- Ngồi xuống đây !
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nam Cung Bình mắt thờ thẫn nhìn Long Bố Thi, chàng vốn là người rất rắn rỏi, song hiện giờ bởi niềm khích động sục sôi trong lòng, bất giác hai giòng lệ lại chảy dài.
Mai Ngâm Tuyết và Tư Mã Trung Thiên không khỏi nghe lòng tan nát trước tình cảnh bi thương này, nước mắt như chực trào ra.
Long Bố Thi cười vang dội, lớn tiếng nói :
- Trang nam nhi không nên yếu mềm như vậy, bậc đại trượng phu là phải vẫy vùng trong võ lâm. Bình nhi hãy ngồi xuống đây.
Nam Cung Bình cắn răng, y lời ngồi xuống mép giường.
Long Bố Thi quay sang Mai Ngâm Tuyết và Tư Mã Trung Thiên cười nói :
- Trong lúc hành công, xin nhờ hai vị bảo vệ cho, sau hai giờ là công đức viên mãn, lúc ấy e Long mỗ không còn kịp từ biệt hai vị nữa, giờ xin cáo biệt trước, hẹn sẽ gặp lại kiếp sau.
Tuy ông cười nói, song giọng điệu vô cùng xót xa, hai người nghe lòng bị một tảng đá to đè lên, chẳng thốt nên lời, đành lặng thinh khẽ gật đầu.
Long Bố Thi chẳng chút chậm trễ, tay trái đặt lên Thiên linh cái, tay phải áp vào huyệt Mệnh Môn sau lưng Nam Cung Bình trầm giọng nói :
- Bình nhi, hãy ngưng thần, bảo nguyên thủ nhất, vạn lưu quy tông.
Nam Cung Bình liền dẹp hết mọi tạp niệm, tâm thần hợp nhất, lát sau đỉnh đầu bốc khói nghi ngút, sắc mặt nhợt nhạt trở nên hồng hào dần.
Song sắc mặt Long Bố Thi lại càng thêm trắng bệch, toàn thân thoáng run rẩy...
Mai Ngâm Tuyết và Tư Mã Trung Thiên cùng trố to mắt hết cỡ, chằm chặp nhìn vào hai người.
Một thời lặng lẽ trôi qua, không việc gì xảy ra cả, có chăng là toàn thân Long Bố Thi mỗi lúc càng run rẩy dữ dội.
Thốt nhiên, "bùng" một tiếng vang dội, cửa phòng bật mở, Tư Mã Trung Thiên và Mai Ngâm Tuyết giật mình kinh hãi vội đưa mắt nhìn, chỉ thấy một nhóm người nối tiếp nhau đi vào.
Hai người đi đầu chính là "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình và "Chạc Thiên Đoạt Mệnh Song Thương" Qua Trung Hải, theo sau là Thiên Hồng Thất Ưng dáng vẻ đờ đẫn trơ khấc.
Mai Ngâm Tuyết lập tức rút thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ ra, Tư Mã Trung Thiên cũng rút đôi thiết kích từ trên lưng xuống, hai người cùng đứng sóng vai nhau chắn giữ trước giường.
Nhâm Phong Bình tủm tỉm cười, tay phe phẩy quạt xếp, đủng đỉnh tiến tới, mỉm cười nói :
- Mai cô nương vẫn mạnh chứ ?
Mai Ngâm Tuyết cũng nhoẻn cười :
- Xin đa tạ, nhờ phước của Nhâm đại hiệp đấy !
Nhâm Phong Bình đảo mắt nhìn, trông thấy hai sư đồ Long Bố Thi và Nam Cung Bình, mặt liền thoáng lộ vẻ kinh dị, song tức khắc tan biến ngay, vẫn cười nói :
- Nhâm mỗ từng gặp Nam Cung Bình tại huyện Cao Bình, sao giờ đã đến gặp gỡ với Long đại hiệp thế này ? Cước bộ quả nhanh thật !
Mai Ngâm Tuyết vờ buồn bã nói :
- Y bị người đánh trọng thương, hiện Long đại hiệp đang vận công điều trị !
Nhâm Phong Bình ngạc nhiên :
- Trên giang hồ đồn đại "Bất Tử Thần Long" Long Bố Thi đang thọ thương trầm trọng, tại sao...
Mai Ngâm Tuyết cười :
- Làm sao có thể tin được lời đồn đại trên chốn giang ho à? Long đại hiệp chẳng những hết sức khỏe mạnh, hơn nữa công lực cũng đã tinh tiến rất nhiều, hơn xa so với xưa kia.
Mai Ngâm Tuyết biết thời gian lúc này rất quý giá, càng kéo dài càng tốt, hơn nữa còn đặt điều nói dối, quả nhiên đã khiến cho Nhâm Phong Bình có phần kiêng dè.
Nhâm Phong Bình bèn lái sang chuyện khác, cười hỏi :
- Một năm trước ở ngoài thành Trường An, việc Nhâm mỗ nhờ cậy, chẳng hay Mai cô nương đã nghĩ kỹ chưa, giờ trả lời được chăng ?
Mai Ngâm Tuyết nhoẻn cười :
- Tôi chỉ là hạng nữ lưu, Soái tiên sinh và Nhâm đại hiệp đều là bậc anh tài, hơn nữa đó là một kế hoạch và tổ chức lớn lao, Mai Ngâm Tuyết này thật không tiện gia nhập.
Nụ cười của nàng vô cùng quyến rũ, đến như Nhâm Phong Bình cũng không khỏi nghe lòng xao xuỵến.
Nhâm Phong Bình thoáng nhíu mày :
- Nhưng Mai cô nương đã nhận lấy tín vật "Phong vũ lưu hương bài" của Soái tiên sinh.
Mai Ngâm Tuyết cười khúc khích :
- Đã bất cẩn đánh mất rồi !
Qua Trung Hải bỗng sấn tới một bước, trầm giọng quát :
- Nếu đánh mất thì cô nương phải đền mạng.
Mai Ngâm Tuyết lườm mắt nhìn Qua Trung Hải, đoạn cười nói với Nhâm Phong Bình :
- Chẳng hay Nhâm đại hiệp đã nuôi thêm một con chó hoang từ bao giờ vậy ?
Qua Trung Hải giận dữ hét vang, lao tới vung song chưởng tấn công. Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười khảy, thanh trường kiếm với chiêu "Lăng không đẩu vũ" chém vào hai cổ tay Qua Trung Hải.
Qua Trung Hải vội rụt tay về, hướng chưởng lập tức lại bổ chếch ra, tay trái năm ngón thoáng co lại nhanh như chớp chộp vào cổ lay cầm kiếm của Mai Ngâm Tuyết.
Mai Ngâm Tuyết nghiêng người, cổ tay phải trầm xuống, mũi kiếm nghếch lên, một chiêu "Đã hỏa thiêu thiên" nhắm yết hầu Qua Trung Hải đâm tới.
Qua Trung Hải thoáng kinh hãi, vội lách người tránh khỏi, liền thi triển khai tuyệt chiêu hung mãnh, thoáng cái đã công ra những mười sáu, mười bảy quyền.
Mai Ngâm Tuyết trường kiếm trong tay mà cũng không giành được thượng phong trong khi Qua Trung Hải chỉ hai tay không, bất giác lòng ngập đầy hổ thẹn lẫn tức tối, hét lên mấy tiếng lanh lảnh, tra kiếm vào bao, cũng với hai tay không giao đấu.
Những nghe "bốp" một tiếng, chưởng lực hai bên va chạm nhau, Mai Ngâm Tuyết vụt biến trắng bệch, người thoáng chao đảo, phún ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ, song chân nàng không di động lấy nửa bước.
Qua Trung Hải buông tiếng cười gằn, lại vung chưởng lao bổ tới.
Mai Ngâm Tuyết nhướng mày, thầm điều tức trong khoảnh khắc, lại vung chưởng nghênh tiếp.
Võ công của Qua Trung Hải vốn cao hơn Mai Ngâm Tuyết rất nhiều, song Mai Ngâm Tuyết lúc này đã quyết tâm liều chết, nên trong nhất thời đôi bên vẫn khó phân thắng bại.
Nhâm Phong Bình thoáng chau mày, quay sang Thiên Hồng Thất Ưng quát :
- Các ngươi còn đứng đó để làm gì ?
Tư Mã Trung Thiên nghiến răng, mắt long lên, gầm vang một tiếng, hai ngọn thiết kích kèm theo tiếng rít lảnh lói quét ra như vũ bão.
Thiên Hồng Thất Ưng thần thái đờ đẫn, song khi vừa nghe tiếng quát của Nhâm Phong Bình, lập tức nhanh nhẹn lao bổ vào Tư Mã Trung Thiên.
Thiên Hồng Thất Ưng dường như đã bị dược vật làm mất lý trí, đứng thành hình nửa vòng tròn vây lấy Tư Mã Trung Thiên tấn công tới tấp.
Tư Mã Trung Thiên tất nhiên chẳng chút nao núng, múa tít song kích bảo vệ toàn thân song không chịu nổi chưởng phong của Thúy, Lam, Hồng, Hắc, Tử Ưng, trước ngực như bị ngàn cân nện vào, không nén được há miệng ra, lập tức một làn mưa máu phún đầy mặt và chiếc trường bào trắng của Bạch Ưng, trông hệt như một người máu.
Tư Mã Trung Thiên cậy vào nội lực hùng hậu, tinh thâm dù bị đánh trúng một chưởng, nhưng vẫn thừa lúc Bạch Ưng quay người đi, lập tức vung song kích tấn công Hồng Ưng, người có công lực kém nhất.
"Hồng Ưng" Hồng Hạo Thiên kinh hãi, không kịp trở tay, lập tức bị đánh vở sọ, máu văng tung tóe, rú lên một tiếng thảm thiết, gục chết tại chỗ.
Lục Ưng kia thản nhiên như không, vẫn tiếp tục tấn công như trước, Tư Mã Trung Thiên lại bị đánh trúng ba chưởng, phún ra một ngụm máu tươi nữa song ông càng đấu càng hăng, không hề màng đến thương thế bản thân, song kích với chiêu "Hỏa thụ ngân hoa" vô cùng hùng mãnh công vào hai huyệt Thất Khảm và Khí Môn của Thất Ưng.
"Thúy Ưng" Lăng Chấn Thiên vội nghiêng người tránh, nhưng song kích của Tư Mã Trung Thiên đã nhanh như sao xẹt đâm tới, đành vung song chưởng bổ ra. Tư Mã Trung Thiên hét lớn, như không hề trông thấy song chưởng đối phương, song kích đâm mạnh tới, những nghe một tiếng rú thê thảm, trên người Thúy Ưng đã có thêm hai lỗ thủng, máu tuôn xối xả ngã gục xuống đất.
Còn Tư Mã Trung Thiên thì bị song chưởng của Thúy Ưng đánh trúng vai trái, lập tức huyết khí tắt nghẽn, cánh tay trái tê dại, ngọn thiết kích keng một tiếng rơi xuống đất.
Ngũ Ưng còn lại chẳng chút trù trừ, cùng lúc lao bổ tới, Tư Mã Trung Thiên tay phải vung kích quét ngang, cuộc chiến lại tiếp diễn.
Bỗng nghe Qua Trung Hải hét vang, hai chân liên hoàn công ra sáu chưởng. Mai Ngâm Tuyết chân lực giảm sút, lập tức bị đánh trúng một chưởng, phún ra một ngụm máu tươi, người lảo đảo ngồi bệt xuống đất.
Qua Trung Hải buông tiếng cười rợn, hữu chưởng giơ lên vừa đánh bổ xuống, bỗng nghe một tiếng quát như sấm rền :
- Dừng tay !
Qua Trung Hải nghe hai tai lùng bùng, vội quay phắt lại, chỉ thấy một văn sĩ trung niên tướng mạo tuấn nhã đang đứng sau lưng, chính là Tôn Xung Ngọc, thiếu đảo chủ Quần Ma đảo.
Bên này vừa đình thủ, chợt nghe Tư Mã Trung Thiên rú lên thảm thiết, miệng phún máu xối xả ngã lăn ra đất. Kế tiếp, Tử Ưng cùng ngã quỵ, ngọn thiết kích cắm nơi bụng hãy còn rung động, máu tuôn ra như suối.
Tứ Ưng còn lại cùng sấn tới một bước, giơ chưởng ra toan bổ xuống Long Bố Thi và Nam Cung Bình.
Mai Ngâm Tuyết vội hét lớn, cố đề chân khí đứng bật dậy, án ngự trước mắt hai người gắng gượng chống đỡ sự tấn công liên thủ của Tứ Ưng, lại há miệng phún ra một ngụm máu tươi, đoạn nhắm mắt thở hào hển, người chao mạnh hai lượt, song chân vẫn đứng vững như cột trụ.
Tôn Xung Ngọc nghe lòng đau nhói, hét lên một tiếng giận dữ, lao nhanh tới, song chưởng liên hoàn tung ra, chấn lùi Tứ Ưng năm bước, đứng sóng vai với Mai Ngâm Tuyết.
Mai Ngâm Tuyết hé mở mắt ra nhìn Tôn Xung Ngọc, khóe môi gắng nở một nụ cười cảm kích.
Tôn Xung Ngọc thấp giọng hỏi :
- Cô nương bị thương có nặng không ?
Mai Ngâm Tuyết hé môi định nói, song lời chưa thốt lại phún ra một ngụm máu tươi.
Tôn Xung Ngọc nóng ruột, vội đề khí quát lớn :
- Thập Đại Thường Thị đâu ?
Vừa dứt tiếng, lập tức bên ngoài vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ, liền đó Cổ Tát dẫn đầu Thập Đại Thường Thị nối tiếp nhau xông vào.
Nhâm Phong Bình kinh hãi, cân nhắc thực lực của mình. Thiên Hồng Thất Ưng đã chết mất ba, còn lại Tứ Ưng cũng đã tiêu hao quá nhiều chân lực, "Chạc Thiên Đoạt Mệnh Song Thương" Qua Trung Hải võ công tuy cao, nhưng song quyền cùng nan địch tứ thủ.
Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Nhâm Phong Bình lập tức có ý rút lui, bèn cười khảy nói :
- Thì ra tôn giá cậy nhiều người thế mạnh. Nhâm mỗ xin thất kính, bởi giữa chúng ta không hề có oán thù, quyết đấu thế này chẳng những không đáng, hơn nữa lại còn khiến người cười chê.
Tôn Xung Ngọc cười vang :
- Nếu các hạ khiếp sợ thì hãy cút ngay !
Qua Trung Hải lộ vẻ tức giận, hai tay đặt trên song thương nơi lưng, ra chiều muốn quyết một trận sống mái.
Nhâm Phong Bình hé miệng toan nói, bỗng nghe ngoài sân vang lên một giọng nói sang sảng cao giọng ngâm :
- Núi xa cao ngất, hương thoảng theo mưa gió !
Nhâm Phong Bình mừng rỡ, liền quay sang Tôn Xung Ngọc giận dữ nói :
- Trong đây chật hẹp, động thủ rất bất tiện, nếu tôn giá thật sự muốn nhúng tay vào, hãy ra ngoài sân quyết một trận cao thấp.
Chương trước | Chương sau