XtGem Forum catalog
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 130 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 28 - Nguy cơ trùng trùng

↓↓
Gió đêm hiu hắt, Nam Cung Bình đứng giữ sân vườn trống lạnh, bóng tối mịt mùng vây quanh, cõi lòng chàng lại càng trĩu nặng hơn.


Thạch Trầm hẳn đã trải qua một thời gian dài đau khổ và tuyệt vọng nên mới trở nên tiều tụy bơ phờ đến thế này, kể từ lúc cách biệt tại Hoa Sơn, các sư huynh đệ tỷ muội mỗi người một ngã, đã gần năm rưỡi chưa gặp lại nhau, Thạch Trầm đến và đi một cách vội vã, chả lẽ là trốn tránh gì đó ?


Nam Cung Bình không còn dằn nén được niềm bi phẫn trong lòng nữa, trào dâng như cơn nước lũ, nước mắt lã chã rơi.


Gió đêm khua cành lá xào xạc, dưới bóng cây có một bóng người mảnh mai lẳng lặng đứng sau lưng Nam Cung Bình.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nam Cung Bình vụt quay ngoắt lại, thì ra là Diệp Mạn Thanh chàng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, đôi mắt long lanh của nàng ngập đầy u oán lẫn quan tâm.


Diệp Mạn Thanh khẽ nói:


- Công tử đã khóc ư ?


- Đâu có !


Nam Cung Bình ngạo nghễ ngẩng cao đầu gượng cười, song không thể nào che giấu được hai dòng nước mắt vương đọng trên má.


Diệp Mạn Thah chậm rãi bước tới, khẽ nói:


- Đêm lạnh sương nhiều, công tử hãy đi về phòng ngơi nghỉ đi thôi !


Nam Cung Bình thoáng nhìn nàng, vẻ cảm kích, khẽ buông tiếng thở dài rồi đi về phòng.


Ngọn nến tàn lắc lay, Nam Cung Bình ngồi xuống cạnh bàn, mắt đờ đẫn nhìn vào ánh nến lập loè. Hình bóng của những người thân quen lẫn địch thù, đều lần lượt hiện lên trong tâm trí chàng, lòng chàng vô cùng rối rắm, chẳng thể nào tìm ra được đầu mối để quyết định hành động.


Bỗng có tiếng bước chân rất khẽ vang lên ngoài hành lang, Nam Cung Bình thoáng chau mày, đột nhiên nghe Diệp Mạn Thanh quát lớn:


- Hay cho tên tặc tử !


Rồi thì hai bóng người nhanh như chớp lướt qua mái nhà, một trước một sau tiến về hướng tây.


Nam Cung Bình liền vung tay đánh tắt ngọn nến, phóng qua cửa sổ đuổi theo.


Sau một năm tiềm tâm dưỡng tính trên Chư Thần đảo, công lực chàng chẳng những tinh tiến rất nhiều, mà khinh công chàng cũng tiến bộ vượt bậc, thoáng chốc đã theo kịp hai người kia, phóng mắt nhìn, phía trước là một hán tử khinh trang, theo sau chính là Diệp Mạn Thanh.


Chẳng bao lâu đã hơn dặm đường, hán từ khinh trang nọ bỗng chững bước, dừng lại trước một ngọn cây to, Diệp Mạn Thanh lao tới vung chưởng tấn công ngay.


Chẳng rõ nàng có thâm thù đại hận gì với gã hán tử kia, vừa ra tay đã sử dụng ngay những chiêu thức hung hiểm, tấn công tới tấp, hết sức khốc liệt.


Song gã hán tử kia võ công cũng chẳng phải kém, trong nhất thời Diệp Mạn Thanh cũng chẳng làm gì được.


Thốt nhiên, Diệp Mạn Thanh thét lớn, song chưởng một chiêu "Hằng nga bôn nguyệt", vỗ xuống hai vai đối phương. Gã hán tử khinh trang không kịp triệt chiêu đổi thế đã bị đánh trúng vai đau buốt. Diệp Mạn Thanh đã bừng sát cơ, tả chưởng nối tiếp bổ ra, chưởng phong tuy chậm song tiềm lực mạnh khôn tả.


Nam Cung Bình vội quát lớn:


- Diệp cô nương hãy khoan !


Song đã muộn, gã hán tử khinh trang đã bị Diệp Mạn Thanh đánh trúng vào ngực, thổ huyết ngã gục xuống đất.


Nam Cung Bình phóng bước lướt tới, đưa tay sờ mũi hán tử nọ, y đã tắt thở, hồn lìa khỏi xác, bất giác buông tiếng thở dài nuối tiếc.


Diệp Mạn Thanh tức tối cười khảy:


- Thật không ngờ công tử lại thương xót cho hạng tặc tử hèn hạ này.


Nam Cung Bình cười nhạt:


- Tại hạ chỉ muốn giữ cho y sống để tra hỏi thôi !


Diệp Mạn Thanh vỡ lẽ:


- Hạng tặc tử này còn tra hỏi gì nữa ? Hắn được chết như vậy là sung sướng lắm rồi.


Nam Cung Bình ngạc nhiên:


- Vì sao cô nương lại giận dữ thế này ?


Diệp Mạn Thanh hằn học:


- Công tử hãy xem trong ngực áo hắn có vật gì ?


Nam Cung Bình cuối xuống, từ trong lòng gã lấy ra một vật, thì ra là một cái ấm cổ dài bằng thiếc, miệng ấm hãy còn thoang thoảng một mùi thơm kỳ dị.


Nam Cung Bình cười khinh bỉ:


- Thì ra là phường dâm tặc hái hoa !


Diệp Mạn Thanh cười khảy:


- Hàng tặc tử hèn hạ như vậy, công tử còn để cho sống hay không ?


Nam Cung Bình bỗng biến sắc mặt, ngẫm nghĩ một hồi mới lắc đầu nói:


- Sự tình quyết không đơn giản vậy đâu, hành tung của chúng ta sớm đã bị lộ, tên tặc tử này e có liên quan với năm nhóm biếu lễ vật cũng nên.


Bỗng hoảng hốt nói:


- Nguy rồi, về khách điếm mau !


Chưa dứt lời đã phi thân quay về lối cũ.


Diệp Mạn Thanh cũng chợt tỉnh ngộ, tức tốc phi thân theo sau Nam Cung Bình.


Nam Cung Bình về đến khách điếm, vội vã đến trước cửa phòng vợ chồng Địch Dương, đề khí lớn tiếng gọi:


- Địch huynh ! Địch huynh ...


Song gọi mãi vẫn không có tiếng trả lời, bèn không do dự nữa, vung chưởng phá cửa vào.


Trong phòng trống không, chẳng những không có bóng dáng của vợ chồng Địch Dương mà ngay cả hành lý và khí giới cũng đều biến mất.


Diệp Mạn Thanh cũng vội vã bước vào, sửng sốt hỏi:


- Hai người đâu rồi ?


Nam Cung Bình chau mày, lặng thinh suy nghĩ.


Diệp Mạn Thanh bỗng lại nói:


- Công tử thử ngửi xem, trong phòng hãy còn phảng phất mùi thơm khác lạ.


Nam Cung Bình gật đầu:


- Việc này rất là rắc rối, xem chừng muốn làm sáng tỏ quả không phải dễ dàng.


- Hãy thử hỏi chưởng quầy xem có kẻ khả nghi đến đây hay không ?


Nam Cung Bình trầm ngâm:


- Những bọn này hiển nhiên đã có kế hoạch chu mật từ trước, chưởng quầy làm sao biết được, phải chi khi nãy đừng giết chết tên dâm tặc kia, có thể còn thăm dò được chút manh mối.


Diệp Mạn Thanh thoáng đỏ mặt ngượng ngùng:


- Công tử không nói sớm, ai mà biết ...


Nam Cung Bình ngắt lời:


- Nếu điều tra ra được năm nhóm người biếu lễ vật và đặt phòng, có thể sẽ phanh phui được chút manh mối.


- Điều tra bằng cách nào ?


Nam Cung Bình cười chua chát:


- Tất nhiên cũng chẳng phải là đơn giản ... Giờ đã sắp hết canh hai, đứng ở đây lo lắng suông cũng chỉ vô ích, tốt hơn hãy về phòng nghỉ ngơi, sáng mai hẳn toan tính.


Nói đoạn tiện tay vẫy tắt ngọn nến, ai về phòng nấy ngủ nghỉ.


Sáng hôm sau, hai người bàn định cho Diệp Mạn Thanh tạm ở lại khách điếm để theo dõi diễn biến, Nam Cung Bình thì ra ngoài điều tra.


Mãi đến chiều Nam Cung Bình mới vội vã trở về khách điếm, Diệp Mạn Thanh liền tiến ra đón, với giọng quan thiết hỏi:


- Có tìm được chút manh mối gì không ?


Nam Cung Bình trầm giọng:


- Hãy mau lấy thanh bảo kiếm Long Ngâm Thần Âm đi theo tại hạ !


Diệp Mạn Thanh thoáng chau mày thắc mắc:


- Thật ra là việc gì vậy ?


Nam Cung Bình giục:


- Lát nữa cô nương sẽ rõ, giờ hãy đi mau.


Hai người mang theo bảo kiếm, vội vã khép hờ cửa phòng rời khỏi khách điếm, ra ngoài thành mới giở khinh công chạy về hướng tây.


Diệp Mạn Thanh thắc mắc hỏi:


- Giờ chúng ta đi đâu vậy ?


Nam Cung Bình vừa phóng đi vừa đáp:


- Theo tại hạ biết, năm nhóm người nọ chẳng những có liên quan với Nhâm Phong Bình, mà sự mất tích của vợ chồng Địch Dương cũng không khỏi dính dáng đến hắn.


Diệp Mạn Thanh chau mày:


- Nhâm Phong Bình nguyên ở Tây Bắc, nay sao lại có mặt tại Giang Nam ?


- Trong một năm qua, cô nương dám chắc sự tình không có sự biến đổi chăng ?


Biết đâu tiềm lực của Nhâm Phong Bình đã lan rộng khắp Đại Giang Nam Bắc cũng nên !


Diệp Mạn Thanh sửng sốt:


- Sự biến đổi ? Tiềm lực của Nhâm Phong Bình ? Công tử nói gì vậy ?


Nam Cung Bình ngớ người, song lập tức hiểu ra ngay. Thì ra năm trước ở ngoài thành Trường An, lúc Nhâm Phong Bình thổ lộ mưu đồ độc bá võ lâm của Soái Thiên Phàm chỉ có sự hiện diện của Địch Dương, Mai Ngâm Tuyết và mình, Nhâm Phong Bình hành sự rất kín đáo nên Diệp Mạn Thanh vẫn chưa hay biết, chàng bèn mỉm cười nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Tán Gái Ở Nhà

Tán Gái Ở Nhà

Tên truyện: Tán Gái Ở NhàTác giả: thientoi2Thể loại: Truyện VOZ, Tư Vấn, ReviewTình

18-07-2016 28 chương
Ai mà biết...

Ai mà biết...

- Ba ơi sao ba chết sớm thế, ba ơi con chưa kịp phụng dưỡng ba lấy một ngày ba đã đi

23-06-2016
Chỉ cần được yêu

Chỉ cần được yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Một cách khóc

Một cách khóc

"Nhưng không sao cả, mai này nhìn nó, bạn sẽ nhớ một con đường một hàng cây. Không

24-06-2016