Polaroid
Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 28 đánh giá )

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng - Hồi 30 - Quá nhiều thư sinh giả

↓↓
Lão nhân nhăn mày:


- Các ngươi bắt được một tên Cầm Kiếm Thư Sinh, Giáo chủ cũng bắt được một tên Cầm Kiếm Thư Sinh! Thiếu niên kinh dị vội gấp hỏi:


- Mẹ cháu cũng bắt được một tên Cầm Kiếm Thư Sinh ư? Thưa thúc tổ, vậy là sao? Lão nhân cười lớn:


- Giáo chủ minh trí đoán trước tên tiểu tử Trác Không Quần tất có gian kế, do đó khi các ngươi bắt cóc Cầm Kiếm Thư Sinh, Giáo chủ cũng kịp đến Trác phủ ở Dương Châu, thừa cơ Trác phủ vắng người, đột nhập vào bắt Cầm Kiếm Thư Sinh... Thiếu niên buột miệng:

bạn đang xem “Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thảo nào mẹ cháu biết tên nọ chỉ là người giả. Lão nhân mập mạp gật đầu:


- Đương nhiên họ Trác làm sao qua mặt được Giáo chủ ta? Tây Môn Sương hơi biến sắc mặt:


- Lão tổ, thế tên Cầm Kiếm Thư Sinh mà Giáo chủ bắt cũng là... Lão nhân cắt lời:


- Cũng chỉ vì lòng thương người của Giáo chủ, người sợ làm Cầm Kiếm Thư Sinh bị thương tổn huyết mạch nên khi dẫn y về giữa đường liền giải khai huyệt đạo cho y để y có thể hoạt động, nào ngờ lúc ấy Giáo chủ mới phát hiện y chỉ là một tên đã được hóa trang, thực sự y chỉ là một lão đầu chứ đâu phải là Cầm Kiếm Thư Sinh... Thiếu niên trợn mắt:


- Trác Không Quần thật là giảo hoạt! Tây Môn Sương hồi hộp:


- Lão tổ có biết lão đầu ấy là ai? Lão nhân lắc đầu:


- Ta không nhìn thấy lão, Giáo chủ cũng không nói tới... nhưng theo ta biết Giáo chủ đã tra hỏi rõ lai lịch của lão rồi! Nàng vội hỏi tới:


- Lão tổ, lai lịch của lão đầu ấy ra sao?


- Lão ta là thủ hạ của Trác Không Quần! Tây Môn Sương giật mình:


- Lão tổ, điều ấy do tự lão đầu nhận ư?


- Tự lão ấy nhận! Tây Môn Sương nhăn mày thác dị:


- Lão tổ, nói như thế thì Cầm Kiếm Thư Sinh thật vẫn còn trong tay Trác Không Quần sao? Lão nhân gật đầu:


- Chính vậy, nếu không Giáo chủ đâu đến nỗi nổi giận sai hai ta dẫn tám hoàng y hộ pháp đến đây trợ giúp các ngươi tìm Trác Không Quần đòi lại Cầm Kiếm Thư Sinh!


Tây Môn Sương hết sức lo nghĩ, nếu như lão đầu giả mạo kia không phải là thủ hạ của Trác Không Quần nàng có thể đã hoài nghi vị Môn Nhân Kiệt kia là Cầm Kiếm Thư Sinh rồi, nhưng càng nghĩ nàng càng thấy sai. Văn Nhân Mỹ là người đang bị điên. Trác Không Quần đã mời biết bao danh y mà chưa chữa trị xong còn Môn Nhân Kiệt là người cực bình thường, hai người đâu thể là một được? Bây giờ nàng biết lão đầu giả mạo ấy là thủ hạ của Trác Không Quần, theo suy luận, tất nhiên Cầm Kiếm Thư Sinh thật ắt vẫn còn nằm trong sự kiềm tỏa của Trác Không Quần. Thế nhưng tại sao Trác Không Quần cứ một mực đoan quyết Cầm Kiếm Thư Sinh đã chết vì hỏa hoạn ở Trác phủ? Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là họ Trác muốn che dấu mọi người, còn người nào phóng hỏa... Nghĩ tới đó, Tây Môn Sương vội hỏi:


- Lão tổ, Giáo chủ có nói gì về việc thất hỏa ở Trác phủ không ạ?


- Giáo chủ đã nhìn thấy người phóng hỏa nhưng không biết đó là ai.


- Lão tổ, như vậy là sao?


- Khi Giáo chủ đến Trác phủ đúng vào lúc nhìn thấy hai tên áo đen bịt mặt, hai tên ấy nhìn thấy Giáo chủ lập tức kinh hoảng đào tẩu, kết quả Giáo chủ chỉ bắt được một tên, còn một tên thứ hai chạy thoát. Giáo chủ xông vào biển lửa cứu thoát Cầm Kiếm Thư Sinh xong liền bắt tên bịt mặt nọ quăng vào lửa thế mạng cho Cầm Kiếm Thư Sinh với ý định để mọi người tin Cầm Kiếm Thư Sinh đã chết không còn ai truy cứu việc ấy nữa. Nào ngờ tên Cầm Kiếm Thư Sinh ấy cũng chỉ là người giả. Tây Môn Sương gật đầu:


- Nguyên là như thế, tiếc thay Giáo chủ chưa kịp tra hỏi lai lịch của tên hung đồ phóng hỏa...


- Sao! Nha đầu?


- Nếu như Giáo chủ tra vấn rõ, chúng ta sẽ biết ai là người sai khiến việc phóng hỏa ấy.


- Nha đầu, tuy là như thế nhưng việc ấy lại chẳng quan hệ gì đến việc riêng của chúng ta, chúng ta chỉ cần tìm Trác Không Quần đòi lại Cầm Kiếm Thư Sinh, còn ai phóng hỏa mặc kệ!


- Lão tổ còn chưa biết, Trác Không Quần khăng khăng một mực cho rằng thủ phạm phóng hỏa chính là bổn giáo chúng ta! Lão nhân thất sắc:


- Nha đầu, chẳng lẽ hắn biết chuyện Giáo chủ ta đã đến Trác phủ, cứu... Tây Môn Sương lắc đầu:


- Không, lão tổ, hắn cho rằng bọn thuộc hạ là người phóng hỏa... Lão nhân gầy ốm bên cạnh quát to:


- Tên họ Trác gian xảo, mai đây lão gặp hắn chắc chắn phải xẻ hắn thành trăm mảnh. Lão nhân mập mạp tránh sang chuyện khác:


- Nha đầu, vừa rồi các ngươi đi đâu, hại cho hai lão ta đợi hết nửa ngày?


- Thưa lão tổ, vừa rồi Trác Không Quần đã tìm đến đây... Lão nhân động sắc:


- Sương nha đầu, ngươi nói gì? Tây Môn Sương bèn bắt đầu từ chuyện bọn Triều Thiên Bảo đến chuyện xảy ra giữa nàng và Trác Không Quần kể lại cho hai lão nhân nghe, đương nhiên nàng cũng lược bỏ nhiều chi tiết không cần thiết. Nghe xong chuyện, lão nhân mập mạp trợn tròn hai mắt:


- Tiếc thay ta đến chậm một bước, nếu không ta đã gặp hắn rồi. Trác Không Quần quả là một tên lợi hại đấy... Tây Môn Sương đáp:


- Lão tổ, nói cho công bằng, hắn cũng không đáng trách lắm, tuy Cầm Kiếm Thư Sinh không sao, nhưng vị Văn Nhân phu nhân đã táng thân trong biển lửa nên hắn đau khổ lắm.


- Phải lắm, Sương nha đầu, tiếc rằng bọn phóng hỏa là ai mà ác độc đến thế chúng ta vẫn chưa biết được.


- Theo thuộc hạ đến chín phần mười bọn phóng hỏa đồng thời cũng là thủ phạm đã hại Cầm Kiếm Thư Sinh năm xưa. Lão nhân gật đầu:


- Nha đầu nói cũng có lý nhưng... nhưng...


- Lão tổ, hai tên bịt mắt phóng hỏa kia thân thủ võ công chắc chắn rất cao. Lão nhân lắc đầu:


- Điều ấy không nghe Giáo chủ nói tới. Có chuyện gì nha đầu?


- Theo thuộc hạ, chắc chắn Văn Nhân phu nhân đã bị khống chế trước nên không có cách đào thoát, người có khả năng khống chế Văn Nhân phu nhân tất nhiên công lực phải là rất cao cường.


- Phải, phải lắm, hai tên ấy công lực tất là không thấp... Sau khi trầm ngâm một lúc, lão nhân nhìn thẳng vào mắt Tây Môn Sương hỏi:


- Sương nha đầu, tên hậu bối họ Môn sự thực lai lịch ra sao? Có thân thủ cao cường lắm ư? Tây Môn Sương định nói gì đó, nhưng rồi lại lắc đầu:


- Thuộc hạ không biết, chỉ có cảm giác y là người khó lường nổi...


- Ngươi nhận y là một nhân vật anh hùng chứ? Tây Môn Sương đỏ ửng mặt:


- Đó là do thiếu chủ nhận định, nếu không thiếu chủ đâu chịu vui thích kết giao với y, lão tổ biết đó, xưa nay thiếu chủ đâu bao giờ nhìn lầm người? Lão nhân mỉm cười:


- Ta biết ngươi, cũng khó mà nhìn lầm người, nha đầu, nhận định của ai mà chẳng giống nhau, việc gì... Tây Môn Sương càng đỏ gay mặt, nàng cúi gầm đầu xuống...


-oOo-


"Tích niên Động Đình Thủy Kim thượng Nhạc Dương Lâu Ngô Sở nam đông thệ Càn khôn nhật dạ phù..."


(Năm xưa đến Động Đình Hồ Nhạc Dương lầu vẫn còn trơ đến rày Nước về đông chảy nhanh thay Đất trời vẫn cứ đêm ngày qua mau... )


Đó là bài thơ "Lên lầu Nhạc Dương" của Đỗ Phủ. Đó cũng là một bài mà nhiều thư sinh văn sĩ thích ngâm nga khi lên trên lầu Nhạc Dương này ngắm cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Bấy giờ trên Nhạc Dương Lâu cũng có tiếng ngâm bài thơ ấy...


Nhạc Dương Lâu nằm ở phía tây hồ Động Đình... đứng trên lầu này có thể phóng tầm nhìn bao quát tám trăm dặm sóng nước mù tỏa của hồ Động Đình, cảnh sắc đẹp không nơi đâu có thể sánh bằng.


Lúc bấy giờ, mặt trời vừa gác núi chiếu muôn ngàn tia sáng hoàng hôn xuống mặt hồ, xa xa lấm tấm những cánh buồm đang quay về bờ tạo thành một cảnh tượng vô biên mỹ lệ cho Nhạc Dương Lâu.


Trong lầu Nhạc Dương, đứng tựa vào lan can sơn màu đỏ chóe là một khách áo đen sắc mặt trắng nhợt không có chút máu. Hình như y là người mới trải qua cơn bệnh trầm kha nên sắc mặt mới suy nhược đến thế, vậy mà sắc mặt nhợt nhạt ấy cũng không che lấp được khí độ tao nhã của y, y nhàn nhã dõi mắt về phía tám trăm dặm hồ Động Đình, miệng ngâm bài thơ của Đỗ Phủ.


Đột nhiên ở cầu thang có tiếng chân, đồng thời mùi hương phấn thơm nồng đưa lên khiến y muốn động thân quay lại, vừa lúc một thiếu nữ áo đỏ vội vàng chạy lên lầu. Thiếu nữ rất đẹp, chỉ không hiểu vì sao nàng lại có vẻ hết sức hấp tấp hoảng loạn. Nàng chợt nhìn thấy khách áo đen ở đó, đương nhiên nàng không ngờ giữa lúc hoàng hôn này mà trên Nhạc Dương Lâu lại còn người nhàn du, một chút gì kinh ngạc thoáng qua mặt nàng, nhưng lập tức nàng kịp định thần chạy qua một bên. Xem bộ dạng của nàng chẳng phải nàng đến đây để thưởng lãm cảnh đẹp tám trăm dặm hồ Động Đình, vì nếu không nàng sao lại hấp tấp vội vàng đầy kinh hoảng đến thế? Xem tình hình thì dường như nàng đang trốn chạy cái gì đó. Quả nhiên chỉ thoáng chốc dưới chân thang lầu đã có tiếng chân từ từ tiến đến gần. Mặt hoa thiếu nữ thần sắc lại càng hoảng loạn hơn. Dưới lầu có tiếng người "Ối chà" hai tiếng:


- Con nha đầu ấy vừa chạy về hướng này, sao đến đây lại biến đâu mất? Một âm thanh trầm đục thứ hai cười đáp:


- Chẳng lẽ nó lại nhảy xuống Động Đình Hồ tự vẫn? Tiếng đầu tiên:


- Quái thật, lẽ nào nó biết độn thổ... Thanh âm trầm đục:


- Độn thổ thế quái nào được? Nếu là ta, ta trốn thẳng lên Nhạc Dương Lâu liền. Thiếu nữ áo đỏ nghe câu ấy cả kinh, đưa bàn tay như ngọc lên che đôi môi anh đào, đôi mắt diễm lệ dáo dác nhìn chung quanh như muốn tìm cách trốn xuống lầu, nhưng ngoài một cầu thang duy nhất chỉ còn là khói sóng mù tỏa trên mặt Động Đình Hồ không biết đâu là bến bờ. Vừa lúc âm thanh đầu tiên lại cất lên:


- Đúng đấy, chúng ta lên lầu thử xem. Thiếu nữ áo đỏ càng hoảng loạn nhưng không còn chỗ nào cho nàng trốn nữa rồi! Vị khách áo đen như vẫn thả hồn vào thế giới nào khác, không buồn quay đầu lại. Thang lầu rung lên từng chập, hai hán tử trung niên đã vọt thân lên Nhạc Dương Lâu. Một hán tử thân hình tầm thước mặt vuông vức, còn một tên còn lại hơi gầy nét mặt gian ác. Đương nhiên, khi hai hán tử ấy lên lầu liền nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ ngay. Tên hán tử cao gầy cười ác độc:


- Nhìn đó, ta nói đâu có sai? Hán tử tầm thước cười ha ha nhìn thiếu nữ gằn giọng:


- Cô nương, vì sao cô nương vừa thấy hai ta lại bỏ chạy? Không còn đường chạy nữa, thiếu nữ trấn định, giương mày đáp:


- Hai người thật sự muốn cái gì? ... Hán tử cao gầy cười thâm hiểm:


- Chẳng làm gì cả, chỉ mời cô nương đến nơi kia thôi! Thiếu nữ lạnh sắc mặt:


- Hai người là cùng một bọn, nên nhớ, ta không muốn bị phiền nhiễu và cũng chẳng sợ... Hán tử tầm thước cười hăng hắc:


- Cô nương, hay lắm, hai chúng ta cũng chẳng muốn bị phiền nhiễu, chỉ mong cô nương ngoan ngoãn theo chúng ta đi ¬ sẽ chẳng ai bị phiền nhiễu cả... Thiếu nữ cương quyết:


- Tại sao ta phải theo hai ngươi?


- Chẳng tại sao cả, chỉ vì cô nương xinh đẹp... Thiếu nữ biến sắc:


- Hai tên vô lại... nói cho các ngươi biết, ta là Phi Vân Bảo Lý... Khách áo đen chấn động về tên ấy nhưng y vẫn không quay đầu lại. Hán tử cao gầy vẫn cười ha hả:


- Phi Vân Bảo Lý Vân Hồng cô nương, đúng không? Lý cô nương, tên tuổi của Phi Vân Bảo không dọa nạt nổi chúng ta đâu. Nói thật với cô nương, nếu cô nương không phải là Lý Vân Hồng, chúng ta đuổi theo cô nương làm gì? Thần sắc thiếu nữ tái đi:


- Các ngươi thật sự muốn gì? Tại sao lại đuổi theo ta?


- Cô nương, muốn biết tại sao cứ đến nơi rồi sẽ rõ, bây giờ ta chưa tiện hồi đáp, chớ nói nhiều nữa, thời gian không còn nhiều, hãy theo chúng ta đi! Hắn nói xong liền định động thân tiến tới, tên hán tử tầm thước đưa tay ngăn đồng bọn lại, lấy mắt ra hiệu về phía người khách áo đen. Tên hán tử cao gầy đồng bọn hắn cười to:


- Ta đã trông thấy rồi, vị bằng hữu kia chắc là người mê cảnh đẹp, người không thấy hắn không hề quay đầu lại ư? Tên hán tử tầm thước mỉm cười thu tay lại, tên cao gầy nhìn chằm chằm thiếu nữ áo đỏ, hắn định bước thân tới, đột nhiên, khách áo đen cất tiếng:


- Vô cớ quấy nhiễu người khác, hai tên nam tử lăng nhục một nữ nhân yếu đuối làm sao coi được? Cùng với câu nói ấy, y từ từ xoay người lại, hai ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào hai hán tử. Hai tên ấy không dám cử động, chỉ trong thoáng chốc hắn tử cao gầy liền cười:


- Bằng hữu, xin lỗi, theo lẽ chúng ta phải báo cho bằng hữu biết trước. Ánh mắt khách áo đen bất động không chớp, không nói câu nào. Hán tử cao gầy lại cười giả lả:


- Bằng hữu, đây là việc trong cõi giang hồ, nếu như bằng hữu cũng là người giang hồ, bằng hữu ắt biết không nên can dự vào chuyện người khác. Khách áo đen im lặng một lúc, một lúc, thình lình mới cất giọng:


- Tại hạ không thích thấy chuyện bất bình, hai các hạ hãy cút xéo xuống nơi đây! Y dừng lại một lúc nữa rồi từ từ nói tiếp:


- Vả chăng, vị cô nương này tại hạ có quen biết, tại hạ muốn mời cô nương ở lại đây! Hán tử tầm thước như sắp nổi nóng:


- Bằng hữu, nên biết chúng ta là hai vị đà chủ ở Tàng Long Trại. Khách áo đen cười nhạt:


- Nếu quý trại nhất định mời nàng, xin nhị vị hãy về mời trại chủ tới đây thương lượng. Lý Vân Hồng biến sắc mặt, nàng chuyển thân định bỏ chạy xuống thang lầu, nhưng vừa mới động thân không biết bằng cách nào, khách áo đen đã chớp nhoáng chận trước mặt nàng, y mỉm cười:


- Lý cô nương không cần phải chạy. Sắc mặt Lý Vân Hồng trắng bạch, nàng quát:


- Các hạ có ý định gì?


- Lý cô nương, tại hạ chỉ có thể nói là tại hạ không hề có ác ý.


- Các hạ còn cần làm gì mới gọi là có ác ý? Khách áo đen vẫn cười:


- Nếu cô nương chưa tin, tại hạ xin nhắc đến tên một người, Môn Nhân Kiệt, tại hạ chính là bằng hữu của Môn đại hiệp. Lý Vân Hồng hơi giật mình, lập tức tỏ vẻ vui mừng:


- Thật thế sao?


- Tại hạ nào dám dối gạt cô nương? Nếu không vì sao tại hạ lại biết nhắc đến tên y với cô nương? Lý Vân Hồng đang định nói bỗng thấy khách áo đen lắc đầu:


- Lý cô nương, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, hãy đợi tại hạ đuổi hai vị đà chủ Tàng Long Trại này đã rồi nói sau cũng không muộn. Dứt lời, y chuyển thân bước lại gần hai hán tử cười hỏi:


- Nhị vị, được không? Hán tử tầm thước trừng hai mắt nhìn y còn hán tử cao gầy gằn giọng:


- Bằng hữu, ta xin nói rõ, chúng ta làm việc này theo lệnh, bằng hữu không nên... Khách áo đen lắc đầu cắt lời:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Làm bạn cũng được...

Làm bạn cũng được...

Làm bạn cũng được mà, có thể chém gió hàng giờ, có thể lắng nghe chuyện của nhau,

24-06-2016
Trả ơn

Trả ơn

Người bán rùa lòng dạ đen tối ấy tuy có một vạn đồng bỏ túi nhưng nhà bị ăn

29-06-2016
Xe bus tình yêu

Xe bus tình yêu

Tôi cuống cuồng chạy theo xe buýt đang từ từ lăn bánh rời khỏi bến. Lên đến nơi,

26-06-2016
Thầy

Thầy

Hồi bé nghĩ "thầy" đơn giản lắm, miễn ai dạy mình ở trường thì là thầy. Lớn lên,

23-06-2016
Sắc

Sắc

(khotruyenhay.gq) Trong tình yêu, luôn có hai người hạnh phúc. Ở thế giới yêu thương đó,

28-06-2016