Tiếng thét của Cô Đồng đạo nhân và tiếng kêu của Diệp Mạn Thanh cơ hồ vang lên cùng một lúc, Mai Ngâm Tuyết giật mình kinh hãi, theo phản xạ đẩy tay tới trước, Cô Đồng đạo nhân liền hự lên một tiếng, nhào tới mấy bước, rồi chúi ngã xuống đất. Ngay khi ấy Mai Ngâm Tuyết đã nhún mình phi thân xuống núi.
Tử Bách, Thanh Tùng và Độc Ngô cùng bật lên một tiếng kinh hãi, nhào đến bên cạnh Cô Đồng đạo nhân. Tử Bách đạo nhân hơ hải nói :
- Tứ sư đê..... đã... đã...
Võ Đang Tử Mộc tuy không phải ruột thịt, nhưng cùng đồng môn từ thuở bé, tình cảm chẳng khác anh em, bốn người trong suốt mấy mươi năm qua không hề bị tổn thương, giờ đây Cô Đồng thọ trọng thương, khiến ba người hết sức nao núng, Tử Bách đạo nhân cuống đến không thốt nên lời.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chiến Đông Lai quét mắt nhìn quanh, đoạn nhún vai quay người phóng xuống núi.
- Ngâm Tuyết ! Ngâm Tuyết ! Ta đi thôi !
Chiến Đông Lai ra chiều đắc ý đi về phía Mai Ngâm Tuyết, mấy ngày qua tuy y chưa từng được động chạm đến người ngọc, song có mỹ nhân cận kề cũng đủ thỏa mãn lắm rồi, lòng y đầy tự tin về tương lai.
Chỉ nghe bên kia núi giọng Diệp Mạn Thanh lạnh lùng nói :
- Không cần cô nương bận tâm, tôi còn đứng lên được.
Chiến Đông Lai tung mình lao tới, cười khảy nói :
- Cô gái này quả là vô tình bạc nghĩa, chúng ta mới vừa giải vây cho y thị mà bây giờ y thị đã trở mặt rồi.
Diệp Mạn Thanh tuy bị ngã xuống đất song vẫn ôm chặt Nam Cung Bình trong lòng, lúc này đã lấy lại sức, bèn đứng lên cười khảy nói :
- Vừa rồi là các ngươi giải vây ư ? Hừ hừ !
Mai Ngâm Tuyết cười :
- Tỷ tỷ biết, chính hiền muội đã tự đi khỏi.
- Cô nương biết thì tốt.
Diệp Mạn Thanh nói xong quay người lại, toan bỏ đi. Mai Ngâm Tuyết vội nói :
- Tiểu muội muội định đi đâu vậy ?
Diệp Mạn Thanh lạnh lùng :
- Chúng ta mỗi người một ngã, cô nương thắc mắc làm gì ?
Chiến Đông Lai bực tức :
- Ai thèm nhắc đến việc của cô nương ?
Đoạn kéo nhẹ tay áo của Mai Ngâm Tuyết nói :
- Y thị đã không biết phải trái, chúng ta đi thôi !
Mai Ngâm Tuyết sầm mặt, giằng tay ra xẵnng giọng nói:
- Đừng lắm lời !
Chiến Đông Lai chưng hửng, Mai Ngâm Tuyết chẳng thèm đếm xỉa đến y, quay sang Diệp Mạn Thanh nói :
- Tiểu muội muội phải bồng một người bệnh, bản thân lại yếu sức, xung quanh đây không nhà không quán, phận gái cô thân một mình thì đi đâu được ?
Diệp Mạn Thanh chững bước, thầm buông tiếng thở dài, Mai Ngâm Tuyết nói tiếp :
- Vả lại bệnh trạng của Nam Cung Bình xem ra chẳng phải nhẹ, nếu chữa trị trễ nải, không chừng... không chừng... Ôi! Tiểu muội muội hãy yên tâm, tỷ tỷ đây không hề có ý gì khác, chẳng qua sư phụ y đã tử tế với tỷ tỷ, và y cũng từng giải cứu cho tỷ tỷ nên tỷ tỷ mới nói như vậy thôi.
Ngoài mặt nàng tuy vẫn cười song trong lòng thì hết sức sầu khổ, phải biết nàng tính vốn cứng rắn cao ngạo, chính bản thân nàng cũng không bao giờ ngờ tới mình lại quan tâm cho người khác đến đỗi phải hạ mình cầu xin một thiếu nữ thế này.
Diệp Mạn Thanh chầm chậm cúi đầu, bất giác lại thầm thở dài, nghĩ đến mình chẳng những đang đuối sức mà trên mình lại chẳng một đồng. Nàng đảo mắt nhìn quanh, bốn bề tối mịt, nàng quả cũng cảm thấy rợn người, nếu là một mình thì nàng chẳng sợ gì cả, nhưng có Nam Cung Bình thì nàng đâu thể hành động một cách bướng bỉnh được ?
Một hồi thật lâu, sau cùng nàng khẽ buông tiếng thở dài rồi nói :
- Vậy thì phải làm sao ?
Mai Ngâm Tuyết thành khẩn :
- Để tỷ tỷ đi cùng lo chữa khỏi bệnh cho Nam Cung Bình rồi hẳn hay.
Chiến Đông Lai biến sắc mặt lớn tiếng :
- Nàng định đi cùng với họ ư ?
Mai Ngâm Tuyết nhếch môi cười, ngoảnh lại nói :
- Không được sao ?
Chiến Đông Lai chau mày :
- Hai ta đi với nhau thoải mái biết bao, có thêm bệnh nhân này thì chán quá !
Mai Ngâm Tuyết cười khẽ :
- Ai cần ngươi đi cùng, lẽ ra thì ngươi nên đi khỏi đây từ lâu rồi, còn đứng đây làm gì nữa ?
Chiến Đông Lai tái mặt :
- Nàng muốn ta đi khỏi ư ?
Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ gật đầu.
Chiến Đông Lai ngớ người giây lát, đoạn lớn tiếng nói :
- Nàng không được đi theo họ, nàng... không được rời xa ta.
Mai Ngâm Tuyết sầm mặt :
- Ngươi bằng vào cái gì ? Tưởng mình có quyền can thiệp vào việc của bổn cô nương ư ?
Chiến Đông Lai lặng người :
- Ta đã nói hết, cho hết... nàng...
Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng :
- Đó là do ngươi tự nguyện, bổn cô nương có đòi hỏi đâu ?
Chiến Đông Lai thừ ra một hồi, bỗng hét vang :
- Nàng không được đi, ta không thể rời xa được nàng.. Đột nhiên dang tay ra nhào tới toan ôm lấy Mai Ngâm Tuyết.
Mai Ngâm Tuyết thoáng chau mày, khẽ quát :
- Rõ là đê tiện !
Đồng thời vung tay phóng ra một chưởng, nào ngờ Chiến Đông Lai chẳng màng tránh né, chỉ nghe "bốp" một tiếng, chưởng lực trúng vào vai trái, y hét lớn một tiếng, văng ra xa năm thước, ngã xuống đất ngất lịm.
Mai Ngâm Tuyết ánh mắt ngập đầy vẻ khinh miệt, chẳng thèm ngó ngàng đến y nữa, nắm tay Diệp Mạn Thanh nói :
- Chúng ta đi !
Diệp Mạn Thanh ngoái lại nhìn, đoạn cất bước đi theo Mai Ngâm Tuyết. Hai nàng đều có tâm sự riêng, cùng lẳng lặng đi bên nhau.
Diệp Mạn Thanh thầm nhủ :
- Thảo nào ai cũng bảo nàng ta "lãnh huyết", thủ đoạn của nàng ta quả là tàn độc, vậy mà... Ôi ! Đối với Nam Cung Bình thì nàng chẳng có vẻ gì là "lãnh huyết" cả.
Bỗng nghe Mai Ngâm Tuyết cười khẽ nói :
- Trên cõi đời có những người đàn ông quả là hết sức đáng ghét, chỉ cần tốt với mình vài điều là muốn thu lại những gì đó trên thân thể mình thì mới vừa lòng. May là bây giờ, nếu là xưa kia thì gã họ Chiến kia đã toi mạng rồi.
Diệp Mạn Thanh lặng thinh hồi lâu, cuối cùng không nén được lạnh lùng nói :
- Chả lẽ người khác không thể có tình cảm chân thật đối với cô nương sao ? Như cô nương cũng có tình cảm đối với người khác vậy ?
Mai Ngâm Tuyết ngớ người lẩm bẩm :
- Tình cảm... tình cảm...
Muôn vàn ngọn đao sáng loáng tới tấp bổ xuống, vô số đầu ác ma bay vờn trong lửa đỏ. Ô hô! Nam Cung Thường Thứ... Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình hét lớn ngồi bật dậy, mặt ướt đẫm mồ hôi, ngước lên nhìn, nào thấy đao thép, ác ma lửa đỏ... dưới ánh đèn dịu hòa chỉ có hai thiếu nữ tuyệt sắc mặt đầy âu lo hoảng hốt, sóng vai đứng cạnh chàng.
- Công tử...
- Công tử...
Diệp Mạn Thanh và Mai Ngâm Tuyết cùng bước nhanh tới cạnh giường, cùng cất tiếng gọi rồi cùng im bặt, đưa mắt nhìn nhau rồi lại cùng lùi sau một bước.
Nam Cung Bình ngây ngất nhìn Mai Ngâm Tuyết, lẩm bẩm :
- Mai... cộ.. nương...
Diệp Mạn Thanh thở dài buồn bã, cúi mặt xuống.
Hai hôm sau thì Nam Cung Bình đã khỏe, trong thời gian ấy chàng nằm trên giường đêm ngày khắc khoải, vừa lo âu cho gia đình gặp biến cố, lại đau khổ bởi tình cảm của bản thân.
Diệp Mạn Thanh thì chau mày mặt ủ rũ, lòng đầy u oán. Mai Ngâm Tuyết thì trong tiếng cười cũng đượm đầy sầu bi, Nam Cung Bình thấy thế lòng càng thêm rối rắm, chẳng biết nên xử lý thế nào cho phải.
Cạnh cửa sổ hé mở, gió từ ngoài lùa vào "phụp" một tiếng rất khẽ, ngọn đèn dầu tắt ngóm, trong phòng lập tức tối mịt, Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh đã rón rén ra khỏi phòng chàng từ lâu, lúc này hai nàng đang nghĩ gì.
Chàng buông tiếng thở dài não ruột, gạt mền ra đứng lên, rón rén mặc y phục vào, ra đi không từ giã, mặc dù có lỗi với hai nàng, song không còn con đường nào khác hơn.
Chàng lẳng lặng xô mở cửa sổ phía nam, lòng đầy đau khổ lẫn ray rứt...
Diệp Mạn Thanh nghiêng người nằm bên mép giường mái tóc rối bời, lòng nàng cũng rối bời như tóc.
- Người chàng yêu là Mai Ngâm Tuyết, mình chen vào làm gì cho thêm đau khổ ?
Buông tiếng thở dài ảo não đứng phắt dậy, chầm chậm đi quanh hai vòng trong phòng đoạn bước đến bên cửa sổ.
Nàng lặng lẽ xô mở cửa sổ phía bắc, lòng thầm nói :
- Tôi đi đây, cầu mong cho hai người hạnh phúc trọn đời, chỉ cần chàng được hạnh phúc, tôi...
Mí mắt chợt khép, hai giọt lệ long lanh tuôn trào.
Chương trước | Chương sau