Mai Ngâm Tuyết cười khảy :
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bổn cô nương muốn đi là đi, ai bảo không đi được ?
Lão nhân áo gai đanh giọng :
- Nếu cô nương đi một bước trên đảo này, lão phu sẽ tức khắc chặt đứt đôi chân cô nương.
Người lão di động phiêu hốt như gió thoảng, không hề lấy thế mà lướt đi nhẹ nhàng như trên mặt nước.
Mai Ngâm Tuyết chân khí tuy đã dần vận chuyển như ý, song dùng hết thân pháp mà lão nhân áo gai vẫn như pho tượng đá đứng sững trước mắt nàng. Mai Ngâm Tuyết không khỏi thầm kinh hãi, chẳng rõ lão nhân này lai lịch ra sao ?
Phải biết khinh công của nàng là tuyệt đỉnh trong võ lâm, vậy mà thân pháp của lão nhân này càng không thể tưởng tượng được.
Lão nhân áo gai gằn giọng :
- Trong vòng một giờ nếu cô nương mà không lên thuyền rời khỏi đây thì đừng trách lão phu vô lễ.
Mai Ngâm Tuyết đảo tròn mắt, bỗng nhoẻn cười nói :
- Một người đàn ông già cả thế này mà cứ bám chặt một thiếu nữ trẻ, không thấy xấu hổ ư ?
Lão nhân áo gai ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Mai Ngâm Tuyết bỗng nhào tới, nhanh như gió lướt qua cạnh lão, qua khỏi cánh cửa lại sảnh mở hé.
Lúc này trời đã gần sáng, những thấy dưới mỏm núi có một con suối trong xanh ngoằn ngoèo chảy đi, hai bên suối cây cối sum xuê giữa những cành lá xanh tươi loáng thoáng vô số bóng nhà, không đếm xuể được là bao nhiêu.
Nàng vội vã quét mắt nhìn, không dám chững bước lâu, lập tức phi thân xuống mỏm núi, bỗng nghe sau lưng có tiếng lạnh lùng nói :
- Cô gái thật là xảo quyệt...
Bóng người nhấp nhoáng, đã thấy lão nhân áo gai lại đứng sững trước mặt, phất tay áo quát :
- Quay lại ngay !
Lập tức một luồng nhu phong từ tay áo cuốn ra, luồng gió ấy tuy dịu nhẹ, song có một sức mạnh không thể cưỡng lại được. Mai Ngâm Tuyết vung tay, một luồng chỉ phong sắc bén lập tức vạch làn tụ phong ra làm đôi, lướt qua hai bên người Mai Ngâm Tuyết.
Lão nhân áo gai kinh hãi, không ngờ thiếu nữ trẻ này lại có võ công thâm hậu đến thế.
Mai Ngâm Tuyết cười khảy :
- Trông các hạ đạo mạo thế này, tưởng đâu tuổi cao đức trọng, ai ngờ lại là hạng tiểu nhân hung hiểm.
Lão nhân áo gai tức giận :
- Ngươi nói gì hả ?
- Nếu không phải là hạng tiểu nhân hung hiểm thì tại sao chẳng có chút lòng nhân hậu, đi hiếp đáp vị vong nhân đáng thương này...
Nói đến ba tiếng "vị vong nhân", lập tức lòng nàng dâng lên một niềm đau xót khôn lường, nước mắt trào tuôn, người chao đảo như chực ngã, quả là đáng tội nghiệp.
Vẻ mặt lão nhân áo gai chợt dịu đi, song lại lập tức trở lại vẻ lạnh lùng, điềm nhiên như không.
Mai Ngâm Tuyết giọng bi thiết :
- Chàng đã chết rồi, tại sao các hạ không để cho tôi được nhìn thấy thi thể của chàng, chả lẽ các ha..... quả tàn nhẫn... như vậy...
Lão nhân áo gai vẫn thản nhiên như chẳng có chút tình cảm, vỗ tay cái bốp, lập tức bên dưới phóng lên một gã đại hán cơ hồ toàn thân trần trụi, chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc bằng da beo, khắp người đầy lông vàng li ti lóng lánh, miệng rộng răng nhe, chẳng rõ người hay thú, song nghe y cất tiếng nói :
- Chủ nhân có điều chi dạy bảo ?
- Hàng hóa đã mang hết xuống chưa ?
Gã người thú buông thõng hai tay cung kính đáp :
- Thưa chưa !
Tuy y nói tiếng người và thái độ hết sức cung kính, song chẳng hiểu sao vẫn không cảm thấy được chút hơi người nào cả.
Lão nhân áo gai khoát tay :
- Lui !
Tay vẫn không ngừng, bất thần nhanh như chớp điểm vào huyệt Nhuyễn Ma bên hông người Mai Ngâm Tuyết.
Mai Ngâm Tuyết kêu lên một tiếng kinh hãi, lập tức ngã lăn ra đất.
Lão nhân áo gai bèn một tay dìu nàng quay trở về gian đại sảnh âm u rùng rợn kia, đặt nằm lên chiếc phản nghiêng khi nãy, lạnh lùng nói :
- Khi nào mang hết hàng xuống, sẽ lập tức đưa nàng lên thuyền. Lão phu đã dùng linh dược cứu sống nàng cũng chẳng phải là dễ dàng, nàng nên hài lòng đi thôi.
Đoạn đóng cửa lại bỏ đi. Lão nhân này lạnh nhạt như vậy, sao lại dùng linh dược cứu mạng Mai Ngâm Tuyết ? Đây thật ra là chốn nào ? Tại sao đâu đâu cũng ngập đầy không khí âm ủ thần bí thế này ?
Mai Ngâm Tuyết lòng đầy nghi vấn, đột nhiên từ trên phản đứng phắt dậy, thì ra lúc nãy khi ngón tay của lão nhân áo gai chưa chạm vào huyệt đạo, nàng đã đề phòng từ trước, lập tức phong bế huyệt đạo, đến khi ngón tay lão nhân áo gai chạm vào áo, nàng lại khẽ lách người tránh qua một cách hết sức khéo léo, tuy vậy cũng cảm thấy tê tái bèn thầm vận hành chân khí mấy lượt, huyệt khí mới lưu thông suông sẻ, nếu như lão nhân áo gai tăng thêm ba thành công lực nữa, nàng cũng chẳng tài nào động đậy được nữa.
Một sức mạnh khủng khiếp đã khiến nàng gắng gượng đè nén nỗi đau xót trong lòng, lướt tới bên cửa sảnh, đưa tay đẩy, ngờ đâu cánh cửa đồng đã bị chốt bên ngoài, không nhúc nhích được mảy may.
Bốn bên vách cũng đều là đồng tím, đụng tay vào phát ra tiếng kêu "coong coong", ngoài cánh cửa đồng ra, không còn một khung cửa nào khác.
Bỗng dưng, nàng có cảm giác như lại trở về cỗ quan tài nọ, gian đại sảnh âm u rùng rợn này ngoại trừ rộng hơn cỗ quan tài rất nhiều, thật chẳng khác nào một cỗ quan tài bị đóng kín.
Sau khi thăm dò nhiều lượt, cuối cùng vẫn hoàn toàn thất vọng, dẫu nàng rất kiên cường, song cũng không khỏi lại sụt sùi khóc, tìm gặp lại linh vị kia, chiếc hủ tro xương ở bên linh vị phát sáng đen nhánh dưới ánh đèn, nàng chợt động tâm thầm nhủ :
- Hàng hóa trên thuyền hãy chưa mang xuống hết, thi thể chàng sao đã trở thành tro xương ?
Bèn chú mắt nhìn kỹ linh vị, thì ra tên đó viết là :
- Nam Cung Bình Y chi vị !
Lập tức nàng mừng rỡ thầm reo :
- Chàng chưa chết ! Chàng chưa chết ! Đây chỉ là linh vị của người khác.
Đột nhiên cánh cửa vang lên một tiếng rất khẽ, nàng quét mắt thật nhanh, lẹ làng cúi xuống dưới linh vị, tấm vải trải bàn phủ xuống che khuất lấy nàng.
Liền thì có tiếng bước chân rất khẽ vọng vào, chỉ nghe lão nhân áo gai sửng sốt nói :
- Ủa, đâu mất rồi ? Lão phu không tin nàng ta có thể chắp cánh bay ra khỏi đây được.
Một người khác tiếp lời :
- Nếu nàng ta chưa chắp cánh bay khỏi đây, chả lẽ đã ẩn thân mất ư ?
Tiếng nói hùng hồn vang lên ngay cạnh Mai Ngâm Tuyết, rõ ràng đó là Phong Mạn Thiên.
Lão nhân áo gai lạnh lùng :
- Chư Thần đảo này hơn trăm năm qua không hề có bóng dáng phụ nữ, thiếu nữ này đã do các hạ mang đến thì cũng cần các hạ đưa đi khỏi đây.
Bước chân di động, dường như là đi ra cửa.
Phong Mạn Thiên nói :
- Gượm đã, hiện chẳng thấy bóng dáng nàng ta đâu cả, làm sao biết được không phải là do các hạ đã phóng thích ?
Lão nhân áo gai cười khảy :
- Nàng ta đang ở dưới chiếc bàn mà các hạ đã đứng cản, hừ hừ, khi nãy bước vào chiếc bàn này không ngớt lung lay, các hạ tưởng lão phu không trông thấy ư ? Mặc dù các hạ đã vội đến đứng cản, nhưng đã muộn mất.
Vừa dứt lời đã thấy Mai Ngâm Tuyết vén vải chui lên, nắm tay Phong Mạn Thiên run giọng nói :
- Nam Cung Bình chưa chết phải không ? Hiện chàng đang ở đâu ?
Phong Mạn Thiên mặt trơ khấc bất động, tay chống gậy gỗ, cũng đã thay vào bộ y phục vải gai.
Lão nhân áo gai vụt quay lại nói :
- Không sai, y quả là chưa chết, nhưng có điều cô nương kiếp này đừng mong gặp lại y nữa.
Mai Ngâm Tuyết lặng người :
- Có thật vậy không Phong lão tiền bối ?
Phong Mạn Thiên lạnh lùng :
- Không sai !
Mai Ngâm Tuyết buông tay ra :
- Chàng là chồng của vãn bối, vì sao vãn bối lại không được gặp chàng chứ ?
Phong Mạn Thiên nhìn thẳng phía trước, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Mai Ngâm Tuyết. Lão nhân áo gai đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Mai Ngâm Tuyết.
Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười khảy, chậm rãi nói :
- Phong lão tiền bối, những lời lẽ của tiện nữ hiện giờ, xin tiền bối chớ hiểu lầm, tiện nữ tuyệt đối không phải với thân phận ân nhân cứu mạng để nói chuyện với tiền bối, bởi người tiện nữ định tâm cứu không phải là tiền bối, tiện nữ chỉ đứng trên cương vị một người từng đi cùng thuyền với tiền bối mà nói chuyện thôi.
Sắc mặt Phong Mạn Thiên thoạt xanh thoạt đỏ, Mai Ngâm Tuyết nói tiếp :
- Tiện nữ chỉ là một người đàn bà yếu đuối, không địch lại võ công của các vị, các vị nói gì thì tiện nữ cũng không thể phản kháng được, tiện nữ tuy không thể sống mà gặp chàng, sau khi chết đi, xin hãy mang thi thể tiện nữ đến gặp chàng.
Lão nhân áo gai trầm giọng :
- Cô nương định chết tại đây ư ?
Mai Ngâm Tuyết quả quyết :
- Hiện tại tuy tôi không làm chủ được những việc khác, nhưng muốn chết cũng được chứ ?
Lão nhân áo gai đanh giọng :
- Sau khi cô nương chết đi, lão phu cũng vẫn phải mang thi thể cô nương lên thuyền, cô nương chết mười lần thì cũng chẳng gặp được ỵ..
Mai Ngâm Tuyết người gọi "lãnh huyết" song lão nhân áo gai này máu còn lạnh hơn Mai Ngâm Tuyết gấp trăm lần.
Mai Ngâm Tuyết lòng đầy bi phẫn đến cực độ, song lại cười khẽ nói :
- Ôi ! Lão nhân gia quả là vị đại anh hùng, đại trượng phụ..
Bất thần dùng hết toàn lực tung chân, phóng chưởng, vung chỉ, một chiêu ba thức nhanh như chớp tấn công lão nhân áo gai.
Chương trước | Chương sau