- Sao? Là người nào? Thường Xuân Anh vội đáp:
bạn đang xem “Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bẩm đại cô nương, người đó là Bạch lão. Thiếu nữ giật mình biến sắc:
- Sao? Là Bạch lão ư? ... thế, thế... Thiếu niên áo đen đứng cạnh vội kêu lên:
- Là Bạch thị vệ, thế còn Giáo chủ?
- Bẩm thiếu chủ, phụng giá của Giáo chủ hiện cũng ở đây. Thiếu niên hớn hở a một tiếng tung thân đi ngay. Thiếu nữ cực mau vươn tay níu lấy thiếu niên. Thiếu niên la to:
- Dì Sương, dì... Thiếu nữ quay sang Thường Xuân Anh:
- Giáo chủ có dặn gì không?
- Bẩm đại cô nương, Giáo chủ không chấp thuận cho bất cứ ai gặp mặt. Thiếu nữ nhìn thiếu niên, gằn giọng:
- Cháu nghe rõ chưa, Mai Lãnh, cháu dám cãi lệnh người? Thiếu niên áo đen không dám động đậy, chàng chỉ giương mày hỏi Thường Xuân Anh:
- Thường tổng tuần sát, vì sao Giáo chủ không cho ai gặp? Thường Xuân Anh đáp:
- Giáo chủ không chỉ thị rõ, thuộc hạ cũng không dám hỏi. Có lẽ Giáo chủ sợ gây chú ý đến người khác. Thiếu niên im lặng, xem ra chàng quá sợ thân mẫu của chàng. Thiếu nữ nới lỏng tay nhìn Thường Xuân Anh:
- Giáo chủ đến đây từ lúc nào?
- Giáo chủ không chỉ thị rõ, nhưng theo thuộc hạ thấy có lẽ chỉ đến sau chúng ta chút ít.
- Ngươi nhìn thấy Giáo chủ chứ? Thường Xuân Anh gật đầu:
- Giáo chủ ban cho thuộc hạ kim bài và gọi thuộc hạ vào bái kiến.
- Giáo chủ có chỉ thị gì?
- Giáo chủ sai thuộc hạ chuyển lời cho đại cô nương là hãy thả Cầm Kiếm Thư Sinh ra! Thiếu nữ mở to mắt:
- Thả ra ư? Tại sao vậy?
- Đại cô nương, Giáo chủ nói, đó chỉ là tên Cầm Kiếm Thư Sinh giả mạo, bắt giữ có ích gì đâu? Hai mắt vị cô nương xinh đẹp long lên dễ sợ, nàng nghiêm giọng lạnh như băng ra lệnh:
- Viên tuần sát, đem tên Cầm Kiếm Thư Sinh đến đây! Một tên đại hán áo tía mắt sâu mày rậm vâng một tiếng, quay ra. Một lúc sau, họ Viên quay trở lại, dẫn theo hai đại hán áo đen khiêng một người bị quấn kín trong lớp chăn gối mà họ gọi là bệnh nhân. Cô nương xinh đẹp áo đen ra lệnh cho Thường Xuân Anh:
- Giải huyệt cho y! Hai đại hán áo đen đặt bệnh nhân xuống, kéo mấy tấm chăn gối ra, Thường Xuân Anh xuất thủ như chớp giải huyệt cho người bệnh ấy ¬ là một hán tử tuấn tú trên hai mươi tuổi. Hán tử đột nhiên tỉnh dậy, mở mắt ngơ ngác nhìn quanh, sắc mặt đột biến, ấp úng:
- Nơi này... là nơi nào? Các người là... Thường Xuân Anh lạnh lẽo:
- Bớt lời đi, hãy trả lời ta là đủ! Vừa nói, họ Thường vừa đưa tay kéo mặt nạ da người đeo trên mặt hán tử nọ xuống. Y ấp úng kinh dị:
- Cái này... cái này... là... cái này là... Thường Xuân Anh hỏi:
- Cái này là chủ ý của ai? Hán tử nọ im bặt không nói. Thường Xuân Anh lạnh lẽo:
- Ngươi đã không phải là Cầm Kiếm Thư Sinh, sao lại đeo mặt nạ giả người khác? Hãy trả lời cho rõ sẽ tha mạng, còn không... Hán tử nọ vội vàng hỏi:
- Các người thực sự tha cho ta chứ?
- Cái đó tùy thuộc ngươi nói thật hay không. Hán tử vội gật đầu:
- Tại hạ xin nói, xin nói. Đó là do Thần quân bắt buộc tại hạ phải làm như thế. Thường Xuân Anh xua tay:
- Đủ rồi, thế còn Cầm Kiếm Thư Sinh thực đâu? Tên hán tử ngần ngại một chút mới đáp:
- Nhị gia người, người vẫn còn ở Trác phủ. Thường Xuân Anh quát:
- Nói bậy, chúng ta biết chắc Trác phủ đã bị thiêu rụi, chẳng lẽ Trác Không Quần lại để Cầm Kiếm Thư Sinh chết thiêu trong lửa ư? Hán tử vội đáp:
- Tại hạ chỉ biết lúc Thần quân lệnh cho tại hạ giả trang nhị gia, nhị gia vẫn còn ở trong hậu viện, còn sau đó Thần quân đem nhị gia đi đâu, tại hạ không được biết. Thường Xuân Anh cười gằn:
- Ngươi thực không biết chứ?
- Thưa thực, nếu tại hạ nói một câu giả dối, xin cứ giết chết.
- Khỏi cần thề thốt, ta không tin mấy lời thề nhảm đâu.
- Vâng... đại nhân dù có giết chết tại hạ, tại hạ cũng không biết. Thường Xuân Anh quay sang thiếu nữ áo đen:
- Xin mời đại cô nương định đoạt! Thiếu nữ áo đen lạnh lùng:
- Giáo chủ thật có dặn thả y ra chứ?
- Bẩm đại cô nương, có thật.
- Giáo chủ có dặn không được đả thương y không?
- Bẩm đại cô nương, không. Thiếu nữ lạnh giọng dễ sợ:
- Cắt hai tai y rồi thả đi! Hán tử run bắn người đang định há mồm la hét cầu cứu, Thường Xuân Anh đã kịp xuất chỉ công mau như điện, hán tử nọ ngã liền xuống. Thường Xuân Anh ra lệnh:
- Cắt hai tai y rồi làm theo lệnh đại cô nương! Hai hán tử áo xám vâng lệnh kéo tên hán tử tội nghiệp ra ngoài. Bấy giờ, thiếu nữ áo đen đảo mắt xinh đẹp hỏi tiếp:
- Thường tổng tuần sát, Giáo chủ còn chỉ thị gì nữa không? Thường Xuân Anh đáp:
- Bẩm đại cô nương, Giáo chủ không còn chỉ thị nào khác. Thiếu nữ buông thõng:
- Nói thế, chẳng lẽ mọi việc bãi bỏ ở đây sao?
- Theo thuộc hạ biết, Giáo chủ có ý nhường cho đại cô nương toàn quyền quyết định. Thiếu nữ hơi trầm ngâm một chút rồi nhướng cặp lông mày đẹp, nàng ra lệnh:
- Thường tổng tuần sát, hãy truyền lệnh ta, mau mau thu thập hành trang, chuẩn bị lên đường. Thường Xuân Anh vừa đáp "xin vâng" đã có tiếng chân động bên ngoài, một đại hán áo tía dẫn một hán tử trung niên bước vội vào. Tới gần, hai tên ấy song song thi lễ, hán tử trung niên kính cẩn thưa:
- Thuộc hạ Vân Yến Phi xin bái kiến đại cô nương. Đương nhiên tên này chính là người cải trang thành đại hiệp. Thiếu nữ lạnh lẽo hừ một tiếng:
- Vân đường chủ, ngươi hành động khá lắm! Tự nhiên, Vân Yến Phi nghe câu khen có ý mỉa mai ấy, hắn cúi đầu thẹn thùng:
- Xin đại cô nương chỉ thị rõ hơn. Thiếu nữ gằn giọng:
- Thường tổng tuần sát, ngươi báo cho hắn rõ đi! Thường Xuân Anh vâng một tiếng, nhìn Vân Yến Phi:
- Vân đường chủ, người mang tên Cầm Kiếm Thư Sinh chỉ là người giả. Vân Yến Phi ngẩng đầu lên thất thanh ấp úng:
- Cái ấy... cái ấy làm sao biết... Thiếu nữ áo đen gằn giọng:
- Chẳng lẽ ta lại bịa đặt chỉ trích ngươi ư? Vân Yến Phi biến sắc mặt vội cúi gầm đầu xuống:
- Thuộc hạ không dám, nhưng thuộc hạ đã ở chung với y ba ngày đêm... Thiếu nữ lạnh lẽo:
- Tiếc rằng ta mới thả y đi rồi, nếu không người đã nhìn thấy tận mặt tên mạo xưng là Cầm Kiếm Thư Sinh ấy. Vân Yến Phi run rẩy:
- Thuộc hạ xin chịu phân xử... Thiếu nữ áo đen giận dữ:
- Ngươi có biết Cầm Kiếm Thư Sinh đối với bản giáo quan trọng nhường nào không? Chỉ xin chịu phân xử mà được thôi ư?
Chương trước | Chương sau