Phong Mạn Thiên cười:
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đúng vậy ! Lão phu biết trước là sẽ có người tự động dẫn xác đến, nên chẳng cần phải tốn công đi tìm, khi nào đến nơi ... khi nào đến nơi ...
Bỗng ngưng cười, nốc rượu lia lịa.
Nam Cung Bình thầm thở dài, nhận thấy lão nhân này rất khả kính và cũng rất đáng sợ, bỗng thấy lão chau mặt, dường như trong lòng hết sức buồn lo, hết ly này đến ly khác uống không ngừng, bỗng lại quay sang chàng nói:
- Lão phu bình sanh chỉ có một điều buồn duy nhất, ngươi biết là điều gì không ?
Nam Cung Bình lắc đầu:
- Không !
Phong Mạn Thiên đặt mạnh chiếc ly lên bàn, thở dài nói:
- Đó chính là lão phu uống rượu không bao giờ say, dù uống liên tục cả ngày lẫn đêm thì cũng vẫn tỉnh táo như thường, thật hết sức đáng buồn.
Nam Cung Bình ngạc nhiên:
- Uống rượu không bao giờ say, đó là điều mà mọi người đều hâm mộ, sao lại đáng buồn ?
Phong Mạn Thiên giọng cảm khái:
- Người ta thường nói "Nhất túy giải thiên sầu", người đời uống rượu đại đa số là tiêu sầu giải muộn, kẻ tửu lượng kém chỉ cần uống vào chút ít là đã có thể quên hết sầu muộn, còn người tửu lượng mạnh uống mãi không say, đã hao tiền lại tốn thời gian, vậy chẳng đáng buồn sao ?
Lý luận ấy quả là chưa từng nghe bao giờ, Nam Cung Bình bất giác bật cười nói:
- Đành rằng là vậy, nhưng lão tiền bối cả đời anh hùng, danh lừng thiên hạ, về già lại được ẩn dật tại Chư Thần điện mà giới võ lâm xem như thiên đường lạc thổ, có thể nói là phúc thọ song toàn, vì sao lại phải dùng rượu tiêu sầu ?
Phong Mạn Thiên ngơ ngẩn hồi lâu, đoạn lẩm bẩm:
- Chư Thần điện ... Chư Thần điện ...
Bỗng khoát tay cười chua chát nói:
- Lão phu đã có rượu bầu bạn, ngươi đi ngủ đi !
Nam Cung Bình mãi đến trước khi chìm vào giấc điệp lòng hãy còn thắc mắc, chẳng hiểu vì sao Phong Mạn Thiên lại sầu khổ thế kia.
Hôm sau chàng đi lên boong thuyền thấy Triệu Chấn Đông, Kim Tùng và Lý Lão Tam vẫn làm việc như thường, dĩ nhiên chàng cũng giả vờ không biết, song trong lòng không khỏi thương hại cho số phận của những người đó.
Phong Mạn Thiên bỏ cả tiếng hú như thường lệ, càng uống rượu dữ dội. Nam Cung Bình thấy tinh thần lão như ngày càng thêm bải hoải, nỗi ưu uất trong lòng càng trĩu nặng, chẳng khác nào những mãnh thú trong lồng kia.
Phải biết nước và thức ăn trên thuyền rất quý, bầy mãnh thú vì ăn uống thiếu thốn, thêm sóng to thuyền lắc, nên giờ đây thảy đều ngất ngư bải hoải, thậm chí không còn sức để kêu gầm nữa.
Nam Cung Bình nhìn Phong Mạn Thiên, lại nhìn bầy mãnh thú, bất giác bùi ngùi chua xót.
Bốn bề vẫn trời nước mênh mông, chẳng thấy bóng dáng một chiếc tàu thuyền nào cả, Lý Lão Tam mặt lạnh như tiền ngồi câu bên mép thuyền, chiều đến Phong Mạn Thiên cầm bầu rượu đi lên boong thuyền, đứng dựa cột buồm nhìn Lý Lão Tam câu cá và ra chiều rất thích thú.
Nam Cung Bình cười nói:
- Câu cá ngoài biển khơi thế này, có câu được không ?
Phong Mạn Thiên trầm ngâm:
- Chỉ cần có mồi ném xuống, ít ra cũng có một hai con mắc câu !
Vừa dứt lời, Lý Lão Tam giật cần câu lên, quả nhiên đã câu được một con cá màu hồng rất nhỏ.
Phong Mạn Thiên thở dài:
- Con cá này chính là Hồng Ngư ngon nhất trong loài cá biển, nhấm rượu thì thật là tuyệt, chỉ tiếc là thiếu mất bàn tay nấu nướng khéo léo của lệnh đường.
Nhắc đến Nam Cung phu nhân, Nam Cung Bình không khỏi chạnh lòng đau xót, song lập tức lại nhoẻn cười nói:
- Tại hạ nấu nướng cũng không tệ lắm đâu !
Phong Mạn Thiên mừng rỡ:
- Thật chăng ?
Nam Cung Bình cười:
- Tất nhiên là thật !
Đoạn cầm lấy con cá tươi đi xuống bếp làm ngay, phải biết Nam Cung Bình vốn thông minh tuyệt đỉnh, thuở bé vẫn thường hay xem mẫu thân làm thức ăn, nên chàng cũng học được khá nhiều món. Phong Mạn Thiên hớn hở xem chàng làm, gã đầu ghẻ cũng đứng bên cạnh và cứ cười ngớ ngẩn.
Chốc lát đã xong xuôi, quả nhiên hết sức thơm ngon, Phong Mạn Thiên sớm đã nóng ruột, vừa uống rượu vừa ăn, chưa về đến khoang thuyền thì đã ăn hết hơn nửa con cá, thấy trên đĩa chỉ còn lại nửa phần đuôi và cái đầu cá, mới cười ngượng ngùng nói:
- Món ăn do ngươi làm ngươi cũng phải thưởng thức một chút.
Nam Cung Bình mỉm cười gắp lấy nửa khúc đuôi cá ăn thong thả, chàng thấy Phong Mạn Thiên vui, lòng cũng hết sức hớn hở. Phong Mạn Thiên ngoái lại nhìn, thấy gã quái vật Thất Ca cũng đang đứng cạnh toét miệng cười như cũng rất thèm, bèn mỉm cười nói:
- Ngươi muốn ăn không ? Còn đầu cá đó, ăn đi !
Thất Ca liền cầm lấy đầu cá bỏ cả vào miệng nhai ngấu nghiến, quả giống hệt như dã thú, Nam Cung Bình thấy vậy bất giác chau mày.
Phong Mạn Thiên cười ha hả:
- Khá lắm, rõ là mẹ nào con nấy, thật không ngờ ngươi lại làm món ăn ngon như vậy ...
Bỗng im bặt, hai mắt trợn trừng, sắc mặt tái dần, đột nhiên gầm to:
- Nguy rồi !
Đồng thời vung tay, năm ngón tay vươn ra chộp tới Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình sửng sốt đến ngớ người, nào ngờ Phong Mạn Thiên lại giật lấy nửa khúc cá trên tay Nam Cung Bình, tức giận quát:
- Hay cho tên súc sanh, lão phu lại bị mắc lừa ngươi.
Đồng thời cắn răng vung tay, khúc xương cá bay vút đi, hướng về phía Lý Lão Tam còn cầm chiếc cần câu đứng cạnh khoang thuyền. Lý Lão Tam buông tiếng cười sắc lạnh, lướt ra xa vài thước.
"Phập" một tiếng, xương cá cắm vào vách khoang, Phong Mạn Thiên quát lớn:
- Trong cá có độc, mau động thủ giết sạch bọn ác đồ này.
Nạng sắt điểm nhẹ, phi thân vọt lên. Thất Ca ngửa mặt hú dài, hệt như một con mãnh thú, mười ngón tay vươn ra, nhắm một hán tử trong Hải Báo Bang chộp tới. Hán tử nọ sớm đã khiếp vía trước tiếng hú ghê rợn kia, không còn biết tránh né nữa, bị mười ngón tay của Thất Ca cắm sâu vào lồng ngực, tiếng rú thảm thiết chưa dứt đã tắt thở chết tươi.
Thất Ca tiện tay móc lấy tim gan hán tử nọ bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, ánh mắt rực hung quang, mặt đầy máu tươi, cười quái dị lao tiếp về phía một hán tử khác.
Hán tử đó sớm đã hồn phi phách tán, vội co giò bỏ chạy, nào ngờ Thất Ca chưa dứt tiếng cười, bỗng hai mắt trợn ngược và ngã ngửa ra, máu từ trong miệng chảy dài ra hai bên khóe môi.
Nam Cung Bình một chưởng đánh chết một gã đại hán, giao đấu với Kim Tùng vừa được một chiêu đã cảm thấy đầu óc choáng váng, chàng than thầm một tiếng "Thôi rồi,", không muốn bị rơi vào tay bọn ác tặc này, liền tung mình toan phóng xuống biển tự tuyệt.
Nào ngờ Triệu Chấn Đông bỗng đưa tay nắm lấy đai lưng chàng, cười gằn nói:
- Ngươi muốn chết cách nhẹ nhàng vậy ư ? Đừng có mơ !
Kéo chàng trở lại, song chàng đã bất tỉnh nhân sự.
Bên kia Phong Mạn Thiên thân hình như gió cuốn lao về phía Lý Lão Tam, Lý Lão Tam thấy đối phương võ công cao đến vậy cũng kinh hãi thầm, không dám chống đỡ, vội thoái lui tránh né, cười khảy nói:
- Lão thất phu còn chưa ngã xuống ư ?
Thân pháp y tuy nhanh, song Phong Mạn Thiên lại càng nhanh hơn, chớp nhoáng chộp trúng áo Lý Lão Tam.
Lý Lão Tam kinh hãi, lao mạnh về phía trước, chỉ nghe "soạt" một tiếng, chiếc áo bị xé rách làm đôi. Lý Lão Tam hồn phi phách tán, "ùm" một tiếng lao ngay xuống biển.
Phong Mạn Thiên quay phắt lại, nạng sắt điểm nhẹ, đã lướt đến trước mặt một đại hán vạm vỡ. Đại hán này vóc dáng rất to lớn, mặt mày cũng hết sức hung ác, có tên Đại Lực Quân, lúc này gã còn vọng tưởng chống cự, nào ngờ Phong Mạn Thiên vung tay ra là đã nhấc bổng gã lên, tiện tay ném đi, đầu va vào sàn thuyền, gã đại hán rú lên thảm thiết, vỡ sọ chết ngay tức khắc.
Phong Mạn Thiên thân hình không ngừng, lại lao về phía Kim Tùng, ông tự biết mình đã bị trúng độc, bèn định giết sạch lũ ác tặc trên thuyền, nào ngờ loại thuốc mê này quá mạnh, dù công lực thông thần cũng không chịu đựng nổi, chỉ thấy đầu choáng mắt mờ, bóng dáng Triệu Chấn Đông chấp choáng từ một thành hai, rồi từ hai thành bốn, thoáng chốc đã hóa thành vô số bóng người chập chờn bao quanh ông.
Ông tự biết không còn chịu đựng được nữa, một đời anh hùng mà lại bị rơi vào tay bọn tiểu nhân, ông tức tối gầm lên:
- Tức chết đi thôi.
Vung tay ném nạng sắt bay đi rồi bật ngửa ngã ra, đòn cuối cùng này gồm cả sức lực toàn thân và niềm bi phẫn trong lòng, sức mạnh ghê gớm biết dường nào.
Chỉ nghe tiếng rít kinh người vút tới, Kim Tùng điếng hồn đứng thừ ra, không còn biết tránh né, bị cây nạng sắt xuyên thủng ngực từ trước ra sau, "phập" một tiếng cắm vào vách khoang. Kim Tùng bị đóng chết vào đó.
Tất cả đều xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, những kẻ may mắn chưa chết thảy đều tan gan vỡ mật đứng thừ ra như phỗng đá, hai bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Gã đầu ghẻ ở trong bếp dưới khoang thuyền, nghe thấy tiếng động và tiếng gào thét trên boong, vội vàng lồm cồm bò lên.
Lúc bấy giờ Nam Cung Bình, Thất Ca và Phong Mạn Thiên đều đã hôn mê gục ngã, chỉ còn con chim sáo liệng quanh cột buồm, không ngớt kêu lên:
- Nực cười quá ... nực cười quá ...
Bỗng đâm sầm vào cột buồm, rơi xuống sàn thuyền.
Lý Lão Tam người ướt sũng từ dưới biển bò lên, quét mắt nhìn đoạn ơ hờ nói:
- Cũng còn may, chỉ chết mất bốn tên.
Khoát tay nói tiếp:
- Mau ném hết xuống biển và rửa sạch sàn thuyền, sáng mai ta phải khoản đãi ba tên súc sanh này một phen mới được.
Sau biến cố hãi hùng vừa qua, vẻ mặt y vẫn trơ lạnh như thường, cúi xuống điểm vào đại huyệt của Nam Cung Bình, Phong Mạn Thiên và Thất Ca, vẫn chưa được yên tâm, lại lấy dây gân bò trói chặt ba người rồi mới vào trong khoang thay đổi y phục.
Bọn Triệu Chấn Đông sớm đã phục Lý Lão Tam sát đất, liền vâng lời thu dọn boong thuyền.
Thì ra Lý Lão Tam đã tẩm thuốc mê cực mạnh vào mồi, khi cá cắn vào lập tức bị nhiễm ngay, Phong Mạn Thiên nhất thời sơ ý, những tưởng mình mắt thấy y đã câu được cá trên biển, lại do chính tay Nam Cung Bình làm lấy, và Lý Lão Tam vốn cực lực ngăn cản kẻ khác hạ độc, hẳn là con cá này không bao giờ có chất độc, nên ông đã yên tâm ăn lấy.
Ngờ đâu con cá ấy lại bị nhiễm qua mồi câu loại phấn độc mê hồn mà trong thiên hạ không có thuốc giải, đến khi Phong Mạn Thiên biết mình ngộ độc, định dùng nội lực đẩy ra thì đã không còn kịp nữa, bị người trói gô trên boong thuyền như đòn bánh tét.
Sáng hôm sau, Lý Lão Tam ngủ đẫy một giấc, đi ra bảo người xối lên mình họ ba thùng nước biển, họ mới từ từ tỉnh lại.
Nam Cung Bình cảm thấy ánh nắng chói mắt, rồi thì nghe một chuỗi cười chói tai, chàng liền hồi tỉnh.
Chỉ nghe Lý Lão Tam cười lạnh lùng nói:
- Ba mươi sáu kế của ta chỉ mới giở có một kế mà các ngươi đã mắc vào, thật khiến ta hết sức thất vọng.
Tuy miệng nói thất vọng, song giọng điệu ngập đầy vẻ đắc ý. Nam Cung Bình đưa mắt nhìn, thấy mình với Phong Mạn Thiên và Thất Ca đều bị trói vào thanh chắn của một chiếc lồng sắt, ngoài đôi mắt, toàn thân không hề nhúc nhích được mảy may và tê dại đến mức mất đi cảm giác.
Boong thuyền đã được dọn rửa sạch sẽ, bọn ác tặc ai nấy đều ra chiều hí hửng vui mừng. Triệu Chấn Đông tuy đứng ở đuôi thuyền cầm lái, song mắt vẫn lom lom nhìn về phía này.
Chương trước | Chương sau