Snack's 1967
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 149 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 20 - Tiếu ngạo sinh tử

↓↓

- Việc gì mà nguy ?

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Gã đầu ghẻ đưa tay chỉ vào khoang thuyền, Phong Mạn Thiên mọp xuống nhìn, lập tức mặt mày biến sắc, thì ra khoang thuyền chỉ còn cách mặt biển chừng ba thước nữa thôi.


Nam Cung Bình kinh hãi:


- Chả lẽ thuyền đang chìm dần ?


Phong Mạn Thiên lặng thinh, một chân điểm nhẹ, phóng vút xuống khoang thuyền, chiếc nạng sắt của ông tuy đã bị ném xuống biển, song hành động vẫn hết sức nhanh nhẹn.


Nam Cung Bình cũng theo sau xuống khoang thuyền, hai người cùng nhìn nhau, sắc mặt đều tái mét, thì ra nước biển đã ồ ạt chảy qua cửa khoang, rồi sau đó nước biển xô bật cửa khoang, cuồn cuộn tuôn ra, khoang chứa thực phẩm đã tràn ngập nước biển, hàng hóa theo nước cuốn ra.


Trong thoáng chốc, nước biển đã ngập lên bụng Nam Cung Bình. Phong Mạn Thiên vội quát:


- Lui ra mau !


Hai người cùng phóng lên boong thuyền, Thất Ca đang ở trên cột buồm cũng thoăn thoắt leo xuống.


Gã đầu ghẻ kinh hoàng nói:


- Thế nào rồi !


Phong Mạn Thiên trầm giọng:


- Khoang thuyền bị vỡ nứt, nước biển tràn vào, có lẽ chừng nửa giờ nữa thuyền sẽ chìm.


Gã đầu ghẻ thừ ra một hồi, bỗng giậm chân nói:


- Thảo nào Đắc Ý phu nhân khi chưa hành động, ngày nào cũng vào trong khoang thuyền một lần, hẳn sớm đã phá thủng một lỗ ở chỗ kín đáo, mỗi ngày đều vào đáp lại một lần, nếu độc kế thành công thì sẽ trám lại lỗ thủng, còn như bất thành thì cùng chết cả, vậy mà chúng ta chẳng một ai hay biết.


Nam Cung Bình hậm hực:


- Thật là độc ác, thảo nào y thị đã tự nói có ba mươi sáu độc kế, giờ chúng ta có cách cứu chữa không ?


Phong Mạn Thiên lạnh lùng:


- Ngoại trừ bỏ thuyền, còn có cách gì khác hơn nữa ?


Gã đầu ghẻ thở dài:


- Phải chi tại hạ không đề nghị đem chiếc thuyền cứu cấp ... Ôi, tại hạ ... tại hạ ...


Phong Mạn Thiên ngước mặt cười:


- Tính mạng bọn này vốn do các hạ đã cứu, có gì mà các hạ phải áy náy ? Sự sống chết là do ở số mệnh, chết có chi là đáng kể ? Nhưng có điều Phong Mạn Thiên này cuối cùng cũng chết bởi tay Đắc Ý phu nhân, xuống dưới suối vàng còn phải trông thấy y thị đắc ý, thật là khó thể cam tâm.


Nam Cung Bình quay đi nói:


- Để tại hạ xem thử có thể nào ...


Phong Mạn Thiên ngắt lời:


- Còn xem gì nữa ? Thức ăn và nước uống thảy đều bị thấm nước hết, chúng ta dù có khả năng lướt trên mặt biển thì cũng sẽ bị chết đói chết khát.


Nam Cung Bình ngẩn người chững bước. Gã đầu ghẻ bỗng khẽ thở dài nói:


- Phong lão tiền bối quả có hào khí xem nhẹ cái chết.


Phong Mạn Thiên cười vang:


- Phong Mạn Thiên này đã chán sống từ lâu rồi, đâu phải là có hào khí xem nhẹ cái chết. Thất Ca, hãy xuống dưới khoang tìm trong nước biển lấy một hủ rượu chưa khui mang lên đây, trước khi chết lão phu phải uống một bữa cho thỏa, để khỏi uổng phí cuộc đời này.


Trong đầu óc gã quái vật Thất Ca dường như không hề có quan niệm về sự sống chết, quả lập tức xuống khoang thuyền tìm mang lên hai hủ rượu và nói:


- Chỉ còn lại được hai hủ, ngoài ra đều bị vỡ cả rồi.


Phong Mạn Thiên lập tức mở nắp ra uống ừng ực, thuyền mỗi lúc càng chìm nhanh hơn, những con mãnh thú mặc dù đã kiệt sức, xong lúc này dường như theo bản năng cũng cảm thấy được nguy cơ của sự chết, chúng ở trong lồng gầm vang dữ dội.


Phong Mạn Thiên ngồi giữa boong thuyền, mắt nhìn biển nước mênh mang, hai tay nâng hủ rượu nốc lia lịa. Nam Cung Bình cũng ngồi cạnh thỉnh thoảng uống một ít, bỗng chàng buông tiếng thở dài não nuột.


Phong Mạn Thiên lạnh lùng nói:


- Gì mà ngươi thở dài ? Đằng nào đến Chư Thần điện thì ngươi sống không bằng chết, chết đi lúc này lại còn sướng hơn nhiều.


Nam Cung Bình trong nhất thời cũng chưa hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của Phong Mạn Thiên, chàng cao giọng nói:


- Vãn bối tuy bất tài song cũng không phải là hạng ham sống sợ chết, có điều vãn bối bỗng nhớ đến một người, không nén được mới buông tiếng thở dài, phải chi có mặt người đó ở đây thì chưa chắc Đắc Ý phu nhân đã thực hiện được độc kế.


Gã đầu ghẻ mắt bỗng rực lên:


- Người đó là ai vậy ?


Nam Cung Bình chầm chậm lắc đầu:


- Mai ...


Gã đầu ghẻ giật nẩy mình buột miệng:


- Mai Ngâm Tuyết !


Nam Cung Bình biến sắc:


- Các hạ biết nàng ư ?


Gã đầu ghẻ không đáp, run giọng nói:


- Trong lúc này sao công tử lại nghĩ đến nàng ấy ?


Nam Cung Bình thở dài buồn bã:


- Sao tại hạ lại không nghĩ đến nàng ? Ôi ... tại hạ có quên nàng bao giờ đâu !


Chàng bỗng thấy gã đầu ghẻ toàn thân không ngớt run rẩy, mắt cũng rân rấn lệ.


Nam Cung Bình ngạc nhiên:


- Các hạ sao lại ...


Gã đầu ghẻ run giọng:


- Được nghe công tử nói câu ấy, tại hạ dù có chết cũng ...


Gã quái vật Thất Ca hít sâu một hơi ngửi lấy gió biển, bỗng mừng rỡ reo lên:


- Lục địa, lục địa ...


Phong Mạn Thiên nhướng mày:


- Gì vậy hở ?


Thất Ca giọng quả quyết:


- Phía trước kia là lục địa !


Gã đầu ghẻ liền bỏ dở câu nói, quay sang Thất Ca hỏi:


- Sao các hạ biết phía trước là lục địa ?


Phong Mạn Thiên thở dài:


- Loài người tuy là linh hồn của vạn vật, song khứu giác vẫn kém xa loài vật, hãy xem bầy thú kia lúc này dáng vẻ đã khác đi rất nhiều, chứng tỏ chúng đã ngửi được bầu không khí của lục địa.


Gã đầu ghẻ ngạc nhiên:


- Nhưng mà y ...


Phong Mạn Thiên cười nhếch môi:


- Các hạ muốn hỏi tại sao y lại ngửi được không khí lục địa phải không ? Điều ấy chẳng bao lâu nữa các hạ sẽ rõ.


Đoạn nhắm mắt lại, không nói thêm một lời nào nữa.


Gã quái vật Thất Ca trèo lên cột buồm đưa mắt nhìn một hồi rồi leo trở xuống, tìm lấy một cái thùng sắt, phóng xuống khoang thuyền, mạn thuyền lúc này chỉ còn cách mặt biển chừng một thưóc nữa thôi.


Ba người bỗng phát hiện sinh cơ trong cái chết, đó lẽ ra là một điều rất đáng mừng, song Nam Cung Bình, Phong Mạn Thiên và ngay cả gã đầu ghẻ lại không hề có chút vui mừng nào cả.


Nam Cung Bình lòng đầy hồ nghi, không nén được hỏi:


- Các hạ nghe câu nói của tại hạ, dù có chết cũng thế nào ?


Gã đầu ghẻ thừ ra một hồi đoạn thờ thẫn nói:


- Dù có chết cũng cảm thấy công tử thật đáng buồn cười, đáng tội nghiệp và rất đáng tiếc.


Nam Cung Bình thất vọng buông tiếng thở dài, thừ ra hồi lâu, không nén được lại hỏi:


- Vì sao lại đáng tiếc ?


Gã đầu ghẻ chậm rãi đứng lên, đi ra trước mũi thuyền nói:


- Khi nãy công tử nêu ra danh tánh của những người bạn thảy đều là trang hiệp sĩ lừng danh trong giới võ lâm, ngay như Diệp Mạn Thanh và Vương Tố Tố cũng là những người con gái xinh đẹp dịu hiền, còn Mai Ngâm Tuyết thì ... hừ hừ, y thị lòng dạ lạnh lùng tàn bạo, thanh danh lại xấu xa, và tuổi tác cũng lớn hơn công tử nhiều, vậy mà trước lúc chết công tử lại chỉ nghĩ đến y thị, chẳng rất đáng tiếc, đáng buồn cười và đáng tội nghiệp sao ?


Nam Cung Bình mặt tái đi, ngồi xuống sàn thuyền lẳng lặng uống liên tiếp mấy hớp rượu, bỗng chầm chậm đứng lên đi đến sau lưng gã đầu ghẻ, chậm rãi nói:


- Vô luận các hạ nói sao, nhưng tại hạ biết rõ nàng là người rất đa tình, rất hiền dịu và cao cả, vì cứu và bảo vệ cho kẻ khác, nàng đã không quản mọi gian khổ và sỉ nhục, dẫu thanh danh nàng không tốt đẹp, tuổi nàng lớn hơn tại hạ nhiều, nhưng nếu được quỳ dưới chân nàng, tại hạ hết sức vui lòng mãn nguyện.


Gã đầu ghẻ rung người, nhưng không quay đầu lại.


Nam Cung Bình mắt ngập thâm tình nhìn vào gã đầu ghẻ, chậm rãi nói:


- Nàng là người rất ưa sạch sẽ, vậy mà vì tại hạ, nàng đã chẳng ngại chịu đựng sự dơ bẩn. Nàng là người kiêu ngạo, vậy mà vì tại hạ, nàng đã chẳng quả chấp nhận sự khuất nhục. Mặc dù nàng biết bao thương mến tại hạ, nhưng lúc tại hạ còn sống nàng không bao giờ thổ lộ, chỉ một mình chịu đựng khổ đau, chỉ một lần lúc tại hạ sắp chết, nàng mới biểu lộ rõ một chút, đó chẳng qua là vì ... là vì ...


Chàng chưa nói dứt lời đã ràn rụa nước mắt. Gã đầu ghẻ đôi vai run rẩy, hai dòng lệ long lanh chảy dài trên gương mặt xấu xí dơ bẩn.


Nam Cung Bình đưa tay lau nước mắt bỗng bi thiết gào lên:


- Ngâm Tuyết, vì sao nàng muốn giấu giếm Nam Cung Bình này nữa, chả lẽ sự hy sinh của nàng vì kẻ này còn chưa đủ nhiều hay sao ? ...


Gã đầu ghẻ bỗng thống thiết kêu lên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Biển lặng

Biển lặng

Để rồi sau 5 năm, khi lòng Thi vẫn tràn đầy tình yêu thì anh lại ra đi, ra đi vì một

29-06-2016
Thư chưa gửi chị

Thư chưa gửi chị

Một góc tối trong căn gác nhỏ đơn sơ, một khoảng lặng bao trùm một vùng đất "lắm

23-06-2016
Hạnh phúc không muộn

Hạnh phúc không muộn

Từ ngày chia tay Long, Linh trở nên ít nói hẳn, cô thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ,

28-06-2016
Bé Tơn vào lớp một

Bé Tơn vào lớp một

Bé Tơn đã học xong mẫu giáo, chỉ còn ít tháng nữa là vào lớp Một. Tên thật bé là

28-06-2016