Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 10 đánh giá )

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng - Hồi 41 - Cả hai đều giả

↓↓

- Cũng y như của Bạch thị vệ. Thiếu phụ cả cười:

bạn đang xem “Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thế thì bây giờ các ngươi hiểu rõ chưa? Người áo trắng nghiêng mình:


- Thuộc hạ hiểu rõ, một cơ hội tránh được phiền nhiễu như vậy mà Lệnh Hồ Kỳ bỏ qua, tất nhiên là vì một trong hai là Văn Nhân thật!


- Đúng vậy, đó chính là nguyên lý. Tôn Bất Tiếu vội hỏi:


- Nhưng Giáo chủ cho rằng người nào là Văn Nhân thật? Thiếu phụ nhẹ đưa mắt nhìn qua hai thư sinh điên:


- Điều ấy ta chưa nhận ra. Tôn Bất Tiếu:


- Chi bằng Giáo chủ cho gọi Lệnh Hồ Kỳ tới, buộc lão phải nói ra. . . Thiếu phụ cười nhạt:


- Ngươi tưởng làm vậy là đắc dụng ư? Ngươi nên biết Lệnh Hồ Kỳ không phải là người tầm thường, lão cũng là một kỳ nhân võ lâm, e rằng ngươi có ép đến đâu lão cũng không chịu nói. Người áo trắng xen vào:


- Vậy theo cao kiến của Giáo chủ. . . Thiếu phụ bình tĩnh:


- Cứ giả định hai người ấy một là Môn Nhân Kiệt, một là Trác Không Quần, cứ để mặc hai người ấy tự do đi lại khắp nơi, chỉ trừ Tuyết Cung. Ta sẽ có biện pháp nhận ra ai là thật, ai là giả. Người áo trắng hốt hoảng:


- Ý Giáo chủ là cứ thả hai người?


- Không thả hẳn, chỉ để mặc hai tên ấy ngao du ở vùng Mai Cốc mà thôi.


- Thuộc hạ vẫn chưa hiểu.


- Ngươi sợ vì cả hai đều có công lực cực cao, sau khi được giải huyệt. . .


- Giáo chủ minh giám, thuộc hạ chính là lo điều ấy.


- Ngươi quên rằng trong hai tên, một là Văn Nhân đã mất hết công lực, người ấy là thật, còn tên kia nếu là Trác Không Quần thì chẳng có gì đáng lo!


- Còn nếu một người lại là Môn Nhân Kiệt thì sao? Thiếu phụ hơi trầm ngâm rồi gật đầu:


- Không sai. Môn Nhân Kiệt khó đối phó hơn Trác Không Quần nhiều. . . Đột nhiên thiếu phụ Giáo chủ xoay qua thiếu nữ áo vàng:


- Ức Như, hãy mang bình dược hoàn đến đây! Thiếu nữ áo vàng vâng lệnh đi vào sau tấm bình phong, thoáng chốc nàng mang ra một bình ngọc nho nhỏ, dâng hai tay lên thiếu phụ Giáo chủ. Thiếu phụ hạ lệnh:


- Ngươi hãy giúp ta cho mỗi người uống một viên! Thiếu nữ áo vàng dốc ra hai viên hoàn màu đỏ cho thư sinh điên uống. Xong việc, thiếu phụ Giáo chủ hạ lệnh:


- Hãy giải huyệt cho cả hai! Người áo trắng và Tôn Bất Tiếu đồng thời xuất thủ, hai người thư sinh điên lập tức tỉnh dậy, vừa mở mắt, một vị thư sinh điên dáo dác nhìn chung quanh hoảng hốt hỏi:


- Đây là nơi nào? Thiếu phụ chưa đáp câu ấy mà hỏi lại:


- Ta không biết vị nào mới thật là Văn Nhân đại hiệp nên không biết phải xưng hô ra sao. . . Môn Nhân Kiệt vẫn giả điên tự chỉ vào ngực:


- Ta chính là Văn Nhân đệ nhất thiên hạ. . . Y nhìn qua vị thư sinh điên kia, giật nảy mình:


- Ngươi. . . ngươi là ai? Sao lại giống hệt như ta. . . Vị thư sinh điên kia cũng nhìn y kinh dị:


- Ồ! Tại sao ngươi cũng giống ta thế? Ngươi là Văn Nhân ư? Môn Nhân Kiệt đáp:


- Ta chính là Văn Nhân, đệ nhất kỳ nhân hiện nay.


- A! Ngươi là thư sinh điên Văn Nhân. . . Hắn giật mình lắc đầu:


- Không phải, nếu ngươi là Văn Nhân thì ta là ai? Thiếu phụ Giáo chủ cười nhạt can thiệp:


- Trong hai vị, tất phải có một vị giả trang, nếu không phải là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần thì ắt là Môn Nhân Kiệt! Môn Nhân Kiệt giơ tay chỉ đối phương:


- Hắn là giả đó, hắn là Môn Nhân Kiệt! Vị thư sinh điên kia cũng chỉ lại:


- Y mới là giả, y là Trác Không Quần đó! Thiếu phụ Giáo chủ:


- Thế mới khó cho ta xưng hô. . . Môn Nhân Kiệt trầm ngâm rồi thình lình kêu lên:


- Không khó, không khó, nếu hắn cũng là Văn Nhân thì cứ coi như trên đời này có hai thư sinh điên. Giáo chủ hãy gọi hắn là thư sinh điên còn gọi tại hạ là Văn Nhân. Thiếu phụ lắc đầu:


- Không, ta nghĩ một vị là Trác Không Quần, một vị là Môn Nhân Kiệt, hai vị vị nào thích được gọi là Trác Không Quần, thì vị kia là. . . Vị thư sinh điên kia kêu lên:


- Giáo chủ cứ gọi ta là Trác Không Quần cũng được! Thiếu phụ hơi mỉm cười quay sang Môn Nhân Kiệt:


- Vậy ta sẽ gọi các hạ là Môn đại hiệp! Môn Nhân Kiệt lắc đầu:


- Không sao, không sao, Giáo chủ cứ gọi tại hạ là Song đại hiệp cũng vẫn được. Thiếu nữ áo vàng nghe y nói nửa điên nửa tỉnh liền chau mày. Môn Nhân Kiệt ồ một tiếng nói tiếp:


- Vị cô nương này là ai đây? Tại sao cô nương lại chau mày? Mày không nên chau vì đẹp như cô nương chau mày khó coi lắm! Thiếu nữ áo vàng đỏ mặt càng chau mày thêm và hình như có vẻ giận nhưng vì trước mặt Giáo chủ nên không tiện phát tác. Môn Nhân Kiệt cười ha hả:


- Cô nương tốt tính thật, tương lai không biết người nào có được diễm phúc. . . Bỏ lửng câu nói, thình lình Môn Nhân Kiệt quay qua nhìn Tôn Bất Tiếu, y bật kêu kinh ngạc a một tiếng:


- Các hạ không phải là thị vệ của đại gia Tôn Bất Tiếu đây sao? Tôn Bất Tiếu không đáp, hắn theo lệnh Giáo chủ lại điểm huyệt Trác Không Quần khiêng ra ngoài. Thiếu phụ gật đầu đáp thay:


- Đúng, hắn chính là Tôn Bất Tiếu khi xưa làm thị vệ cho Trác Không Quần! Môn Nhân Kiệt kinh ngạc:


- Sao bây giờ hắn lại theo Giáo chủ, đây là nơi đâu?


- Nơi đây là tổng giáo đàn Thiên Hương Giáo Mai Cốc trên núi Điểm Thương. Môn Nhân Kiệt ngẩn người:


- Điểm Thương sơn cách Dương Châu chẳng phải xa lắm sao?


- Rất xa, dễ có đến hơn ngàn dặm!


- Thế làm sao tại hạ đến được đây?


- Môn đại hiệp cần gì biết chuyện ấy, đang có mỹ nhân như Hoàng Ức Như bên cạnh còn chưa đủ nữa sao? Chút nữa ta sẽ sai Ức Như dẫn đại hiệp du ngoạn các nơi. Môn đại hiệp sẽ thấy thích đến quên về, tự nguyện ở lại Mai Cốc này suốt đời đấy! Dứt lời, thiếu phụ đứng dậy nhìn Hoàng Ức Như:


- Ức Như, hãy chiếu cố chiều đãi Môn đại hiệp! Hoàng Ức Như nghiêng thân thi lễ bái lệnh nhưng có phần hơi miễn cưỡng, thiếu phụ mỉm cười chuyển qua Người áo trắng hạ lệnh:


- Bạch thị vệ, gọi kiệu về cung! Môn Nhân Kiệt nhìn theo một đoàn người chuyển đi về phía sau tấm bình phong mất dạng. Trong khoảnh khắc, trong đại sảnh chỉ còn lại y bảy thiếu nữ tuyệt sắc áo vàng Hoàng Ức Như. Đột nhiên Môn Nhân Kiệt buột miệng:


- Ồ! Bạch thị vệ không phải là Hứa Thường Lạc đó sao? Không ai đáp lời y, thiếu nữ áo vàng Hoàng Ức Như nhìn y như không nhìn. Môn Nhân Kiệt hỏi lập lại:


- Cô nương không nghe tại hạ hỏi sao?


- Có nghe.


- Sao cô nương không nói gì?


- Đâu có gì đáng nói?


- Bạch thị vệ không phải là Hứa Thường Lạc đó sao?


- Đúng thì sao mà không đúng thì sao?


- Không đúng thì là do tại hạ nhìn lầm, còn đúng thì thực là kỳ quái, tất cả hai thị vệ của đại gia sao lại đều có mặt ở đây?


- Nào có gì kỳ quái, sau này ngươi sẽ còn thấy nhiều việc kỳ quái hơn nữa. Thôi, chúng ta đi. Dứt lời nàng chuyển thân đi trước, Môn Nhân Kiệt vội đuổi theo:


- Cô nương định dẫn tại hạ đi đâu? Hoàng Ức Như không quay đầu, vừa đi mau vừa đáp: Các hạ không cần hỏi, cứ việc đi theo ta, chỉ cần ta không hại các hạ là được rồi! Môn Nhân Kiệt im lặng đi theo Hoàng Ức Như vượt qua một vòng hành lang quanh co, xuyên qua một gác sơn đỏ, cuối cùng dừng lại trước một gian tịnh xá, trong gian tịnh xá ấy mơ hồ có mùi hương thoang thoảng mê hoặc, Hoàng Ức Như mở hai cánh cửa:


- Mời vào.


Môn Nhân Kiệt không chút khách sáo bước luôn vào, Hoàng Ức Như bước sau y thuận tay khép cửa lại. Môn Nhân Kiệt đưa mắt nhìn chung quanh, đó là một thư phòng cực thanh nhã, bàn ghế sạch như lau, một thư án rộng lớn đặt cạnh cửa sổ, ngoài cửa tuyết phủ khắp nơi, vài cây mai già đọng tuyết đưa thân ngang cửa hoa nở đầy cành đưa mùi thơm ngào ngạt thật là tuyệt đẹp. Bên thư án còn có một cái bàn khác đặt một cây đàn cầm và trên tường treo một thanh trường kiếm. Đối diện với thanh kiếm trên tường bên kia còn có hai cánh cửa đóng chặt không biết bên trong là cái gì. Môn Nhân Kiệt khen:


- Cô nương, thư phòng này quá đẹp. Nàng đáp:


- Là nơi ở tạm của các hạ đó. . .


- Nơi này có gì bí mật, để tại hạ thử coi. Y định bước tới nơi hai cánh cửa đóng kín nhưng Hoàng Ức Như đã mau lẹ hơn, nàng chận trước đầu y:


- Không được, các hạ không được nhìn.


- Tại sao vậy?


- Không tại sao cả, không được là không được. Môn Nhân Kiệt a lên một tiếng mỉm cười:


- Tại hạ hiểu rồi, bên đó là khuê phòng của cô nương, tại hạ nào dám đường đột lỗ mãng, cô nương yên tâm, dù cô nương có cho tại hạ nhìn tại hạ cũng không dám đâu. Y chuyển thân đi qua cái thư án. Trên thư án đủ bát mực văn phòng tứ bảo, y thuận tay mài mực nhúng bút viết liền lên tờ giấy hoa tiên để sẵn một bài thơ ứng tác. Nhìn theo nét bút như phượng bay rồng múa, nàng buột miệng:


- Một người bị bạo bệnh lâu năm như các hạ. . . Môn Nhân Kiệt mỉm cười cắt lời:


- Thì ra cô nương có ý nghi ngờ. . . điều ấy rất dễ giải thích, kẻ điên loạn cũng có lúc tỉnh táo, lúc tỉnh táo y còn tỉnh hơn cả người thường nữa.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Mưa và nước mắt

Mưa và nước mắt

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách

30-06-2016
Không phải em

Không phải em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Người con gái

27-06-2016
Nhà có điều kiện

Nhà có điều kiện

Nhà có điều kiện là.... *** Nhà có điều kiện là sáng sớm hai vợ chồng, người

24-06-2016
Chơi vơi Ba mươi

Chơi vơi Ba mươi

Phụ nữ, khi đã có chồng con, khi đã trải qua mọi cung bậc của yêu đương rồi, lòng

24-06-2016

Ring ring