The Soda Pop
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 14 - Nam Cung kinh biến

↓↓
Mọi sự trên đời quả là ly kỳ, kẻ giàu đa số keo kiệt, người khôn ngoan thường hay ngây dại, hồng nhan đa phần bạc mệnh, anh hùng ắt hẳn đa tình, kẻ lắm bệnh rất dễ lành, người ít bệnh hễ bệnh là bệnh liệt giường, người có nội lực tinh thâm khi đã bệnh ắt không thể nhẹ, tạo hóa quả là trớ trêu.


Trời mờ sáng, một cỗ xe mui rời Trường An, qua Chung Nam, thẳng tiến về Tuân Dương. Quái lão nhân không râu không tóc, kỳ trang dị phục nộ, hai tay vẫn khư khư ôm chặt chiếc bao bố, nhắm mắt nghiêng người dựa vào chỗ ngồi phía trước.


Trong thùng xe thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên khổ sở và tiếng thở dài buồn rầu.


Lão nhân đầu trọc bỗng quay lại, đưa tay gõ vào thùng xe và lớn tiếng nói:

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đại cô nương có mang theo tiền bạc không ?


Hồi lâu trong thùng xe mới có một giọng nói tức giận vang lên:


- Có !


Lão nhân đầu trọc nghiêm chỉnh nói:


- Vô luận đi đâu, tiền bạc cũng không thiếu được.


Lão yên tâm mỉm cười, lại nhắm mắt dưỡng thần.


Khi xe đến Tuân Dương thì mọi nhà lên đèn, lão nhân đầu trọc mở bừng mắt, trở tay gõ vào thùng xe nói:


- Đại cô nương, tiền bạc mang theo nhiều không ?


- Không ít !


Lão nhân đầu trọc nghiêng mắt nhìn gã đánh xe, lớn tiếng nói:


- Hãy tìm một khách điếm sang trọng nhất, tốt hơn hết là có cả ăn uống.


Chợ đêm Tuân Dương hết sức phồn vinh, lão nhân đầu trọc thản nhiên băng qua những tiếng cười nhạo hiếu kỳ trên phố, thản nhiên chỉ huy xa phu và phổ kỵ khiêng Nam Cung Bình đang bệnh nặng vào khánh điếm.


Diệp Mạn Thanh cắm cúi bước xuống xe, lão nhân đầu trọc nói:


- Đại cô nương, hãy đưa cho năm lạng bạc trả tiền xe.


Gã xa phu mừng húm, miệng không ngớt cảm tạ, chỉ thấy lão nhân đầu trọc đón lấy bạc đặt trên tay cân thử và lẩm bẩm:


- Năm lạng ... năm lạng ...


Gã xa phu khom mình cảm tạ, lão nhân đầu trọc nói:


- Này cầm lấy !


Xòe tay ra, lại rụt về nói:


- Hãy thối lại ba lạng tiền ba phân trước đã.


Gã xa phu ngớ người, bất đắc dĩ thối tiền lại, lòng thầm chửi mắng bỏ đi.


Lão nhân đầu trọc ra chiều đắc ý đi vào khách điếm, tiện tay trao số bạc thừa lại cho phổ kỵ và nói:


- Hãy đi lo một bàn ăn mười lạng bạc nhưng phải bày lên cùng một lúc.


Gã phổ ky mừng rỡ nhủ thầm:


- Người khách này ăn mặc tuy rách rưới nhưng thưởng tiền nhiều thật.


Cảm tạ lia lịa rồi bỏ đi. Lão nhân đầu trọc đi vào sương viện, ôm chiếc bao vào lòng ngồi chễm chệ trong sảnh.


Phổ ky mang trà dâng nước, lát sau đã bày xong bàn ăn. Gã phổ ky cười giả lả nói:


- Lão gia uống rượu gì ?


Lão nhân đầu trọc sầm mặt nghiêm giọng:


- Uống rượu rất dễ lở việc, uống say lại càng dễ đánh mất tiền bạc, ngươi còn trẻ, hẳn phải biết là kiếm được đồng tiền rất khó khăn ?


Gã phổ ky thoáng ngớ người, đoạn vâng dạ lia lịa.


Lão nhân đầu trọc bỗng lại nói:


- Số bạc ta đã đưa cho ngươi khi nãy đâu ?


Gã phổ ky vội cười giả lả:


- Hãy còn giữ đây !


- Mau đi đổi hết ra tiền đồng và mang đến đây ngay cho ta.


Gã phổ ky sững sờ, đứng thừ ra như phổng, một hồi thật lâu mới chửi thầm trong bụng, bỏ đi.


Lão nhân đầu trọc hớn hở đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, xoa tay lớn tiếng nói:


- Đại cô nương nếu bận chăm sóc bệnh nhân, lão một mình ăn trước nhé !


Trong gian phòng bên cạnh có tiếng lạnh lùng nhắc lại. Lão nhân đầu trọc lẩm bẩm:


- Nếu lão mà không biết Nam Cung thế gia quả thật giàu có hơn lão, dù ngươi có là thiên kiều bá mỹ, thì lão cũng chả thèm đi cùng.


Đoạn đặt chiếc bao trên gối, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến, thoáng chốc đã ăn sạch những món ăn ngon trên bàn.


Gã phổ kỵ tiu nghỉu mang số tiền đồng đã đổi được trao lại cho lão, lão đếm kỹ xong dùng ngón tay kẹp lấy ba đồng, ngẫm nghĩ một hồi, bỏ xuống lại hai đồng, còn lại một đồng để lên bàn, xót xa nói:


- Thưởng cho ngươi đó !


Gã phổ ky mắt trợn trừng mồm há hốc, sau cùng lạnh lùng nói:


- Thôi, lão gia hãy giữ lại mà dùng thì hơn.


Lão nhân đầu trọc cười:


- Được được, ta giữ lại mà dùng, giữ lại mà dùng.


Đoạn cất lấy tiền, xách bao bố đi sang một gian phòng khác, vào trong đóng chặt cửa lại.


Gã phổ ky trở ra ngoài, không dằn được và gặp một người bạn lắc đầu nói:


- Trên cõi đời tuy có rất nhiều người mê tiền, nhưng kẻ mê tiền đến mức độ khủng khiếp thế này, thật ta lần đầu tiên mới gặp.


Dưới ánh đèn nhập nhòa, Diệp Mạn Thanh tay bưng một chén thuốc đậm đà thổi khe khẽ, đó là phương thuốc mà chính nàng tự mình nấu lấy, và cũng phải chính mình nếm thử.


Tiếng nhai, tiếng nói, tiếng tiền đồng kêu leng keng, cùng với tiếng rên rất khẽ của Nam Cung Bình, khiến cõi lòng đã rối rắm của nàng lại càng rối rắm hơn. Nàng đưa bàn tay run run đỡ Nam Cung Bình dậy, đổ thuốc do chính mình nấu vào miệng Nam Cung Bình. Hai người tuy quen biết chưa bao lâu, và gặp nhau cũng vỏn vẹn chỉ hai lần, song nàng không thể nào quên được chàng thiếu niên luôn tỏa ra sức nóng và ánh sáng này.


Lần đầu tiên gặp Nam Cung Bình trên đỉnh Hoa Sơn, nàng đã sinh lòng quyến luyến chàng. Sau khi cùng bốn người đàn bà áo xanh quay trở về ngôi nhà trúc kia, nàng lại mang theo niềm luyến nhớ sư phụ rời khỏi Hoa Sơn, rồi kể từ đó cõi lòng nàng lúc nào cũng có hình bóng của Nam Cung Bình.


Nàng không sao suy đoán được những gì đã xảy ra tại ngôi nhà trúc trên đỉnh Hoa Sơn, cũng như giờ đây không thể nào suy đoán được tình cảm của Nam Cung Bình đã dành cho mình.


Bóng tối qua đi, ánh nắng lại đến, mặt trời lên, bóng đêm lại kéo về ... Ba hôm trôi qua, trong thời gian ấy nàng đã nghe biết bao lần tiếng nhai nuốt, tiếng chuyện trò, tiếng tiền đồng kêu leng keng ... Nàng đã phải trải qua ba hôm dài dằng dặt trong tình trạng cõi lòng rối rắm, phân lượng thuốc tuy mỗi ngày một giảm, song công việc và nỗi lo lắng của nàng vẫn không hề giảm thiểu, bởi Nam Cung Bình chung quy vẫn hôn mê bất tỉnh.


Nàng hết sức căm ghét lão già đầu trọc đến giờ vẫn chưa biết danh tánh kia, nàng dứt khoát từ chối tiếp xúc với lão già keo kiệt về lời nói cũng như ánh mắt, nhưng lại không thể từ chối lão ta ở chung một khách điếm và cùng một dãy sương phòng với nàng và Nam Cung Bình.


Nguyên nhân là vì phong tục tập quán, lời dèm pha của người đời, cùng với tính e thẹn vốn có của người con gái, khiến nàng không dám cùng Nam Cung Bình ở riêng một nơi, cho nên nàng không dám từ chối sự có mặt của lão già keo kiệt đê tiện kia.


Đêm nay trời sáng trăng, lão nhân đầu trọc ngồi đếm tiền đồng, khi đếm xong thì trời đã khuya, lão để nguyên quần áo nằm trên giường, lát sau thì đã ngáy như sấm rền.


Đang ngủ say lão bỗng giật mình tỉnh giấc bởi nghe có tiếng động khác thường ở phòng kế cận. Chỉ nghe Nam Cung Bình đã lên tiếng nói được, lão vừa định ngồi bật dậy, bèn lại ngủ tiếp, tay vẫn ôm chặt chiếc túi rách rưới kia.


Qua trưa hôm sau thì Nam Cung Bình đã khỏe, đến chiều thì chàng đã có thể đi đứng được, Diệp Mạn Thanh dìu chàng xuống giường, người con gái xinh tươi này giờ đây đã hết sức mỏi mệt và tiều tụy.


Nam Cung Bình không dám nhìn nàng, cúi đầu ngậm ngùi nói:


- Tại hạ ngã bệnh làm cô nương cực khổ quá.


Diệp Mạn Thanh cười khẽ:


- Chỉ cần ... công tử khỏi bệnh, dù cực khổ đến mấy tôi cùng rất là vui mừng.


Nam Cung Bình giật mình, chàng không ngờ Diệp Mạn Thanh lại thốt ra những lời thân tình như vậy, hoàn toàn trái ngược với thái độ lạnh nhạt trước đây.


Chàng bất giác nghiêng mắt nhìn, ráng chiều xuyên qua cửa sổ, tuy nhuộm hồng đôi má duyên dáng của nàng, song vẫn không khỏa lấp được vẻ bơ phờ tiều lụy kia.


Nam Cung Bình bất giác cúi đầu, lẳng lặng theo nàng ra khỏi phòng, lòng vô cùng xao xuyến, sóng tình trào dâng, mặc dù chàng cố gắng đè nén, song vẫn vô phương.


Lão nhân đầu trọc đang ngồi trong sảnh ngấu nghiến ăn, quét mắt nhìn, bật cười ha hả rồi nói:


- Công tử đã khỏe rồi hả ?


Nam Cung Bình mỉm cười:


- Đa tạ lão trượng đã quan tâm, tại hạ ...


Lão nhân đầu trọc cười hóm hỉnh:


- Nếu lão mà là công tử hẳn còn bệnh thêm vài hôm nữa.


Nam Cung Bình ngớ người, lão lại cười nói tiếp:


- Nếu không phải công tử bệnh nặng thì cô bé này đâu chịu ở đây để cho lão tha hồ ăn uống, đâu chịu bộc lộ tình cảm đối với công tử. Nếu công tử bệnh thêm vài hôm nữa thì lão cũng có thể ăn uống thêm vài hôm, và công tử cũng có thể hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng thêm vài hôm nữa, vậy chẳng sung sướng ư ?


Diệp Mạn Thanh thẹn đỏ mặt cúi đầu xuống, Nam Cung Bình gượng cười nói:


- Nếu như lão trượng rãnh rỗi thì cứ đi cùng với chúng tôi ...


Chàng chợt nghĩ đến mình không thể nào đi riêng với Diệp Mạn Thanh, bởi chàng sợ mình không nén được lòng, bèn vội nói tiếp:


- Khi nào khỏi bệnh tại hạ sẽ cùng uống rượu với lão trượng, sự tốn kém chẳng là bao, tại hạ lo được mà.


Lão nhân đầu trọc bật cười:


- Vậy thì tốt quá ...


Bỗng nín cười, nghiêm chỉnh nói:


- Tuy là hai người đã mời lão, nhưng lão tuyệt đối không hề cảm kích, bởi hai người muốn lão đi cùng hoàn toàn là dụng ý riêng, còn lão thì ... ha ha, cũng rất vui lòng được tha hồ ăn uống.


Lão nhân đầu trọc lại nói trúng thâm tâm Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh.


Nam Cung Bình ngồi xuống hắng giọng vài tiếng rồi nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Chiếc xe đạp và mẹ

Chiếc xe đạp và mẹ

Tuy rằng chiếc xe đạp giờ đã cũ nhưng đối với con thì kỉ niệm giữa mẹ gắn bó

30-06-2016
Khi tình đầu trở lại

Khi tình đầu trở lại

Trên thế giới này, mỗi ngày mỗi giờ ta gặp qua biết bao nhiêu người, có người trở

25-06-2016
Chuyện nhà rùa

Chuyện nhà rùa

Một hôm gia đình nhà Rùa quyết định sẽ đi picnic. Và với bản tính chậm chạp của

28-06-2016
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương