Môn Nhân Kiệt hỏi tiếp:
- Địa vị của các hạ ra sao?
- Ta mà đáng gì? Kém cô nương đó xa lắm.
- Thế các hạ là...
bạn đang xem “Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Chỉ là một Lam Y Đường chủ
- Xin lỗi, chức vị ấy cũng đâu quá thấp... vừa rồi các hạ nói tới Hoàng Y hộ pháp, chẳng lẽ môn giáo các hạ dùng màu áo để phân biệt chức vị cao thấp.
- Đúng vậy.
- Phân biệt ra sao?
- Theo thứ tự từ cao xuống thấp là các màu: Vàng, Trắng, Tía, Lam, Đen và xám.
- Các hạ có thể giải thích kỹ hơn?
- Ta chỉ biết đại khái như thế. Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Thôi được, kể ra cũng chẳng hệ trọng gì, còn vị Mai Lãnh là ai?
- Đó là vị thiếu chủ của chúng ta.
- Điểu ấy tại hạ có biết, nhưng còn Giáo chủ Thiên Hương Giáo là ai? Trại Hoa Đà chưa kịp đáp, thình lình ngoài cửa có tiếng chân từ xa đến gần rồi có tiếng người hỏi lớn:
- Tiên sinh chưa nghỉ ngơi sao? Trại Hoa Đà vội đáp:
- Chưa, là vị nào... Vừa nói lão vừa đứng dậy bước tới mở cửa, ngoài ấy đã có Tiếu Diện Sát Nhân Hứa Thường Lạc, lão vừa thấy có cả Môn Nhân Kiệt trong phòng liền hết sức ngạc nhiên nhưng khôi phục bình thường rất mau, lên tiếng:
- Trong phòng Môn đại hiệp vẫn còn đèn, tại hạ cứ tưởng Môn đại hiệp ở trong đó, ai ngờ Môn đại hiệp lại tìm đến oan gia đây... Môn Nhân Kiệt cười đáp:
- Ở một mình tịch mịch quá ta đến đây chuyện trò cho vui. Hứa Thường Lạc xoay sang Trại Hoa Đà:
- Bây giờ tiên sinh muốn đi khỏi đây chưa? Lão gật đầu lia lịa:
- Được, được, có chuyện gì?
- Mấy gian nhà tranh như tiên sinh yêu cầu đã xây dựng xong, mời tiên sinh xem có vừa ý hay không? Trại Hoa Đà vội gật đầu:
- Được, được, ta sẽ đi xem, đa tạ, đa tạ. Vừa nói lão vừa khoác thêm áo ngoài đang định bước ra, bỗng Hứa Thường Lạc nói:
- Tốt nhất là tiên sinh mang cả túi thuốc đi, kẻo Môn đại hiệp tìm ra bài thuốc gia truyền của tiên sinh đấy. Trại Hoa Đà giật mình mỉm cười gật đầu.
- Phải, phải chút nữa lão phu quên mất, đa tạ, đa tạ. Lão quơ vội túi thuốc trên giường khoác lên vai, Thường Lạc quay lại Môn Nhân Kiệt cung tay:
- Xin cáo từ, trời không còn sớm, xin đại hiệp hãy về nghỉ. Dứt lời hai người cùng bước ra ngoài. Họ đi rồi, Môn Nhân Kiệt vội tắt đèn bước ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa lại. Khi Môn Nhân Kiệt về phong mình cũng là lúc Hứa Thường Lạc dẫn Trại Hoa Đà ra ngoài sân rộng, vừa đi Hứa Thường Lạc vừa hỏi:
- Tiên sinh, lúc nãy tiên sinh nói chuyện gì với họ Môn đó? Trại Hoa Đà lắc đầu:
- Đâu có gì, chỉ nói chuyện huyên thuyên, chuyện thiên nam địa bắc, thế thôi. Hứa Thường Lạc cười:
- Thật chứ?
- Lão phu nào dám nói dối?
- Ồ, tại hạ rất tin tiên sinh, nhưng xin báo cho tiên sinh biết trước, tiên sinh đến đây là để trị bệnh cho nhị gia, kẻ có ý mưu hại nhị gia tất phải cố tình ngăn cản tiên sinh. Chỉ có một biện pháp duy nhất là hạ thủ giết tiên sinh. Trước đây đã mấy lần xảy ra như thế nên nhiều thầy lang không dám đến đây chữa trị cho nhị gia, nay Thần quân giao cho tại hạ trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho tiên sinh, tại hạ chỉ mong tiên sinh phải hợp tác với tại hạ, tiên sinh biết gì nên nói cho tại hạ biết, nếu không... Lão ta chưa nói hết câu, Trại Hoa Đà đã trắng dã mặt kinh hãi nói:
- Phải đó, trước đây cũng có người... Hứa Thường Lạc cười nhạt:
- Không phải là tại hạ dọa tiên sinh, tiên sinh cũng dư biết tất nhiên là có chuyện đấy, hung thủ đã hại nhị gia tất không muốn nhị gia được chữa khỏi. Trại Hoa Đà run giọng:
- Thế... thế... để lão phu nói cho ngươi nghe.
- Xin mời tiên sinh.
- Họ Môn hỏi lão phu có nắm chắc trị được bệnh của Văn Nhị đại hiệp hay không?
- Tiên sinh trả lời ra sao?
- Đương nhiên lão phu trả lời là nắm chắc, sự thực là lão phu tin chắc như thế. Hứa Thường Lạc gật đầu:
- Cái ấy tại hạ biết. Hừ, lẽ ra tiên sinh không nên nói như thế, tiên sinh không phải là người trong giới võ lâm nên không biết võ lâm rất hiểm trá ác độc.
- Lẽ nào họ Môn cũng là...
- Điều ấy khó nói lắm, họ Môn tự y đến đây là đã có phần đáng nghi rồi, tiên sinh hãy kể tiếp sau đó y nói ra sao?
- Y nói tự nguyện trả cho lão phu một ngàn lạng vàng nếu lão phu chịu bỏ đi để cho y trị bệnh cho nhị gia... Hứa Thường Lạc a lên một tiếng:
- Có việc ấy sao? Tiên sinh trả lời ra sao?
- Trước đây lão đã từng trị cho vài người, họ cũng trả lão phu vài nghìn lạng vàng, lão phu còn không lấy, huống hồ chỉ một nghìn?
- Thật là đáng cho người khâm phục, nói như vậy nghĩa là tiên sinh không bằng lòng.
- Lão phu chưa kip đáp thì ngươi đến.
- Vừa lúc ấy hai người đã ra tới cửa, chạm mặt ngay Đồng Thiên Giáp, họ Đồng vội cúi người thi lễ với Hứa Thường Lạc. Họ Hứa ra lệnh:
- Đồng Thiên Giáp, ngươi dẫn tiên sinh đến khu vực gần vực núi cho tiên sinh xem mây căn nhà mới cất, ta có việc phải gặp Thần quân, nhớ rằng có điểm nào tiên sinh không vừa ý ngươi phải bảo cho sửa liền đó.
- Đồng Thiên Giáp vâng lệnh, nghiêng người mời Trại Hoa Đà. Hứa Thường Lạc quay mình trở về gặp Thần quân. Lẽ ra họ Hứa phải trở vào nội viện chứ sao lão lại đi vào dãy khách phòng? Thì ra lão quay thẳng về phía phòng Môn Nhân Kiệt. Đến trước cửa phòng Môn Nhân Kiệt, lão đằng hắng rồi lên tiếng:
- Môn đại hiệp, Hứa Thường Lạc cầu kiến! Cửa mở lập tức, Môn Nhân Kiệt cười hỏi:
- Hứa huynh có gì chỉ giáo? Xin mời vào! Hai người an tọa. Môn Nhân Kiệt hỏi trước:
- Hứa huynh, vị Trại Hoa Đà đâu rồi?
- Đêm nay e rằng lão không trở về khách phòng nữa.
- Sao? Chẳng nhẽ mấy gian nhà tranh đã làm xong. Hứa Thường Lạc cả cười:
- Không phải, lão sợ dược phương gia truyền của lão bị Môn đại hiệp lấy mất. Môn Nhân Kiệt cười lớn:
- Nói đùa đấy chứ, lão đời nào không biết, bí phương của Môn Nhân Kiệt có kém gì dược phương của lão? Đột nhiên Hứa Thường Lạc nghiêm mặt:
- Nói thật đi, đối với vị Trại Hoa Đà, Môn đại hiệp có hiểu được gì khác nữa không? Môn Nhân Kiệt ngẩn người:
- Sao Hứa huynh lại hỏi vậy?
- Tại hạ xem ra lão không đáng tin cho lắm!
- Sao? Chẳng lẽ Hứa huynh phát giác được điều gì? Hứa Thường Lạc lắc đầu:
- Không, chỉ là lão có nói nhiều việc liên quan đến Môn đại hiệp.
- Lão nói tại hạ sao?
- Lão bịa đặt ngậm máu phun người!
- Tai hạ rất muốn nghe, lão bịa đặt ngậm máu phun người ra sao? Hứa Thường Lạc mỉm cười:
- Rất là ấu trĩ, lão nói Môn đại gia hỏi lão có nắm chắc chữa trị được ác bệnh nhị gia hay không?
- Rồi lão nói sao nưa?
- Đương nhiên lão nói là nắm chắc.
- Đó là lẽ tất nhiên, thế thì tại hạ trả lời sao nữa?
- Lão nói Môn đại hiệp tự nguyện đưa lão một nghìn lạng vàng nếu lão chịu rời bỏ Trác phủ để Môn đại hiệp chữa trị cho nhị gia...
- Nếu tại hạ có một nghìn lạng vàng, tại hạ sẽ đào huyệt chôn lão!
- Thì tại hạ nói lão bịa đặt ra chuyện ấy...
- Hứa huynh, lão kể lão có bằng lòng chấp thuận hay không?
- Lão nói vài nghìn lạng lão cũng không động tâm, lẽ nào vì một nghìn lạng mà không cứu người? Lão không bằng lòng, Môn đại hiệp nói không bằng lòng cũng được, chỉ cần lão chấp thuận... Môn Nhân Kiệt cười lớn:
- Hứa huynh, hãy dẫn tạ hạ gặp Thần quân...
- Môn đại hiệp, tại hạ đã nói, lão chỉ bịa đặt...
- Không, tại hạ không thể chịu nổi, Thần quân nghi ngờ tại hạ, tại hạ bỏ sẽ đi ngay lập tức, tại hạ không thể... Hứa Thường Lạc bèn xua tay lia lịa:
- Môn đại hiệp nói gì vậy? Xin chớ hiểu lầm, xin chớ hiểu lầm, tại hạ chỉ thuật lại những điều tai nghe, Môn đại hiệp chớ...
- Hứa huynh, những lời ấy thực do lão nói chứ?
- Hứa Thường Lạc đời nào lừa dối đại hiệp? Sự thực là do lão bịa đặt ngậm máu phun người, chỉ làm trò đùa mà thôi.
- Lão làm vậy để làm gì?
- Đáu có gì khó hiểu? Chỉ vì lão rất căm ghét Môn đại hiệp.
- Xem ra động cơ của lão không chỉ có thế đâu!
- Hứa mỗ xin được nghe cao kiến.
- Hứa huynh nên biết lão ta coi tại hạ là người đáng nghi nhất. Hứa Thường Lạc lắc đầu:
- Không phải một mình Môn đại hiệp nghi đâu!
- Sao, lẽ nào Hứa huynh cung biết lão...
- Hứa mỗ còn chưa đến nỗi quá hồ đồ, đạo trị bệnh nào có thứ dẫn dược quái lạ như thế? Mà lại khéo trùng hợp là thứ dẫn dược lại cũng lại là nhị gia!
- Hứa huynh thật cao minh, thế huynh có bẩm báo với Thần quân...
- Môn đại hiệp, Hứa mỗ là loại người nào? Thần quân là loại người nào? Như Hứa mỗ mà đã động nghi thì trí tuệ như Thần quân há chẳng động nghi sao? Môn Nhân Kiệt ngẩn người:
- Nói như vậy, Thần quân cũng đã sớm biết rồi ư?
- E rằng còn biết trước cả Hứa mỗ nữa!
Chương trước | Chương sau