- Ngươi đã đến đấy ư? Ta ở đây chờ ngươi lâu lắm rồi.
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lúc này Cần Quân Hiệp tuy không lấy gì làm mệt nhọc cho lắm, nhưng chàng trải qua mấy lần chiến đấu gay go, khiến chàng cực kỳ vất vả và hao tổn tinh thần. Bây giờ chàng nghe có tiếng người nói, gắng gượng trấn tĩnh ngẩn đầu nhìn ra xem ai. Bất giác chàng thộn mặt ra.
Người đứng trước mặt chàng nào phải ai xa lạ mà chính là Triển Phi Ngọc.
Triển Phi Ngọc trong tay cầm cây Huyết hồn trảo đỏ lòm. Cặp mắt nàng chứa chất những tia oán độc, trợn lên nhìn Cần Quân Hiệp không chớp.
Cần Quân Hiệp nhìn tia mắt ghê gớm của Triển Phi Ngọc, trong lòng không khỏi sợ hãi phát run.
Chàng hít một hơi chân khí rồi hỏi lại:
- Ngươi đấy ư?
Triển Phi Ngọc đáp:
- Phải đó! Chính ta đây! Chắc ngươi lấy làm ngạc nhiên lắm phải không?
Cần Quân Hiệp hết nhìn cây Huyết hồn trảo trong tay Triển Phi Ngọc lại quay ra nhìn khu rừng rậm đầy xác chết lạnh lùng nói:
- Bọn người kia đều thành những tân khách trong Uổng Tử Thành. Ngươi muốn đối phó với ta mà sao lại đi lôi kéo bấy nhiêu người vô tội đến để họ chịu chết oan?
Triển Phi Ngọc cười lạt đáp:
- Sao lại bảo là vô tội cùng chết oan? Bọn chúng toàn là hạng tham tâm nên mới nghe lời ta đến giết ngươi. Ta coi bộ ngươi dường như cũng bị thương rồi, phải không?
Cần Quân Hiệp vốn người thành thật, gật đầu đáp:
- Đúng thế.
Triển Phi Ngọc lại nói:
- Theo chỗ ta biết thì thứ khói Liệt diễm phi yên của Trúc Sơn Tứ Uỷ có chất kỳ độc. Trong mình ngươi và trên mặt đã bị cháy xém mấy chỗ, có thể nguy đấy! Ngươi có cần thuốc giải không?
Triển Phi Ngọc nói mấy câu này bằng một giọng cực kỳ nhu thuận khiến cho Cần Quân Hiệp phảng phất nhớ lại những ngày tháng đã cùng nàng quen biết với bao nỗi ái ân đằm thắm. Nhưng chàng lập tức quay về hiện trạng, cất giọng cương quyết đáp:
- Không! Ta tuyệt không muốn chịu ơn ngươi làm chi!
Triển Phi Ngọc run run lên hỏi lại:
- Sao! Ngươi quyết định rồi ư?
Cần Quân Hiệp bật lên tiếng cười khẩy đáp:
- Ta quyết định từ trước rồi. Chẳng lẽ ngươi còn không biết hay sao?
Triển Phi Ngọc từ từ giơ cây Huyết hồn trảo ở trong tay lên khoanh một vòng tròn chiếu ra những tia hồng quang rồi nói:
- Ta lấy được cái này, nhưng chẳng được việc gì thì thà rằng huỷ đi còn hơn. Chắc ngươi cũng biết rồi.
Cần Quân Hiệp cười lạt đáp:
- Dĩ nhiên là ta biết, vì mẫu thân ngươi không thích ngươi, mà đem lòng ghét bỏ, nên ngươi đã làm cho mẫu thân phải chết còn được. Trong lòng ngươi không còn một chút gì nhân tính nữa, chẳng qua cũng chỉ vì muốn lấy được cái đó. Theo chỗ ta nghĩ thì trong lòng ngươi, trên thế gian này chỉ có một người mà người đó chính là ngươi. Ngoài ngươi ra, ngươi không còn biết có ai là người nữa.
Triển Phi Ngọc ngưng thần lắng tai nghe không nói gì.
Nàng chờ cho Cần Quân Hiệp dứt lời rồi mới cười ruồi nói:
- Lời ngươi chỉ đúng có một phần...
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thực tình trong tâm ta chỉ có một người. Nhưng đã có một thời gian trong lòng ta thêm ra một người thứ hai nữa. Song đến nay lòng ta trở lại như trước nghĩa là chỉ còn có một người. Chà! Ngươi hiểu rồi chứ?
Cần Quân Hiệp ngẩn người ra hồi lâu. Thực tình chàng đã hiểu rõ ý tứ câu nói của Triển Phi Ngọc. Ý nàng muốn nói: Bất luận nàng là người thế nào thì đối với chàng cũng có một mối tình chân thật không lay chuyển.
Cần Quân Hiệp tuy hiểu ý nàng rồi, nhưng vẫn giả vờ, cười lạt nói:
- Ta chưa hiểu!
Triển Phi Ngọc cầm cây Huyết hồn trảo trong tay lập tức trỏ vào trước ngực Cần Quân Hiệp.
Cần Quân Hiệp né người sang một bên.
Triển Phi Ngọc xoay tay lại. Cây Huyết hồn trảo lại loé lên ánh đỏ như máu, móc vào tay áo bên hữu Cần Quân Hiệp kéo lại...
***
Chương trước | Chương sau