt:
- Ngươi vẫn tưởng nhớ Đại Uyển ư ?
Giọng Tạ Ngọc Luân bỗng trở lên nghẹn uất:
- Ngày ngày ngươi ở cạnh ta, nhưng mỗi ngày đều nhớ đến nó ư ?
Mã Như Long cũng không chối, điều này y càng không muốn chối bỏ.
Đôi tay Tạ Ngọc Luân càng run rẫy hơn:
- Tại sao ngươi phải nhớ nó ? Không lý ngươi thích con quỷ xấu xí ấy sao ?
Đây cũng chính là điều Mã Như Long thường tự hỏi.
"Tại sao ta lại nhớ cô ấy nhiều như thế ? Có phải ta đã thật thích cô ấy ? Không phải thích, mà là yêu".
Chỉ có tình yêu mới da diết, mãnh liệt như thế ! Nhưng điều này Mã Như Long càng không dám nghĩ đến, đến chính y cũng không dám tin.
Tạ Ngọc Luân bỗng cười nhạt:
- Ngươi muốn biết cô ả là ai chăng ?
- Tôi muốn biết.
- Nếu ngươi biết cô ả là ai, không chừng sẽ thất vọng lắm.
Mã Như Long trả lời rất cương quyết rõ ràng:
- Không bao giờ, quyết không bao giờ, bất kể cô ấy là ai cũng vậy.
Tạ Ngọc Luân dường như đang gào lên:
- Được, ta cho ngươi hay, cô ả chẳng qua chỉ là một a hoàn của ta.
Thái độ của Mã Như Long rất bình tĩnh:
- Cô là đại tiểu thư, cô ấy là a hoàn, cô là mỹ nhân, cô ấy là quỷ xấu xí, bất kể cô là ai, cô ấy là ai, tôi cũng vẫn nhớ cô ấy.
Nói dứt lời, Mã Như Long bỏ đi ra ngoài.
Tạ Ngọc Luân kêu lên:
- Ngươi trở lại đây, ta còn có chuyện muốn nói.
Mã Như Long không trở lại, cũng không quay đầu lại, bất kể cô nói gì, y cũng không muốn nghe. Tạ Ngọc Luân bỗng ngã lăn ra, chun xuống dưới gối. Cô quả là một vị đại tiểu thư, so với công chúa có lẽ còn kiêu kỳ hơn, chưa ai từng thấy cô rơi lệ cả.
Không lẽ bây giờ cô đang rơi lệ ? "Trương Vinh Phát" chỉ bất quá là một chủ tiệm tạp hóa, "Mã Như Long" bất quá chỉ là một ác tặc dám làm bất cứ chuyện gì, dù là ai cũng không đáng cho cô phải rơi lệ kia mà ?
Thiết Chấn Thiên và Vương Vạn Võ nãy giờ lạnh lùng nhìn hai người, lúc này Thiết Chấn Thiên bỗng thở dài:
- Ta là một kẻ háo sắc, trong đời ta đã gặp không ít nữ nhân.
Vương Vạn Võ đáp:
- Ta cũng thế.
- Nhưng trước sau ta vẫn không hiểu được nữ nhân, cả đời cũng không cách chi hiểu nổi.
- Ta cũng vậy.
Mã Như Long không nghe thấy những lời họ nói. Y bước ra ngoài, liền giật mình vì những biến đổi của quan cảnh bên ngoài, y không ngờ con hẻm này lại có những biến hóa ghê gớm như thế.
Lão Trương thật thà không thay đổi, dường như đã say, trên bàn còn bình trống, rượu đã vào bụng lão. Phục mình trên bàn, chẳng biết lão Trương tỉnh hay ngủ ? Đang sầu hay đang say ? Thường thấy lão Trương như vậy, chẳng phải lần đầu, biến đổi bên ngoài chẳng phải trong tiệm mà là trong con hẻm nghèo khổ tầm thường.
Ngoài cửa vốn đã không thấy người lai vãng, chẳng biết những cư dân đã đi đâu, bây giờ đến những căn nhà lụp sụp của họ cũng biến mất. Chỉ trong chốc lát, tất cả nhà cửa đã bị phá sạch dẹp đi, bị hai mươi tám đại hán mặc áo đen dọn sạch. Trong túi vải của họ chứa những dụng cụ phá sập nhà cửa rất hữu hiệu.
Ngói trên mái nhà bị hất xuống, phản gỗ bị chẻ ra, đinh bị móc lên, mọi thứ được chuyền đi rất nhanh chóng. Những đồ đạc lỉnh kỉnh trong nhà như áo quần, chén bát, đồ chơi con trẻ đều bị khiêng đi hết.
Con hẻm này tuy nghèo khổ tầm thường, nhưng đối với một số cư dân lại là tổ ấm tránh mưa gió lạnh giá, vì nơi đây là nhà của họ. Thế nhưng bây giờ nhà đã biến mất, phòng ốc cũng không thấy nữa. Con hẻm này đã không còn là con hẻm, bởi trừ tiệm tạp hóa ra, tất cả mọi nhà đã bị giật sập dọn đi cả. Con hẻm bỗng biến thành một bãi đất bùn trống trải, xấu xí.
Đất trống, như một vùng đất hoang vắng không có gì cả, một tử địa !
Chương trước | Chương sau