- Nam Cung Bình chính là chồng tôi !
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đắc Ý phu nhân lòng hết sức kinh ngạc, song ngoài mặt vẫn điềm nhiên nói:
- Hiện y đang ở đâu, sao lại để cho cô nương cô thân một mình trôi giạt trên biển ?
Mai Ngâm Tuyết tuy nhận thấy nữ nhân này hết sức xấu xí và quái dị, song vì lòng cảm kích nên nàng không hề giữ gìn, bèn định lược thuật lại về tao ngộ của mình, song vì không cầm lòng được, nàng đã kể lể hết tâm sự của mình.
Đắc Ý phu nhân càng ra vẻ điềm nhiên hơn nói:
- Phận gái như cô nương sao lại đi cùng thuyền với toàn đàn ông thế kia ?
Mai Ngâm Tuyết cười xót xa:
- Vì muốn âm thầm bảo vệ cho chàng nên tôi đã dịch dung cải dạng ...
Đắc Ý phu nhân lạnh lùng ngắt lời:
- Giả dạng thành một tên ghẻ lát gớm ghiếc phải không ?
Mai Ngâm Tuyết giật mình kinh hãi:
- Bà ... sao bà lại biết ?
Đắc Ý phu nhân cười rộ:
- Dĩ nhiên là ta phải biết !
Mai Ngâm Tuyết sửng sốt:
- Chả lẽ ... bà chính là Đắc Ý phu nhân ?
Vừa dứt lời Đắc Ý phu nhân đã vung chỉ điểm vào huyệt đạo nàng, đắc ý cười vang nói:
- Trời đã xui khiến ngươi đến đây để cho lão nương báo thù, nhưng ngươi cứ yên tâm, lão nương sẽ không giết chết ngươi ngay đau, mà phải giày vò ngươi đến mức sống dở chết dở thì lão nương mới hả dạ.
Giọng nói Đắc Ý phu nhân ngập đầy căm hận, khi y thị nói đến đây thì Nam Cung Bình đã bàng hoàng đến trán đẫm mồ hôi lạnh, với giọng đau xót nói:
- Mai Ngâm Tuyết hiện ở đâu ? Ngươi đã giày vò nàng trở nên thế nào rồi ?
Đắc Ý phu nhân cười khẩy:
- Đã trở nên như thế nào thì khi ngươi gặp sẽ biết ngay. Lão nương đã hận y thị đến tận xương, thật muốn băm vằm y thị ra làm muôn ngàn mảnh, để y thị phải chịu trăm đau ngàn khổ, nhưng ...
Thì ra hôm đó Đắc Ý phu nhân đem Mai Ngâm Tuyết lên đảo, điểm vào nơi huyết khí giao lưu của nữ giới, sau đó trói vào thân cây để cho nàng không thể vận chân lực vùng đứt dây trói, song lại cảm thấy được sự đau đớn.
Y thị đã tìm đủ mọi cách hành hạ và lăng nhục Mai Ngâm Tuyết, song lại không để cho Mai Ngâm Tuyết chết đi.
Y thị trói Mai Ngâm Tuyết dưới ánh nắng chói chang, để một thau nước lạnh trước mặt, sau đó nấp vào khuất xem Mai Ngâm Tuyết dãy dụa lấy nước, thưởng thức vẻ đau khổ bởi tuyệt vọng khi không thể nào với tới được.
Ánh nắng rừng rực đã khiến Mai Ngâm Tuyết cơ hồ mê man. Đắc Ý phu nhân hết sức thích thú, nào ngờ Mai Ngâm Tuyết sớm đã phát hiện ra chỗ ẩn nấp của y thị.
Mai Ngâm Tuyết hé mở nhìn, giả vờ như mê loạn lớn tiếng lảm nhảm:
- Không ! Không ! Dẫu ngươi hành hạ ta đến mức nào, ta cũng không bao giờ nói ra điều cho ngươi đắc ý ...
Rồi lại tiếp tục nói lảm nhảm những gì đó ...
Đắc Ý phu nhân động tâm, liền cho nàng uống lấy vài ngụm nước, lớn tiếng nói:
- Ngươi đã cất giấu những điều gì trong lòng không chịu nói ra hả ?
Mai Ngâm Tuyết vờ ngơ ngác:
- Đâu có gì !
Đắc Ý phu nhân cười:
- Hừ hừ, những gì trong lòng ngươi muốn giấu diếm được lão nương ư ? Thành thật cho ngươi biết, ngươi chả bộc lộ hết tâm sự trong lúc mê man rồi.
Mai Ngâm Tuyết hốt hoảng:
- Ngươi ... ngươi ... , tuyệt đối không thể cho ngươi biết được.
Đắc Ý phu nhân gằn giọng:
- Ngươi mà không chịu nói ra lão nương sẽ hành hạ ngươi gấp mươi lần nữa.
- Ta lọt vào tay ngươi, đã không muốn sống từ lâu rồi, chịu hành hạ nhiều hay ít cũng vậy thôi.
Đắc Ý phu nhân ngớ người, lớn tiếng:
- Được, ngươi có nói thì lão nương cũng chẳng nghe nữa.
Quả nhiên y thị càng hành hạ Mai Ngâm Tuyết tàn bạo hơn, Mai Ngâm Tuyết bậm chặt môi nhất quyết không chịu nói.
Đắc Ý phu nhân ở trên đảo một mình, suốt ngày suy nghĩ vẫn vơ, mỗi lúc càng thêm thắc mắc, thật hết sức muốn biết Mai Ngâm Tuyết đã có điều gì không chịu tiết lộ với mình.
Nghe đến đây, Nam Cung Bình cảm thấy lòng đau như cắt, xót xa nói:
- Nàng đã nói ra hay chưa ? Rồi sau đó bà đã đối xử với nàng như thế nào ?
Đắc Ý phu nhân buông tiếng cười gằn, ngậm miệng làm thinh.
Nam Cung Bình hốt hoảng:
- Bà đã giết chết nàng rồi ư ?
- Không.
Nam Cung Bình hét lớn:
- Hãy đưa tôi đi gặp nàng, đưa tôi đi gặp nàng ...
- Đâu dễ vậy được !
Nam Cung Bình van vỉ:
- Chỉ cần bà đưa tôi đi gặp nàng, bà muốn tôi làm gì tôi cũng chấp nhận hết.
Đắc Ý phu nhân đảo tròn mắt:
- Thật chăng ?
Nam Cung Bình quả quyết:
- Nếu bà không tin, tôi có thể phát thệ !
Đắc Ý phu nhân ném xuống một sợi dây, lạnh lùng nói:
- Hãy buộc dây vào lưng !
Nam Cung Bình liền làm ngay, Đắc Ý phu nhân kéo mạnh chàng lên, tiện tay điểm vào huyệt chàng, đưa chàng vào sâu trong rừng, nói:
- Võ công của ngươi trước kia khác xa bây giờ, ngươi đã học được ít bí kiếp võ công trên Chư Thần đảo ...
Nam Cung Bình ngắt lời:
- Tôi nói cho nghe !
Đoạn đọc hết từ đầu chí cuối một quyển kiếm quyết Nam Hải, Đắc Ý phu nhân quả nhiên không phải tầm thường, nghe xong vài lượt đã thông suốt, mừng rỡ nói:
- Thật không ngờ kiếm phái Nam Hải lại có quyết yếu kiếm pháp tinh thâm tuyệt ảo đến thế !
- Giờ thì bà đưa tôi đi gặp Mai Ngâm Tuyết được rồi chứ ?
Đắc Ý phu nhân cười ha hả:
- Đưa ngươi đi gặp Mai Ngâm Tuyết ? Ờ, đúng rồi, lão nương đưa ngươi đi gặp y thị nhưng mà ...
Thì ra hôm nọ Đắc Ý phu nhân suy nghĩ mãi mà vẫn không sao giải đáp được nỗi thắc mắc trong lòng đành đi đến trước mặt Mai Ngâm Tuyết, dịu giọng nói:
- Mặc dù ta đối xử tệ nhưng dầu sao cũng là ân nhân cứu mạng của cô nương, đúng không ? Có điều gì hãy cứ nói ra, rồi ta sẽ xử tốt với cô nương hơn.
Mai Ngâm Tuyết mừng thầm, song ngoài mặt lại lạnh lùng nói:
- Bà muốn tôi nói ra không khó, nhưng khi nói rồi là bà phải thả tôi ra ngay.
Đắc Ý phu nhân cũng mừng thầm nghĩ:
- Ngươi mà nói ra rồi, lão nương sẽ hành hạ ngươi thê thảm hơn nữa !
Song ngoài mặt lại thật dịu dàng nói:
- Ở trên hòn đảo hoang vắng này, có hai người dẫu sao vẫn hơn, cô nương nói ra xong, ta nhất định sẽ thả cô nương ra ngay.
Mai Ngâm Tuyết vờ thở dài:
- Tuy bà nói vậy, nhưng tôi vẫn không tin, trừ phi ...
Trong bụng thầm nhủ:
- "Y thị sắp mắc câu rồi !" Đắc Ý phu nhân vội hỏi:
- Trừ phi thế nào ?
Song trong bụng lại nhủ thầm:
- Nếu thị mà bảo mình thả thị ra trước tất nhiên là thật sự chẳng có bí mật gì, chỉ là giở trò để lừa gạt mình thôi. Hừ hừ ! Ta đã mấy mươi năm lăn lộn trên chốn giang hồ, chả lẽ lại mắc lừa ngươi ư ?
Song Mai Ngâm Tuyết chỉ chậm rãi nói:
- Trừ phi bà chịu thề mạng thì tôi mới nói được.
Đắc Ý phu nhân mừng rỡ nhủ thầm:
- Rõ là ả nha đầu ngu dốt, lão nương bình sanh đã thề nguyền chẳng biết bao nhiêu lần, khác nào như nước đổ lá môn, có gì phải sợ !
Bèn giả vờ lưỡng lự một hồi mới thở dài nói:
Chương trước | Chương sau