Nhưng trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, nàng đã nhận ra người đứng trước mặt mình là Cần Quân Hiệp, nàng vội thu chưởng về.
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cần Quân Hiệp suýt nữa ngất đi thì bị luồng chưởng phong của Triển Ngọc xô tới, người chàng lảo đảo lùi lại mấy bước dựa vào vách đá rồi bừng tỉnh lại.
Chàng dương mắt lên nhìn Triển Phi Ngọc chằm chặp. Triển Phi Ngọc cũng trố mắt ra mà nhìn chàng không chớp.
Cả hai người đứng thộn mặt ra chẳng nói năng gì trông như hai pho tượng gỗ.
Hồi lâu, lâu lắm, Triển Phi Ngọc gượng cười lên tiếng trước:
Công tử sao lại tới đây?
- Cần Quân Hiệp lặng thinh không trả lời. Chẳng hiểu vì chàng xúc động hay vì căm hận mà không thốt ra lời.
Triển Phi Ngọc ngập ngừng hỏi:
- Công tử. . . Công tử đến đây đã lâu chưa?
Cần Quân Hiệp vẫn lặng thinh không lên tiếng.
Triển Phi Ngọc tiến lại gần thêm mấy bước, nàng cười dường như để chữa thẹn rồi cất tiếng hỏi:
- Những câu ta vừa nói chắc là công tử nghe hết cả rồi phải không?
Cần Quân Hiệp mắt trợn ngược lên vẫn chẳng nói nửa lời.
Triển Phi Ngọc hít mạnh một hơi rồi nàng lại hỏi bằng một giọng nửa dịu dàng nửa ra bực tức:
- Sao công tử lại không trả lời? Chẳng lẽ công tử không nghe thấy câu ta hỏi ư?
Bấy giờ Cần Quây Hiệp mới mở miệng. Chàng không đáp thẳng vào câu hỏi nhưng nói bằng một giọng rất bình tĩnh mà chính chàng cũng không ngờ rằng mình còn giữ được bình tĩnh đến mức độ ấy. Chàng nói:
- Cô nương! Cô nương tránh lối cho tại hạ.
Triển Phi Ngọc sửng sốt đứng né sang một bên.
Cần Quân Hiệp bám vào tường để lấy đà rồi dùng sức nhẩy vọt ra cửa như tên bắn.
Triển Phi Ngọc xoay tay toan nắm lấy tay chàng nhưng nắm không trúng. Nàng vộ la hỏi:
- Công tử đi đâu bây giờ?
Cần Quân Hiệp không nhịn được nữa, chàng thét lên:
- - Cô nương đừng hỏi gì đến ta nữa! Để mặc ta! Để mặc ta!
Chàng nhẩy xổ người phía trước mấy bước, qua một khúc quanh rồi đi vào nẻo đường khác dưới hầm.
Bên tai chàng tiếng Triển Phi Ngọc vang lên lanh lảnh:
Công tử đừng đi nữa!
Cần Quân Hiệp đã hiểu rõ võ công Triển Phi Ngọc còn cao thâm hơn mình không biết đến mấy lần. Muốn trốn thoát nàng là một việc cực kỳ khó khăn.
Tuy nhiên không hiểu sao chàng biết vậy mà cứ chạy thục thân về phía trước chứ không dừng bước mà chính chàng cũng chẳng biết rằng mình chạy đi đâu bây giờ. Có điều chàng quyết định là không muốn nhìn mặt Triển Phi Ngọc nữa và không bao giờ con quanh quẩn bên mình nàng.
Cần Quân Hiệp cắm đầu chạy đến một chỗ có cửa đóng. Chàng đẩy được phiến đá đóng cửa ra thì bỗng trước mắt sáng lòa. Trong gian nhà nầy là một pho tượng ngồi nghiễm nhiên như người thất. Chính là tượng đá Triển Bất Diệt.
Cần Quân Hiệp thấy căn nhà này cùng đường không lối đi, chàng toann lùi ra thì một luồng kình phong ập tới. Triển Phi Ngọc đã đến trước của.
Cần Quân Hiệp vội lùi lại hai bước.
Triển Phi Ngọc vẻ mặt nhăn nhó khó coi. Nàng tiến về phía trước quát lên:
- Đứng lại!
Nhưng nàng vừa dừng bước thì lại rất đổi giọng rất ngọt ngào:
- Quân Hiệp! Công tử. . .
Cần Quân Hiệp trỏ vào pho tượng đá Triển Bất Diệt sẵng giọng hỏi:
- Cô nương! Cô nương còn mặt mũi nào tiến vào trong căn nhà này nữa chăng?
Triển Phi Ngọc nhìn theo phía tay Cần Quân Hiệp trỏ thì thấy pho tượng đá linh động như người thật. Nàng vừa để mắt trông tới pho tượng lại nhớ ngay đến hành vi bạo ngược của mình rồi bất giác trong lòng kinh hãi. Nàng không tự chủ được lùi ra một bước.
Cần Quân Hiệp lại nói tiếp:
- Cô nương. . . đã gây ra vụ này. . . nếu cô nương còn đủ sức tàn nhẫn thì không gì bằng giết ta đi để bịt miệng.
Triển Phi Ngọc nhìn Cần Quân Hiệp hồi lâu nhăn nhó cười nói:
- Quân Hiệp! Ta tưởng trên đời chỉ có mình công tử là người hiểu lòng cho ta ma thôi. Té ra công tử cũng không hiểu nốt.
Cần Quân Hiệp thét lên:
- Mãi đến ngày nay ta mới biết cô nương là người như thế nào?
Triển Phi Ngọc trầm giọng hỏi lại:
- Công tử cho ta là hạng người như thế nào?
Cần Quân Hiệp đáp:
- Đến nay thì ta biết rõ cô nương lắm rồi, có thể nói là lòng dạ cô nương còn độc hơn rắn rết. Không trách người ta thường nói rằng: tối độc phụ nhân tâm.
Triển Phi Ngọc rùng mình một cái. Mặt nàng xám ngắt. Nhưng chỉ thoáng qua một giây rồi nàng trở lại bình tĩnh nói:
- Ta hỏi lại công tử một câu. Ta đối với công tử như thế nào?
Cần Quân Hiệp nghe Triển Phi Ngọc hỏi câu này bất giác chàng thộn mặt ra không biết trả lời như thế nào?
Chàng nghĩ lại Triển Phi Ngọc đối với mình thật đã hết lòng, tuyệt không chút gì ác hại, mà lại có rất nhiều ơn huệ với mình.
Nhưng sau chàng nghĩ rằng:
- Ta bị nàng lợi dụng và đã làm lợi cho nàng khá nhiều. Như vậy thì sao lại bảo là nàng có lòng tốt với mình được?
Rồi chàng gằn giọng đáp:
- Cô nương bảo ta làTam cô nương chết. Cô nương còn mượn tay ta đến hỏi Diệu Cô lấy Huyết Hồn Trảo cùng Kim Vị Giáp là hai vật chí bảo về cho mình. Rồi vụ này đã gây ra cái chết uổng cho Diệu Cô tiền bối để ta phải ân hận suốt đời. Cô nương đối với ta như vậy mà cho là tử tế lắm phải không?
Triển Phi Ngọc sắc mặt biến đổi từ chỗ lợt lạt đến chỗ xanh lè rồi sau cùng đến chỗ xám ngắt trông mà phát khiếp.
Nàng nói dằn từng tiếng một:
- Công tử nói vậy thì ra không muốn ở cùng ta nữa ư?
Cần Quân Hiệp nghĩ thầm:
- Nàng đã hỏi câu này là trong lòng thất vọng lắm rồi. Nếu mình lại trả lời thẳng thắn thì e rằng nàng đi đến chỗ tuyệt vọng hoàn toàn và có thể trở mặt ngay thì rất phiền cho mình.
Nghĩ vậy, chàng bèn tìm lời thoái thác, đáp:
- Trong mình ta còn mối thù giết cha, ngày nào chưa trả được là không yên tâm ngày ấy. . . Dĩ nhiên phải mỗi người một ngả.
Triển Phi Ngọc là người rất tinh quái. Nghe chàng nói vậy nàng hiểu ý ngay lấp tức bặt lên tiếng cười kỳ dị nói:
- Hay quá! Công tử trả lời thật khéo quá! Nhưng công tử nên biết rằng ta đã muốn thứ gì mà không nắm được vào tay mình, thì kết quả sẽ ra sao?
Cần Quân Hiệp rùng mình. Chàng thấy cặp mắt Triển Phi Ngọc hung dữ. Bất giác chàng nhìn ra phía khác rồi lắc đầu nói:
- Cái đó ta cũng không biết. Cô nương tính thế nào thì mặc việc gì ta đã quyết định là không thay đổi nữa.
Triển Phi Ngọc ngẩn người ra một lúc. Nét mặt đau khổ của nàng đột nhiên dịu lại. Nàng khẽ buông một tiếng thở dài rồi từ từ tiến lại gần đến trước mặt Cần Quân Hiệp thì dừng lại.
Cần Quân Hiệp thoang thoảng ngửi thấy mùi hương tự người xử nữ tiết ra. Vẻ mặt mỹ lệ thanh tú của nàng có đượm mầu ai oán khiến cho chàng không khỏi cảm thấy buâng khuâng trong dạ, chàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ kẻ hành động hung dữ lại là Triển Phi Ngọc, con người đang đứng trước mặt ta đây? Hay trên đời còn kẻ hung ác nào khác trùng tên họ và mặt mũi giống nàng?
Triển Phi Ngọc lại hé môi son nói:
- Quân Hiệp! Công tử nhẫn tâm không hỏi gì đến ta nữa thật ư?
Cần Quân Hiệp cảm thấy đầu óc cực kỳ hoang mang rối rắm, không biết trả lời ra sao?
Chương trước | Chương sau