Lão già ốm yếu lúc này lộ vẻ mặt rất nghiêm trọng. Lão ngẩn người ra một lúc rồi nói:
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hiện nay võ công ngươi so với Vi Cự Phu mười phần chưa đựơc một. Nhưng ngươi có một căn cơ đặc biệt trên đời chưa thấy. Nếu gặp được cơ duyên thì võ công ngươi lo gì chẳng cao thâm hơn Vi Cự Phu.
Ngừng một lát lão già lại nói tiếp:
- Nhưng nếu ngươi kiên quyết tin rằng Vi Cự Phu đã gây nên tội ác thì chính ngươi đã bị người ta lòe bịp đó. Vậy bất luận võ công người cao đến mức độ nào, ta cũng không đồng ý để cho ngươi làm càn.
Cần Quân Hiệp nghe lão già nói mấy câu trước tán tụng căn cơ mình đặc biệt và có một ngày kia võ công mình sẽ thắng nổi Vi Cự Phu thì trong bụng mừng thầm. Nhưng nghe lão nói đến mấy câu sau thì thật là trái tai. Chàng chờ cho lão nói hết rồi tức giận vừa nóng nảy hỏi:
- Tiền bối ! Tiền bối bảo không bằng lòng cho vãn bối báo thù ư?
Lão già thủng thẳng đáp:
- Bao giờ đến việc hãy hay. Có khi rồi sau này ngươi sẽ biết là mình lầm mà tự nhiên phế bỏ ý niệm báo cừu cũng chưa biết chừng.
Cần Quân Hiệp hằng giọng đáp:
- Vãn bối lại nghĩ khác hẳn là sẽ có một ngày kia chính tiền bối phải tự giác mình có con mắt sai lầm chỉ xét đoán tâm địa con người qua bề ngoài chứ không hiểu rõ tâm can họ.
Lão già lắc đầu rồi gạt đi:
- Chuyện đâu thì hãy còn đó. Bây giờ chúng ta phải đi lẹ lên đừng để người khác phải trông chờ mỏi mắt.
Lão già nói xong nắm Cần Quân Hiệp khoa chân bước đi ra đường quan đạo rồi tiếp tục tiến nhanh về phía trước.
Chẳng mấy chốc hai người đi đến một hang núi nhỏ hẹp, thì thấy thấp thoáng mấy gian nhà tranh dựa lưng vào sườn núi biệt lập.
Lão già rung tay một cái đã dắt Cần Quân Hiệp băng đi đến bốn năm trượng. Lão trỏ mấy căn nhà tranh nói:
- Người muốn gặp ngươi hiện ở trong nhà kia. Ngươi vào đi lẹ lên.
Lão nói rồi buông tay ra ngồi giữ ở cửa hang.
Cần Quân Hiệp thấy cửa hang núi rất hẹp và bị lão già trấn giữ mất rồi, chẳng còn lối nào ra được. Chàng biết rằng nếu mình không vào căn nhà kia thì cũng chẳng đi đâu được nữa rồi chàng lẩm bẩm một mình:
- Ta đành vào đó xem sao rồi sau sẽ liệu.
Cần Quân Hiệp quyết định như vậy liền rảo bước đi tới trước mấy gian nhà tranh.
Chàng đẩy cửa ra xem thì thấy đây là một sảnh đường nhỏ rất sạch sẽ. Hai bên sảnh đường đều có một gian phòng. Chàng đứng trước cửa lên tiếng:
- Vị nào muốn gặp tại hạ ? Tại hạ đã đến đây. Xin chủ nhân cho ra mắt.
Cần Quân Hiệp gọi luôn hai câu vẫn không có tiếng người phản ứng.
Chàng ngừng lại một lúc rồi cất tiếng gọi đến lần thứ ba chẳng thấy ai thưa.
Cần Quân Hiệp ngần ngừ một chút rồi lại đẩy cửa phòng mé tả ngó đầu vào xem.
Trong phòng này có kê một chiếc giường tre. Trên giường chỉ có một cô gái nằm đó.
Cần Quân Hiệp thấy vậy mặt đỏ bừng lên, lúng túng lùi lại một bước, chân chàng vừa cất bước thì giữa lúc ấy cô gái nằm trên giường cũng trở mình ngoảnh đầu ra.
Cần Quân Hiệp vừa ngó thấy mặt nàng đã cả kinh thất sắc, mắt trợn ngược lên miệng há hốc ra.
Nữ lang nằm trên giường tuy thần sắc tiều tuỵ, nhan sắc kém tươi, song vẻ đẹp thiên nhiên vẫn chẳng khác xưa.
Sở dĩ Cần Quân Hiệp giật mình kinh hãi vì vừa trong thấy người nằm đó chàng đã nhận ra chính là Triển Phi Yên. Chàng sợ hãi thất sắc trống ngực đánh hơn trống làng, chân run lẩy bẩy.
Cần Quân Hiệp ở trong tình trạng khủng khiếp một lúc rồi cố trấn tỉnh lại đôi phần. Chàng giơ tay trỏ về phía nữ lang nằm trên giường nhưng đầu óc vẫn còn khẩn trương. Môi chàng mấp máy nhưng lưỡi líu lại mãi mãi nói không ra tiếng.
Cần Quân Hiệp sợ hãi cuống cuồng như thế vì chàng biết rõ Triển Phi Yên chết rồi. Có lý đâu còn vào nằm đây ? Nếu không phải quỷ nhập tràng thì cũng là hồn ma hiện lên báo oán.
Chàng cố trấn tĩnh thêm để lên tiếng hỏi mà ấp úng mãi không thốt ra lời chỉ lẩm bẩm trong miệng nói để mình nghe:
- Không ! Không ! Triển Phi Yên sao lại còn ở nhân gian ?
Trái tim chàng lại đập loạn lên. Nhất là hồi lâu không thấy Triển Phi Yên lên tiếng thì chàng càng sợ hãi bàng hoàng hơn nữa, chàng phải cố gắng mãi mới bật ra được mấy câu:
- Tam cô nương !..cô nương !..cô nương..Phải chăng oan hồn chưa tiêu tan..còn muốn bắt tại hạ...để trả oán chăng ?
Bấy giờ nữ lang nằm trên giường mới thở phào một cái.
Cần Quân Hiệp bây giờ lại nghĩ khác đi để tự dối mình. Chàng tự nghĩ: Một là mình mắt hoa, hai là người ta giống nhau cũng là sự thường. Người nằm đây chắc đâu là Triển Phi Yên.
Rồi chàng hỏi giật giọng:
- Cô nương là ai ? Trời ơi ! Sao mà cô nương lại giống một người quen biết tôi đến thế ! Cô làm tôi sợ hết hồn.
Nữ lang cất tiếng thều thào hỏi lại:
- Ta đây giống ai à ?
Cần Quân Hiệp đáp:
- Cô nương giống một vị tiểu thư họ Triển. Thật là người y như nhau. Dù ai tinh mắt đến đâu cũng không nhận ra được nét nào khác.
Nữ lang hỏi:
- Vì nàng chết rồi mà ngươi trông thấy ta nên sợ cuống lên phải không ?
Cần Quân Hiệp sửng sốt hất hàm hỏi:
- Sao cô nương biết nàng chết rồi ?
Nữ lang chưa trả lời thì Cần Quân Hiệp lại nói:
- Phải rồi ! Nàng chết rồi ! Trời ơi !..cái chết của nàng..có thể nói là tự tại hạ gây ra. Mỗi khi tại hạ nghĩ tới lại thẹn với lương tâm. Nhưng bây giờ nói làm chi nữa vô ích.
Nữ lang hai tay chống xuống giường cố gượng ngồi dậy. Vẻ mặt nàng cực kỳ kinh dị, nàng thều thào hỏi:
- Chính ngươi đã làm y chết ư ?
Cần Quân Hiệp trố mắt ra nhìn nữ lang. Bây giờ chàng thấy vẻ mặt nàng ra chiều nóng nảy mà giọng nói có vẻ cấp thiết thì bụng bảo dạ:
Nàng đã nóng biết kết quả thì đúng là Triển Phi Yên rồi. Chứ nếu là người khác thì sao mặt mũi lại giống đến thế ? Và không phải việc thiết thân thì nàng nóng nảy làm chi ?
Cần Quân Hiệp nghĩ vậy trái tim lại đâp loạn lên như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, chàng ấp úng hỏi:
- Cô đúng là Tam cô nương rồi ! Cô nương chưa chết ư ? Cô nương chưa chết ư ? Trời ơi ! Cô làm tôi sợ muốn chết !
Nữ lang đáp:
- Phải rồi ! Ta không chết đâu !
Cần Quân Hiệp bước đến trước giường toan giơ tay nắm lấy cổ tay nàng nhưng lúc tay chàng sắp chạm vào cổ tay nàng thì bên tay nghe đánh "véo" một tiếng. Một vật đen sì từ bên ngoài chui qua cửa sổ bắn vào ?
Chương trước | Chương sau