Nàng kêu vội:
- Môn đại hiệp, xin mời vào mau. . . Môn Nhân Kiệt nhận ra rất rõ gương mặt không trang điểm của nàng khó giấu được ngấn lệ và cũng khó giấu được hai mắt đỏ au của nàng, y hỏi liền:
- Cô nương, có ai xúc phạm cô nương sao? Hoàng Ức Như lắc đầu miễn cưỡng:
- Môn đại hiệp, xin mời hãy nói. Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
bạn đang xem “Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Cô nương, tại hạ không vào, xin cô nương cho tại hạ biết Tuyết Cung. . . Đột nhiên y chuyển giọng:
- Cô nương, có người đến. Y chớp nhoáng lách thân vào phòng, Hoàng Ức Như vội đóng cửa, tiếp đó là có tiếng chân tiến đến. Hoàng Ức Như nghe tiếng chân nhận ra người, nàng ghé miệng nói nhỏ:
- Môn đại hiệp, là Tôn Bất Tiếu đó. Môn Nhân Kiệt nhướng mày:
- Hắn đến đúng lúc lắm, hãy để cho hắn vào. Tiếng chân đã dừng ngoài phòng. Hoàng Ức Như cất tiếng hỏi trước:
- Ai đó? Tiếng Tôn Bất Tiếu bên ngoài:
- Ức Như, là ta đây. Hoàng Ức Như cố ý ngạc nhiên a một tiếng mở hai cửa. Tôn Bất Tiếu bước vào, hắn nhìn thấy Môn Nhân Kiệt liền cả kinh lui lại:
- Thì ra ngươi chưa chết. . . Mặt hắn biến sắc:
- Có lẽ không chia lìa hai người các ngươi được. . . Hoàng Ức Như khép hai cánh cửa lại. Môn Nhân Kiệt lạnh lùng:
- Tôn Bất Tiếu, ngươi nói đủ chưa?
- Đủ rồi, nhưng. . . Đột nhiên hắn biến sắc, hấp tấp: Ngươi. . . ngươi là. . .
- Môn Nhân Kiệt, ngươi quên rồi ư? Tôn Bất Tiếu thất kinh:
- Ngươi là Môn Nhân Kiệt, thế còn người rơi xuống vực núi. . .
- Ta chỉ muốn lặng lẽ tìm đến Phật đỉnh phong nên nhân cơ hội ấy. . . Tôn Bất Tiếu càng lộ vẻ sợ hãi:
- Phật Đỉnh Phong, chẳng lẽ ngươi đã. . .
- Đúng vậy, ta đã gặp vị lão nhân gia ấy.
Tôn Bất Tiếu đột nhiên thất sắc chuyển thân định chạy ra cửa. Môn Nhân Kiệt mau hơn hắn rất nhiều, y bước một bước đã đến sau lưng hắn vươn tay như điện năm ngón tay như móc câu chụp trúng huyệt Kiên Tĩnh vai tả hắn. Tôn Bất Tiếu rên một tiếng. Môn Nhân Kiệt xoay hắn vòng lại, nhân lúc chuyển thân Tôn Bất Tiếu chớp nhoáng đánh hữu chưởng ra mang theo mười thành công lực vào giữa ngực Môn Nhân Kiệt. Môn Nhân Kiệt cười lạnh một tiếng:
- Ngươi còn định thoát thân được sao? Tả chưởng y lật lên chụp cứng uyển mạch Tôn Bất Tiếu. Tôn Bất Tiếu bị khống chế hai điểm, lập tức sắc mặt xám ngoét lại nhưng chưa hết hung hăng căm hận nhìn Hoàng Ức Như:
- Tiện tỳ, ngươi còn đứng đó. . . Môn Nhân Kiệt đè nặng mười đầu ngón tay, hắn rên to không nói được hết câu, hai mắt hắn như lồi ra, gân xanh nổi trên đầu, mồ hôi vã ra. Môn Nhân Kiệt lạnh lùng:
- Tôn Bất Tiếu, ngươi trả lời ta hỏi, nhị lão Tra, Cổ, vị thiếu chủ và Tây Môn cô nương bị Giáo chủ giam cầm phải không? Tôn Bất Tiếu không đáp. Môn Nhân Kiệt cười lạnh:
- Ngươi có muốn đau đớn vì máu huyết đảo lộn hay không? Tôn Bất Tiếu vội gật đầu mấy cái. Môn Nhân Kiệt hỏi:
- Mấy vị đó bị giam cầm ở nơi đâu?
- Cái ấy phải hỏi Giáo chủ. . .
- Ta không tin ngươi không biết. Tôn Bất Tiếu ú ớ:
- Dù ta có trả lời ngươi cũng vô dụng.
- Tại sao?
- Họ bị Giáo chủ dùng dược vật khống chế, ngoài Giáo chủ có thuốc giải ra. . . Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Được, ta sẽ tìm Giáo chủ của ngươi, hãy cho ta biết, tại sao Giáo chủ ngươi lại làm như vậy?
- Chỉ vì bọn họ phản đối mệnh lệnh của Giáo chủ.
- Ngươi định nói đến ý đồ xưng bá võ lâm?
- Đúng vậy.
- Cuối cùng trả lời câu hỏi này, vụ lửa đốt Trác phủ phải là do Giáo chủ ngươi làm? Tôn Bất Tiếu lắc đầu:
- Không phải, đó là do Văn Nhân phu nhân tự đốt.
- Sự việc đến thế này mà ngươi còn dám lừa ta?
- Ta nói đó là nói thật, ngươi không tin ta đành chịu.
- Bây giờ hãy phiền ngươi dẫn đường cho ta tới Tuyết Cung. Tôn Bất Tiếu kinh hoảng:
- Họ Môn kia, ngươi định làm gì?
- Tìm Giáo chủ ngươi nói chuyện. Hoàng Ức Như gọi to:
- Môn đại hiệp. . .
- Cô nương yên tâm, tại hạ chỉ muốn khuyên Giáo chủ bỏ ý đồ nhất thống thiên hạ võ lâm và yêu cầu tha cho các người nhị lão mà thôi. Hoàng Ức Như không nói gì nữa.
- Tôn Bất Tiếu, ngươi nắm lấy tay ta mà đi, đừng quên uyển mạch ngươi vẫn nằm trong tay ta đấy.
Y buông tay hữu, cầm giữ cổ tay Tôn Bất Tiếu đẩy ra cửa. Hoàng Ức Như cũng vội chạy theo. Ba người đi thẳng về hướng đông Mai Cốc. Xa xa nhìn tới, phía đông Mai Cốc đèn đuốc vẫn còn sáng rực ánh xuống mặt tuyết chiếu sáng cả nửa vùng Mai Cốc.
Tuyết Cung tuy đặt tên là "tuyết" nhưng thật ra nó được tạo thành bởi một loại đá trắng phau không có một dấu vết nào khác và cũng chẳng có màu nào khác ngoài một màu trắng tinh, nó tọa lạc ở góc cuối cùng phía đông Mai Cốc.
Vào Tuyết Cung rồi đầu tiên là thấy sự bài trí rất hào hoa khí phái dù chỉ là một thạch thất nhưng chẳng khác nào cung điện. Trên cao cuối cùng thạch thất là một thạch tòa có phủ gấm vóc năm màu chói mắt. Môn Nhân Kiệt quét mắt nhìn chung quanh, không thấy một bóng nhân ảnh, y bèn hỏi:
- Tôn Bất Tiếu, Giáo chủ ở nơi nào? Tôn Bất Tiếu đáp:
- Bây giờ chắc đang ở trong tẩm cung.
- Còn Trác Không Quần?
- Có lẽ cũng ở trong tẩm cung. Môn Nhân Kiệt sáng mắt:
- Ngươi dẫn ta đến đó. Tôn Bất Tiếu hơi chần chừ:
- Họ Môn này, nơi đây cực rộng lớn.
- Hay ngươi gọi to lên thử xem.
- Sao không cho ta vào gọi một tiếng?
- Đừng bày gian kế, gọi to đi! Tôn Bất Tiếu miễn cưỡng cất to tiếng:
- Người đâu? Tiếng gọi dứt một lúc không lâu đã nghe có tiếng chân vọng đến rồi một giọng đáp nho nhỏ:
- Ai dám vào đây kêu gào gì vậy? Trong một cửa đá chuyển đi ra một thiếu nữ áo trắng, nàng ta kinh ngạc:
- Thì ra là Hắc thị vệ. . . Tôn Bất Tiếu lạnh lùng:
- Vào bẩm báo Giáo chủ rằng. . . Môn Nhân Kiệt cướp lời:
- Có Hắc thị vệ tìm được xác của Văn Nhân Mỹ. Thiếu nữ áo trắng giật mình. Tôn Bất Tiếu lập tức quát:
- Đi mau! Thiếu nữ áo trắng không dám do dự, vâng lệnh vội vàng quay vào. Không lâu, một loạt tiếng chân vọng ra từ xa đến gần, cánh cửa đá bên tả xuất hiện một người. Đi đầu là thiếu phụ xinh đẹp Thiên Hương giáo chủ vẫn phủ một tấm lụa mỏng trước mặt, bên thân là Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc, hai bên là mười hai thiếu nữ áo trắng cầm trường kiếm, sau lưng lại có thêm mười sáu tên hộ pháp áo vàng. Nhìn thấy Môn Nhân Kiệt cầm tay Tôn Bất Tiếu đứng giữa đại điện, thiếu phụ Giáo chủ kinh ngạc, lập tức cười khẩy:
- À thì ra thế! Thiếu phụ uyển chuyển bước tới ghế đá, Hứa Thường Lạc thị vệ bên cạnh, mười hai thiếu nữ áo trắng cầm kiếm phân ra hai bên, mười sáu hộ pháp áo vàng đứng sau lưng ghế. Môn Nhân Kiệt cười lạnh lùng:
- Tôn Bất Tiếu, bên hữu Giáo chủ ngươi còn trống đó, ngươi đến đó đi. . . Tay tả y đẩy mạnh, Tôn Bất Tiếu lảo đảo bước tới, hắn lập tức hô hoán:
- Bẩm Giáo chủ, y là Môn Nhân Kiệt. . . Thiếu phụ diễm lệ cười nhạt:
- Ta biết trước rồi, là ngươi dẫn y đến đây? Tôn Bất Tiếu đỏ mặt:
- Bẩm Giáo chủ, y đã lên tới Phật Đỉnh Phong. . . Hai ánh mắt đẹp sau tấm lụa ánh lên, thiếu phụ a một tiếng; rồi lập tức điềm tĩnh cười nhạt:
- Điều đó thì ta không ngờ, đứng qua một bên! Tôn Bất Tiếu vâng lệnh lui về bên hữu. Thiếu phụ cười nhẹ:
- Hoàng Ức Như, ngươi cũng đến đây. Hoàng Ức Như kinh hoảng tuân lệnh đang định cất bước. Môn Nhân Kiệt đưa tay ngăn lại:
- Cô nương, đợi tại hạ nói xong chuyện rồi hãy đến gần cũng không muộn. Hoàng Ức Như do dự, thiếu phụ diễm lệ cả cười:
- Môn đại hiệp, nàng là người của ta! Y khảng khái đáp:
- Nhưng bây giờ không phải nữa. Thiếu phụ vẫn cười:
- Môn đại hiệp, phải chăng các hạ cần gặp ta? Môn Nhân Kiệt lạnh lùng gật đầu:
- Đúng vậy.
- Có chuyện gì?
- Tại hạ đến thỉnh giáo Giáo chủ một việc, khuyên Giáo chủ một việc và yêu cầu Giáo chủ một việc.
- Môn đại hiệp nhiều việc quá, không dám, xin mời cứ nói thẳng.
- Trước hết tại hạ xin thỉnh giáo việc lửa cháy Trác phủ có phải là do Giáo chủ? Thiếu phụ có vẻ ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ Hắc thị chưa nói. . . Môn Nhân Kiệt cắt lời:
- Hắn cho tại hạ biết là do Văn Nhân phu nhân tự phóng hỏa.
- Thế sao Môn đại hiệp còn hỏi ta nữa?
- Giáo chủ xuất thân từ Hương Hải là ái nữ của nữ kiệt Mai Ẩu Lê tiền bối, tại hạ muốn nghe chính miệng Giáo chủ xác nhận. Thiếu phụ Giáo chủ đáp:
- Vậy thì ta sẽ cho Môn đại hiệp biết, đúng là do Văn Nhân phu nhân tự phóng hỏa. Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Tại hạ rất tin Giáo chủ. . .
- Đa tạ Môn đại hiệp, còn việc khuyên răn, các hạ muốn khuyên ta gì? Môn Nhân Kiệt đáp:
- Tại hạ xin khuyên Giáo chủ nên hủy bỏ ý định nhất thống thiên hạ xưng bá võ lâm.
- Ai nói ta có ý định nhất thống thiên hạ, xưng bá võ lâm?
- Bắt giam nhị lão, thiếu Giáo chủ và Tây Môn cô nương chưa đủ để chứng minh hay sao?
- Ai nói ta đã. . . Môn Nhân Kiệt chỉ tay vào Tôn Bất Tiếu:
- Giáo chủ, chính thuộc hạ thân tín của Giáo chủ đã nói! Thiếu phụ Giáo chủ cười khẩy nhìn họ Tôn:
Chương trước | Chương sau