Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 17 đánh giá )

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng - Hồi 29 - Áp chảo Thần quân

↓↓

- Nhãn lực của cô nương thật lợi hại! Tây Môn Sương cười nhẹ:

bạn đang xem “Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Cuối cùng Môn đại hiệp đã thừa nhận... Ta nhận ra Môn đại hiệp còn vì nguyên nhân gì khác nữa.


- Xin cô nương hiểu cho, Trác thần quân là bạn chí thân của Văn Nhân đại hiệp còn Môn Nhân Kiệt lại là người chịu ân huệ của Văn Nhân đại hiệp.


- Ta lấy làm lạ, Trác Không Quần cũng là anh hùng cao thủ nhất nhì hiện nay, tại sao hắn lại chẳng phân phải trái trắng đen như thế?


- Có lẽ vì do gặp quá nhiều biến cố bi thảm, phu phụ Văn Nhân đại hiệp bị hãm hại nên Thần quân bị tổn thương nặng, nôn nóng báo thù, sở dĩ... Tây Môn Sương cắt lời:


- Nói đi nói lại đều do Thiên Hương Giáo bắt cóc bằng hữu, hai chuyện xảy ra trùng hợp, ai cũng ngờ Thiên Hương Giáo phóng hỏa đốt Trác phủ, vết nhơ ấy... Không, ta quyết không tin Văn Nhân đại hiệp đã chết.


- Mong rằng như thế, nhưng sự thực đã xác minh... Tây Môn Sương vẫn lắc đầu:


- Không, vô luận thế nào, ta tuyệt không thể tin một vị anh hùng nhân nghĩa đội trời đạp đất, kỳ tài cái thế bị người hại đến thân mang bạo bệnh đã là quá bất công, nếu như lại bị hại chết nữa thì là trời cao quá hồ đồ... Môn Nhân Kiệt thở dài thầm lắc đầu:


- Cô nương, trên đời chín phần mười sự việc đều thế, người tốt...


- Không, ta tuyệt đối không tin. Môn Nhân Kiệt chau mày không biết nói gì. Tây Môn Sương nhìn chăm chú y lại đổi giọng:


- Môn đại hiệp, cho phép ta nói thẳng, ở đời này công lực cao hơn Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần chỉ có một mình Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân đại hiệp, nay lại có...


- Nay lại có người thứ hai chứ gì?


- Điều đó cơ hồ quá khó tin.


- Nhưng sự thực cô nương đã thấy tận mắt. Tây Môn Sương ngần ngại một lát, nói:


- Xin đừng khiển trách. Môn đại hiệp có thực tên là Môn Nhân Kiệt không?


- Cô nương, tên tuổi là do cha mẹ nào nỡ thay đổi...


- Vậy thì tại sao Môn đại hiệp không để mặt thật cho đời biết, lẽ nào lại...


- Trời sinh xấu xí, chỉ sợ để mặt thật người đời sẽ sợ hãi xa lánh cả thôi. Tây Môn Sương định nói gì đó nhưng lại thôi. Thiếu niên áo đen đột nhiên xen vào:


- Môn đại hiệp, có thể cho cháu nhìn mặt thật chút được chăng? Môn Nhân Kiệt lắc đầu cười buồn:


- Thiếu hiệp hà tất phải ép tại hạ và làm mình phải sợ hãi làm gì?


- Môn đại hiệp, cháu không sợ đâu, xin hãy cho cháu xem mặt thật. Tây Môn Sương cũng hối thúc:


- Môn đại hiệp, kết giao bằng hữu cốt ở thực tâm, Môn đại hiệp đã lấy chân tâm kết giao với Mai Lãnh, nỡ nào giấu nó mặt thật của mình? Tựa hồ như nàng còn nôn nóng biết mặt thật của y hơn cả thiếu niên nữa. Môn Nhân Kiệt cả cười:


- Cô nương đã nói như thế, Môn Nhân Kiệt đâu dám không tuân lệnh. Y đưa tay kéo chiếc mặt nạ da người xuống. Vân Yến Phi tò mò nhìn sững. Thường Xuân Anh cũng chau mày nhìn. Tây Môn Sương mở tròn hai con mắt đẹp, thần sắc kinh dị hồ nghi. Thiếu niên mỉm cười:


- Môn đại hiệp, có gì đâu mà đáng sợ? Sau lớp mặt nạ da người ấy là một khuôn mặt có vết sẹo giống như khuôn mặt đã cho Mạnh Lan Quân nhìn thấy khi trước. Môn Nhân Kiệt cười buồn đeo lại mặt nạ:


- Tại hạ chưa bao giờ có can đảm soi gương... Đột nhiên y có vẻ như giật mình:


- Trời không còn sớm, Môn Nhân Kiệt còn có việc cần làm, xin cáo... Tiếng "từ" chưa kịp nói, thiếu niên áo đen đã vội nói:


- Sao? Môn đại hiệp định đi sao? Y gật đầu:


- Đúng vậy, thiếu hiệp.


- Môn đại hiệp, tạm thời tại hạ chưa thể đi.


- Thế Môn đại hiệp định đi đâu bây giờ?


- Phiêu bạt giang hồ, nay đông mai tây, đâu có nơi nào nhất định...


- Thế... Tây Môn Sương mỉm cười:


- Trời không còn sớm, sao Môn đại hiệp không nghỉ ngơi tại trấn này một đêm... Môn Nhân Kiệt lắc đầu:


- Không được, cô nương, tại hạ còn việc cần làm.


- Thế thì Tây Môn Sương không dám miễn cưỡng, mong có ngày gặp lại...


- Cô nương, sớm muộn gì Môn Nhân Kiệt cũng quyết làm sáng tỏ mọi việc... Y bỏ dở câu nói chuyển thân bỏ đi. Nhìn cho đến lúc bóng Môn Nhân Kiệt khuất ngoài con đường, Tây Môn Sương mới dẫn mấy đồng thuộc hạ quay đi, xa xa bên tai nàng hình như còn vọng tiếng nói vang dội của Môn Nhân Kiệt:


- Giang hồ sẽ có ngày gặp lại, xin cô nương bảo trọng. Âm thanh ấy đâu giống gì của một người tìm thù mà đến? Rõ ràng là âm thanh của một bằng hữu. Theo lẽ thông thường, sự việc trọng đại lại là tình cờ, luận về quan hệ mật thiết giữa y và Văn Nhân đại hiệp, y không nên tin chỉ vào lời của Tây Môn Sương. Nhưng cuối cùng, y lại tin, đồng thời, y còn có trực giác Tây Môn Sương tuyệt không thể là người đã phóng hỏa đốt Trác phủ khi xưa, e rằng chính y cũng không biết vì đâu mà y lại tin như vậy. Chỉ có một điều duy nhất y có thể nói là vị mỹ nhân lạnh lùng ấy, vị thiếu niên thuần hậu ấy và cả Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh và Bệnh Lang Trung Vân Yến Phi đều không giống bọn ác nhân chút nào! Tây Môn Sương đặt bàn tay mềm mại lên vai thiếu niên:


- Mai Lãnh, cháu thực yêu thích y lắm ư? Thiếu niên gật đầu liền:


- Thực chứ! Dì Sương, cháu không biết vì sao lại yêu thích y, hình như y có gì hấp dẫn...


- Nói như cháu giống như y có ma thuật gì vậy? Thiếu niên nghiêm mặt:


- Có lẽ cháu có cơ duyên gì đó với y, vả chăng, y còn là một người vì nghĩa quên mình rất đáng khâm phục.


- Nói cho đúng, chẳng những y hào hiệp mà về kỳ tài không kém gì Văn Nhân đại hiệp, cháu không thấy công lực tuyệt cao của y đấy ư, còn cả thái độ, khí chất, tất cả, tất cả... Thiếu niên gật đầu:


- Đúng vậy, dì Sương, tuy y diện mạo có hơi xấu xí nhưng theo cháu còn đẹp hơn vẻ đẹp của Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần nhiều lắm.


- Đúng thế, Mai Lãnh. Đột nhiên Thường Xuân Anh bước lên cung thân:


- Trời không còn sớm, đại cô nương, thiếu chủ, xin mời về nghỉ ngơi. Tây Môn Sương vẫy tay:


- Chúng ta ra về!


Tây Môn Sương cầm tay thiếu niên dẫn theo Thường Xuân Anh, Vân Yến Phi và hai đại hán tuần sát áo tía quay về đường cũ.


Tất cả những người Thiên Hương Giáo quay về khách điếm, vào dãy hậu viện có bốn tên hán tử áo xám đứng nghiêm cẩn hai bên cửa. Cánh cửa mọi gian phòng đã đóng kín không nhìn rõ bên trong.


Lúc ấy, mấy tên hán tử áo xám phát hiện thiếu nữ áo đen đã trở về, chúng định bước tới bẩm báo, nhưng chưa kịp động thân, hai cánh cửa phòng phía nam đã mở toang. Xuất hiện trước cửa phòng là hai vị lão nhân ước độ trên bảy mươi cùng mặc trường bào màu đồng nhưng một vị rất gầy và một vị rất mập. Sau lưng hai vị lão nhân ấy là tám vị lão nhân khác đều mặc một loạt áo vàng, ai nấy thần sắc hết sức nghiêm cẩn. Chỉ cần nhìn sơ qua ai cũng đủ biết tám lão nhân đều là cao thủ võ lâm. Vừa thấy mười vị lão nhân ấy, Tây Môn Sương giật mình còn thiếu niên áo đen hồn hậu reo to:


- A! Nhị vị thúc tổ! Nhị vị thúc tổ! Tây Môn Sương vội vàng thi lễ nhị lão có địa vị tối cao chỉ sau chủ nhân Thiên Hương Giáo, nàng buột miệng:


- Tôn giá nhị lão hôm nay rời Mai Cốc, không biết... Lão nhân béo mập tiếp lời:


- Người đã biết tên Cầm Kiếm Thư Sinh mà các ngươi bắt được chỉ là người giả chưa? Tây Môn Sương đáp:


- Hôm trước đột nhiên Giáo chủ giá lâm khách điếm, thuộc hạ đã có bẩm báo qua chuyện ấy... Lão nhân lắc đầu:


- Người lầm rồi, đây là ta nói tên Cầm Kiếm Thư Sinh khác. Thiếu niên áo đen kinh ngạc:


- Còn tên Cầm Kiếm Thư Sinh nào khác nữa?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chợ biển

Chợ biển

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
 Bao la giữa phố

Bao la giữa phố

Tôi và anh, hai kẻ cô đơn đang dần ngập chìm trong những cơn nghiện ngập, sống ẩn

24-06-2016
Về thăm thầy

Về thăm thầy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tiếng thầy

27-06-2016
Ngày và Đêm

Ngày và Đêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s