Pair of Vintage Old School Fru
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 116 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 29 - Thần Long vong mạng

↓↓
Người trung niên bồng Nam Cung Bình phóng đi như bay, chừng một giờ sau đến trước một khu rừng cành lá um tùm.


Dưới ánh trăng sáng, những thấy hai con ngựa khỏe đang gặm cỏ bên một ngọn cây to hai người ôm, cạnh đó là một thiếu nữ đẹp tuyệt trần, song đôi mày chau chặt đầy vẻ lo lắng.


Thiếu nữ ấy chính là Mai Ngâm Tuyết.


Vừa trông thấy người trung niên, Mai Ngâm Tuyết liền vội vã tiến tới, đưa mắt nhìn Nam Cung Bình và hỏi :

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thương thế nặng lắm hở ?


Người trung niên gật đầu :


- Chân lực tiêu hao cạn kiệt, máu chảy quá nhiều, may là tại hạ đến kịp lúc, không thì đã chết dưới tay Nhâm Phong Bình rồi !


Nam Cung Bình mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệt, máu trên vai và đùi vẫn còn rỉ xuống từng giọt, hơi thở thoi thóp, người cứng đờ, ngoại trừ lồng ngực còn khẽ phập phồng, chẳng khác nào như người đã chết.


Mai Ngâm Tuyết mắt ngấn lệ, xót xa nói :


- Chàng bị thương nặng thế này, chẳng biết còn sống để mà gặp sư phụ chàng nữa hay không ?


Người trung niên thở dài :


- Trông tướng mạo y không phải là người yểu mạng, tin rằng hẳn có kỳ tích cứu y sống lại.


Mai Ngâm Tuyết buồn bã lặng thinh, đưa hai tay ra đón lấy Nam Cung Bình từ trong lòng người trung niên.


Người trung niên nói :


- Cô nương hãy thận trọng, tại hạ phải đi ngay, chiếc mộc bài kiạ..


Mai Ngâm Tuyết ngắt lời :


- Huynh đài cứ giữ lấy, đằng nào tôi cũng chẳng dùng để làm gì !


Người trung niên cảm tạ xong, phi thân lên ngựa, giật cương phóng đi như tên bắn.


Mai Ngâm Tuyết cũng trèo lên lưng ngựa, bồng Nam Cung Bình trong lòng, theo đường cái quan phóng đi.


Sáng hôm sau, Mai Ngâm Tuyết đã có mặt tại Tam Môn Loan, cho ngựa phóng thẳng đến trước cửa một khách điếm rồi mới xuống ngựa đi vào trong.


Vội vã bước vào một gian phòng, bên trong có ba chiếc giường, trong số hai chiếc có người đang nằm, thì ra là "Bất Tử Thần Long" Long Bố Thi và "Chư Thần đảo chủ" Nam Cung Vĩnh Lạc.


Lúc này hai người đều đã hồi tỉnh, thần sắc đều ra chiều nôn nóng, vừa trông thấy Mai Ngâm Tuyết bồng Nam Cung Bình xô cửa bước vào, liền giật mình kinh hãi.


Long Bố Thi hỏi trước tiên :


- Bình nhi đã thọ thương ư ?


Mai Ngâm Tuyết khẽ gật đầu, lẳng lặng đặt Nam Cung Bình nằm sấp trên giường.


Nam Cung Vĩnh Lạc tiếp theo hỏi :


- Ai đả thương y vậy ?


Tiếng nói của hai người đều rất yếu ớt, như đang trong cơn bệnh nặng.


Mai Ngâm Tuyết không đáp, nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt lả chả rơi xuống.


Nam Cung Vĩnh Lạc gắng gượng bò dậy, xem xét thương thế của Nam Cung Bình một hồi, đoạn uể oải nói :


- Thương thế của y rất nặng, song có mặt lão phu chẳng gì phải lo lắng cả, chỉ cần dùng di thực đại pháp, cam đoan trong vòng hai hôm là lành ngay.


Long Bố Thi giọng khản đặc gầm lên :


- Không được, ngươi không được động đến người y !


Nam Cung Vĩnh Lạc tức giận :


- Việc gì đến ngươi mà rú lên như quỷ kêu thế hả ?


- Y là đồ đệ của lão phu, lão phu không cho ngươi động chạm đến y.


- Y là điệt nhi của lão phu, lão phu không cho ngươi động đến.


Mai Ngâm Tuyết nước mắt ràn rụa van lơn :


- Y đã hấp hối sắp chết đến nơi, hai vị lão tiền bối lại còn cãi nhau vớ vẩn như thế này, chả lẽ muốn trơ mắt nhìn y chết thật hay sao ?


Hai lão nhân cùng hậm hực nhìn nhau, rồi nín lặng không nói nữa.


Hồi lâu, Nam Cung Vĩnh Lạc quay sang Mai Ngâm Tuyết nói :


- Trong mười mấy ngày qua lão phu đã truyền thụ cho cô nương toàn bộ y thuật và kể cả di thực đại pháp, lão phu thấy cô nương cũng khá thông minh, sao lại không mạo hiểm thử xem ?


Mai Ngâm Tuyết băn khoăn :


- Vãn bối chỉ học được tâm pháp, chưa từng thực hành, e rằng...


Nam Cung Vĩnh Lạc ngắt lời :


- Có lão phu ở bên chỉ điểm, cô nương cứ việc mạnh dạn động thủ !


Mai Ngâm Tuyết lưỡng lự, Nam Cung Vĩnh Lạc liền giục :


- Tính mạng của y chỉ còn trong khoảnh khắc, không được do dự nữa.


Mai Ngâm Tuyết ngoảnh sang nhìn Long Bố Thi, Long Bố Thi lặng thinh, bèn cắn răng kiên quyết :


- Được rồi, đã đến nông nỗi này thì đành phải mạo hiểm thử một phen thôi !


Nam Cung Vĩnh Lạc mỉm cười :


- Cô nương hãy đi mua một mũi kim to cùng với một bình rượu mạnh và một cuộn chỉ, tức khắc động thủ ngay !


Mai Ngâm Tuyết y lời vội vàng ra phố mua những món cần thiết mang về.


Nam Cung Vĩnh Lạc chậm rãi nói :


- Trước hết bỏ kim và chỉ vào trong rượu, dùng rượu rửa sạch vết thương, rồi điểm vào hai huyệt Phụng Vĩ và Thất Khảm trước ngực cùng với hai huyệt Mệnh Môn và Đới Mạch sau lưng, và dùng chân lực giữ lấy một hơi khí cuối cùng nơi Đan Điền, sau đó dùng rượu rửa sạch bắp thịt nơi đùi lão phu, cắt lấy một miếng bằng với vết thương của y, lắp ghép vào rồi dùng chỉ vá lại, hai hôm sau sẽ hoàn toàn lành lặn.


Mai Ngâm Tuyết vừa để ý lắng nghe vừa làm theo, không đầy hai giờ sau thì hoàn tất không có gì trở ngại cả.


Nam Cung Vĩnh Lạc bị cắt đi một mảng thịt, nguyên khí bị tổn thương nặng nề, xương gân nhức buốt, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.


Long Bố Thi bất giác cảm động, thở dài nói :


- Bốn mươi năm qua các hạ thật chẳng khác nào người điên, nhưng từ khi rời khỏi Chư Thần đảo, không ngờ cá tính của các hạ đã có nhiều thay đổi, trước khi chết cũng còn làm được một điều có nhân tính.


Mai Ngâm Tuyết đã thức suốt đêm, sức khỏe và tinh thần đều mòn mỏi, mãi đến giờ mới thấy có phần an tâm, vì quá mệt nhọc nên cũng phải nằm trên mép giường của Nam Cung Bình ngủ mất.


Nam Cung Bình khẽ cựa mình và buông tiếng rên yếu ớt, Mai Ngâm Tuyết liền giật mình tỉnh giấc.


Nam Cung Bình mở mắt ra nhìn thấy Mai Ngâm Tuyết đang nằm cạnh, bất giác kinh ngạc lẫn mừng rỡ, buột miệng gọi :


- Ngâm Tuyết... Ngâm Tuyết...


Vừa lên tiếng thì động đến vết thương, chàng đau đớn đến mặt co rúm lại.


Mai Ngâm Tuyết lòng đau như thắt, vội nói :


- Chàng thương nặng chưa khỏi, không nên nói chuyện, hãy mau nhắm mắt dưỡng thần đi.


Nam Cung Bình được gặp lại Mai Ngâm Tuyết, thật lòng mừng khôn xiết, nếu chẳng phải động đậy được thì chàng đã nhảy cẫng lên ôm chầm nàng vào lòng rồi, làm gì còn nhắm mắt mà dưỡng thần, bèn khẽ hỏi :


- Ngâm Tuyết, đây không phải là mơ chứ ?


Mai Ngâm Tuyết cố nén niềm khích động trong lòng, dịu dàng nói :


- Đừng nói nữa, hãy mau nằm xuống nghỉ đi !


Nam Cung Bình lại trông thấy Long Bố Thi đang nằm trên một chiếc giường khác, lòng càng thêm khích động nói :


- Sư phụ cũng đã trở về rồi ! Ngâm Tuyết, mau cho tôi biết việc gì thế này ?


- Việc dông dài lắm, khi nào thương thế chàng lành rồi thiếp sẽ thư thả kể cho mà nghe, giờ thì chàng mau nằm nghỉ đi.


Đoạn đưa tay điểm vào huyệt ngủ Nam Cung Bình, chàng liền lại ngủ thiếp đi.


Long Bố Thi mãi đến lúc này mới mở mắt ra, đưa mắt nhìn Nam Cung Bình rồi buông tiếng thở dài não ruột.


Mai Ngâm Tuyết ngạc nhiên hỏi :


- Lão tiền bối gặp lại Nam Cung Bình, lẽ ra nên vui mừng mới phải, sao lại...


Long Bố Thi thở dài :


- Lão phu và Nam Cung lão nhi đã đấu nhau cả ngàn chiêu trong mưa bão, lão phu đã đánh trúng y bảy quyền, y bổ trúng lão phu sáu chưởng, chân lực đôi bên đều đã cạn kiệt, chân nguyên tản mác, thật không ngờ đang trôi giạt trên biển thì may gặp cô nương cứu về Trung Nguyên. Ôi ! Bất Tử Thần Long này cả đời chỉ vào sinh ra tử không dưới trăm phen, không ngờ lần này thì sắp chết thật sự, đành rằng lão phu không hề sợ chết, nhưng hãy còn vài điều tâm nguyện chưa hoàn thành, chưa muốn chết ngay trong lúc này.


Mai Ngâm Tuyết an ủi :


- Trên giang hồ đồn đại linh đơn diệu dược có thể cải tử hồi sinh, nội thương của tiền bối thế này, chỉ cần có được linh đơn thật sự uống vào hẳn cũng chẳng khó hồi phục.


Long Bố Thi thở dài :


- Theo lão phu biết vị thánh y "Đoạt Mệnh Lang Trung" Thôi Minh Ngôi có luyện được bảy hoàn "Hồi thiên cứu mạng hộ tâm đơn" có thể cải tử hồi sinh, song Phổ lão nhi quý còn hơn tính mạng, đâu dễ gì tùy tiện cho người khác.


Trong khi đang nói, nghe phổ kỵ gõ cửa nói :


- Khách quan, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.


Mai Ngâm Tuyết liền nói :


- Hãy mang vào đây !


Phổ kỵ xô cửa đi vào tay xách hai bộc thức ăn. Ba người ăn xong, Long Bố Thi nói :


- Mai cô nương đã cả đêm không ngủ, sáng nay lại phải cực nhọc suốt buổi, hãy về phòng nghỉ ngơi đi, để lão phu chăm sóc cho Bình nhi được rồi.


Mai Ngâm Tuyết cũng cảm thấy quá sức mỏi mệt, bèn y lời trở về phòng mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Như quen mà lạ

Như quen mà lạ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đôi khi cái

27-06-2016
Mưa trong tim

Mưa trong tim

Cuối cùng cô cũng nhận ra rồi ư? Cô thật lười biếng đấy cô nhóc ạ! Mười tám

25-06-2016
Thế nào mới là yêu?

Thế nào mới là yêu?

Dẫu rằng hôm nay tôi sẽ không nói lời chia tay với em. Nhưng tôi quyết định hôm

26-06-2016
Vẫn sẽ là anh và em

Vẫn sẽ là anh và em

Định mệnh đã sắp đặt trong trái tim anh chỉ mang một hình bóng... *** 17 năm

23-06-2016
Hai cha con và con lừa

Hai cha con và con lừa

Một hôm, hai cha con người xay bột dắt một con lừa vào thành. Trên đường đi, họ

24-06-2016