XtGem Forum catalog
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 149 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 13 - U Linh quần cái

↓↓

"Không sai, tuổi ta đã ba, bốn mươi, tất nhiên có thể làm tiền bối của ngươi, giờ ta phải trừng trị cái tội vô lễ của hàng vãn bối như ngươi !" Nam Cung Bình thoáng chau mày, thầm lấy làm lạ:

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Vậy là Diệp Mạn Thanh đã xưng hô với nàng là "lão tiền bối", vì sao nàng còn bảo Diệp Mạn Thanh là vô lễ thế nhỉ ?


Chàng tuy thông minh tuyệt đỉnh, song cũng chẳng thể suy xét được tâm lý của phụ nữ, thử nghĩ nếu Diệp Mạn Thanh cứ luôn miệng với tuổi tác để nhắc nhở Mai Ngâm Tuyết, bảo Mai Ngâm Tuyết chỉ có thể là "lão tiền bối" của Nam Cung Bình, Mai Ngâm Tuyết không tức giận sao được ?


Vạn Đạt lại nói tiếp:


- Thế là Diệp cô nương tất nhiên cũng ... cũng nổi giận lên, ngay lúc ấy Địch Dương lại giẫy giụa, tại hạ liền vội đến chăm sóc cho y đến khi y lắng dịu, hai vi cô nương lại cãi nhau hai câu nữa, sau cùng Diệp cô nương lạnh lùng nói:


"Giới giang hồ ai cũng gọi phương giá là Lãnh Huyết Phi Tử, hẳn tâm tính hết sức bình tĩnh và kiên định, vậy thì chúng ta hãy so võ tọa công, trong bất kỳ tình huống nào, ai mà nhúc nhích thì kể như thua." Nam Cung Bình thầm nhủ:


- Diệp Mạn Thanh quả là thông minh tuyệt đỉnh, nàng ta cùng "Đơn Phụng" Diệp Thu Bạch ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, chịu đựng sự cô đơn và hiu quạnh trong suốt mười năm dài, không kể điều khác, chỉ môn tọa công hẳn cũng đã hơn người.


Nghĩ đến đây, chàng bất giác đưa mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, khẽ nói:


- Mai cô nương đã chấp nhận ư ?


Vạn Đạt nhẹ gật đầu:


- Mai cô nương sao lại không chấp nhận ?


Nam Cung Bình chợt nhớ Mai Ngâm Tuyết ở trong cổ quan tài chật hẹp tăm tối suốt mười năm đằng đẳng, nỗi cô đơn và đau khổ trong thời gian ấy phải có lòng kiên nhẫn và tự lực ghê gớm lắm mới trải qua được, vậy thì cái trò tĩnh tọa này làm sao gây khó khăn cho nàng được ?


Nghĩ vậy, Nam Cung Bình bất giác buông tiếng thở dài, quét mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh, lại thầm nhủ:


- Hai nàng này kinh lịch và tính nết đều khác xa những phụ nữ khác, xem chừng trong vòng một hai hôm cũng chẳng ai động đậy đâu.


Vạn Đạt thấy vẻ mặt Nam Cung Bình biến đổi liên hồi, lúc vui mừng, lúc cảm khái, lúc hâm mộ, lúc lại lo âu, bất giác hết sức lấy làm lạ, im lặng không nói tiếp nữa.


Bỗng nghe Nam Cung Bình thở dài nói:


- Hai người so đấu thế này, chẳng hiểu cho đến bao giờ mới kết thúc ?


Vạn Đạt thoáng chau mày, khẽ nói:


- Tạm khoan nói đến điều ấy, trong hai cô nương bất luận là ai thua, thử hỏi công tử định liệu ra sao ?


Nam Cung Bình ngẩn người lẩm bẩm:


- Vậy phải làm sao đây ?


Vạn Đạt thở dài:


- Biết làm sao đây ?


Nam Cung Bình mắt đăm chiêu nhìn về phương xa, Vạn Đạt ngơ ngẩn nhìn Nam Cung Bình, bỗng nghe Nam Cung Bình lớn tiếng nói:


- Vậy Địch Dương huynh đâu mất rồi ?


Vạn Đạt trầm giọng:


- Chất độc trên ngân chùy của Nhâm Phong Bình quả là khủng khiếp, chẳng những có thể đoạt mạng người mà còn có thể làm cho người mê mẩn tâm trí. Vị Địch bằng hữu kia suốt một ngày như điên như dại, khi sao vừa mọc tình trạng của y lại càng dữ dội hơn, một mặt tại hạ phải lưu ý động tĩnh của Mai cô nương, một mặt lại phải chăm sóc cho y, lòng dạ vốn đã rối bời, đến khi hai nàng ấn định lối tỉ đấu kỳ dị này, tại hạ hết sức sửng sốt, ngay khi ấy Địch bằng hữu lại vùng khỏi tay tại hạ, phóng đi như bay vào trong bóng tối.


Nam Cung Bình biến sắc mặt, vội hỏi:


- Chả lẽ không ai đuổi theo ngay ư ?


- Lúc ấy Mai cô nương và Diệp cô nương đã bắt đầu tỉ thí, ngay cả nhúc nhích còn không tất nhiên là không đuổi theo rồi.


Nam Cung Bình tái mặt:


- Còn Vạn huynh ?


Vạn Đạt thở dài:


- Lúc bấy giờ tại hạ không còn lo nghĩ đến điều khác nữa, lập tức hết sức đuổi theo, ai ngờ Địch bằng hữu tuy đang trúng độc, nhưng thân pháp vẫn nhanh khôn tả, chẳng rõ là khinh công của y vốn đã cao siêu, hay là do độc tính thúc đẩy, dù tại hạ đã cố hết sức mình đuổi theo, nhưng không đầy một tuần trà sau, ngay cả bóng dáng của y cũng biến mất.


Nam Cung Bình hai tay nắm chặt, ném cho Mai Ngâm Tuyết một cái nhìn hậm hực, đoạn nói:


- Vạn huynh đuổi theo không kịp, bèn tự ý quay về đây phải không ?


Vạn Đạt thở dài:


- Tại hạ đuổi theo không kịp, thật chẳng còn cách nào khác, lớn tiếng kêu gọi một hồi rồi đành quay về đây thì vừa lúc trông thấy con thanh xà kia.


- Địch huynh đi về hướng nào ?


Vạn Đạt chỉ tay về hướng tây, Nam Cung Bình quát:


- Đưa tôi đi !


Đoạn nắm tay Vạn Đại phóng như bay vào trong bóng tối nhập nhòa. Vạn Đạt chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kéo, khiến y không tự chủ được lao nhanh về phía trước, bất giác thầm thở dài tự nhủ:


- Cách biệt mấy năm, thật không ngờ võ công của y lại tinh tiến đến vậy, có điều ... Ôi ! Không ngờ trông bề ngoài y tuy điềm tĩnh hơn trước, song vẫn nhiệt tình và nóng nảy như xưa.


Vạn Đạt cơ hồ không hề chạm chân xuống đất mà đã vượt ra ngoài xa mấy mươi trượng, ngoái lại nhìn, mây đen lại che khuất ánh trăng chẳng còn thấy bóng dáng Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh đâu cả.


Thế rồi đêm càng tĩnh lặng hơn, Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh không cầm lòng được liếc nhìn về phía hướng đi của Nam Cung Bình, lập tức lại quay ánh mắt về cùng chằm chặp nhìn nhau, bề ngoài hai nàng tuy trông bình lặng, song cõi lòng thì như bão tố phong ba ...


Gió rét sương lạnh, trên khoảng đất trống cạnh hai nàng, Chiến Đông Lai bỗng bắt đầu cựa quậy. Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh không người nào biết thiếu niên áo gấm này là ai ? Mắc bệnh hay thọ thương ? Thù địch hay bằng hữu của Nam Cung Bình ?


Chỉ thấy y động đậy mấy cái, rồi bỗng đứng phắt dậy, hệt như một thú thỏ bị trúng tên, kinh hoàng và ngạc nhiên đưa tay che mắt dáo dác nhìn quanh, khi trông thấy Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh, y càng ra chiều kinh ngạc hơn, đôi mắt trố to, buột miệng nói:


- Đây là đâu ? Tại sao ta lại ở chốn này ?


Trăng tối gió lạnh, bốn bề hoang vắng, chợt thức tỉnh thấy mình đang đứng giữa hai thiếu nữ quốc sắc thiên hương, vẻ mặt trơ khấc, bốn mắt cùng ngây ngẩn nhìn y, không ai trả lời câu hỏi của y, như không hề nghe thấy, dẫu y gan dạ đến mấy cũng không khỏi rùng mình sờn gáy, ngờ thần nghi quỷ, thừ ra hồi lâu mới quay người lớn tiếng gọi:


- Ngọc Nhi, Bạch Nhi ...


Rồi bỗng quay lại lớn tiếng nói:


- Đây là chốn nào ? Vì sao tôi lại ở đây ?


Mây tan rồi lại hợp, trăng sáng rồi lại mờ nhưng hai thiếu nữ tuyệt sắc và thần bí kia vẫn không hề động đậy, thậm chí không thèm nhìn ngó đến y, Chiến Đông Lai bỗng nghe lòng ớn lạnh, thầm nhủ:


- Hay ta đã gặp ma quỷ ? Không thì sao bỗng dưng lại từ Mộ Long Trang đến đây ?


Y buông tiếng đằng hắng, tung mình lướt đi như sao xẹt. Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh cùng giật mình thầm nhủ:


- Khinh công quả là cao siêu !


Hai nàng đều hết sức lấy làm lạ, song nghĩ đến dáng vẻ của y vừa rồi, lại không khỏi thầm nực cười.


Ngờ đâu chỉ lát sau, bỗng lại nghe bên cạnh vang lên một tiếng đằng hắng, thiếu niên áo gấm hai tay chấp sau lưng, ánh mắt đảo lung tung, lại chậm bước quay về, đưa mắt nhìn kỹ Mai Ngâm Tuyết rồi lại quay sang nhìn Diệp Mạn Thanh, đoạn đi đến bên cạnh Mai Ngâm Tuyết, cúi xuống liên tiếp đằng hắng mấy tiếng rồi nói:


- Này, này, này ...


Diệp Mạn Thanh cũng không nhúc nhích, song ánh mắt hai nàng đều có vẻ tức giận, lời lẽ và cử chỉ của thiếu niên này sao lại khinh cuồng vô lễ như vậy ?


Chiến Đông Lai bỗng hét to:


- Này !


Tiếng hét vang như chuông ngân, Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh đều nghe rúng động cõi lòng, mí mắt cũng bị giật mạnh. Chiến Đông Lai ngửa cổ cười nói:


- Thì ra hai nàng không phải là điếc, ha ha ... khi nãy vốn đang lấy làm buồn cho hai nàng, trẻ đẹp thế này nếu quả thật bị câm điếc thì đáng tiếc biết bao !


Bỗng nín cười lạnh lùng nói:


- Hai nàng không câm mà cũng chẳng điếc cớ sao không chịu trả lời câu hỏi của kẻ này ? Chả lẽ không muốn đếm xỉa hay là khinh thường kẻ này ?


Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh nhận thấy thiếu niêm này võ công tuy cao, người cũng khá anh tuấn, song lời lẽ và thái độ thì lại quá cuồng ngạo đáng ghét, hai nàng càng thêm tức giận, song vẫn không hề động đậy.


Chiến Đông Lai chấp tay sau lưng đi được vài bước, đưa mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, lại quay sang nhìn Diệp Mạn Thanh, bỗng ngửa cổ cười vang nói:


- Tốt lắm, ta đã hiểu rồi, có lẽ trời cao thương xót ta một mình cô đơn nên đã ban cho hai mỹ nhân tuyệt trần như thế này.


Y quay sang Mai Ngâm Tuyết nói:


- Phải không nào ?


Lại quay sang Diệp Mạn Thanh:


- Phải không nào ?


Đoạn lại bật cười nói:


- Hẳn là không sai rồi, hai nàng chẳng đã mặc nhiên thừa nhận đó ư ?


Mai Ngâm Tuyết cố nín giận, chỉ mong Diệp Mạn Thanh mau động đậy, hai người cứ thế cùng nhìn nhau, lửa giận cơ hồ đốt cháy lồng ngực song hai nàng vẫn không ai chịu nhúc nhích trước.


Chiến Đông Lai bỗng đưa tay vỗ trán, đôi mày chau chặt vào nhau, ra chiều hết sức phiền não, thở dài nói:


- Ông trời hỡi ông trời, ông đối với tôi tuy hậu, nhưng mà hơi quá quắt, hai nàng đều xinh đẹp như nhau, biết phải làm sao đây ? Tôi chỉ có một mình, hai nàng dù sao cũng phải phân ra một thê một thiếp, có trước có sau, vậy thì ai là thê, ai là thiếp ? Ai trước ai sau đây ?


Y làm bộ làm tịch lẩm bẩm một mình ngúc ngoắc đi tới đưa tay sờ má Diệp Mạn Thanh, thở dài nói:


- Trẻ đẹp thế này, bảo ta làm sao đành lòng để cho nàng làm thiếp, để cho nàng phải chờ đợi chứ ?


Rồi lại làm bộ làm tịch lẩm bẩm một mình, ngúc ngoắc đi tới sờ má Mai Ngâm Tuyết và nói:


- Nhưng mà nàng này cũng nào kém hơn nàng kia ?


Mai Ngâm Tuyết và Diệp Mạn Thanh mắt cơ hồ bốc lửa, hai nàng không ai nhìn Chiến Đông Lai, chỉ hậm hực nhìn vào đối phương, chỉ mong mình có thể trông thấy đối phương động đậy trước.


oOo Nam Cung Bình vừa tức giận lại lo sợ, chàng kéo Vạn Đạt phóng đi vun vút, hằn học nói:


- Sao nàng lại hồ đồ thế này, lại để cho Địch huynh đi một mình, đã biết rõ là Địch huynh bị trúng độc nặng, biết rõ là ta liều chết đi lấy thuốc giải ... Ôi ! Nếu không tìm gặp Địch huynh khác nào bị các nàng làm thiệt mất ...


Vạn Đạt lo lắng:


- Công tử, hai vị cô nương ngồi ở đó có lẽ ... có lẽ hơi nguy hiểm đấy.


Nam Cung Bình chậm bước, bỗng lại hậm hực nói:


- Vậy chứ tính mạng của Địch huynh thì sao ?


Đoạn lại tiếp tục phóng vút đi. Vạn Đạt thở dài:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Một phút cho sáu năm

Một phút cho sáu năm

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho truyện ngắn "Tháng năm không trở lại") Dường như

27-06-2016
Chỉ là để yêu

Chỉ là để yêu

(khotruyenhay.gq - Truyện ngắn dự thi cho tuyển tập: "Rồi sẽ qua hết, phải không?') Có

25-06-2016
Lâu đài cát

Lâu đài cát

Với tôi, cuộc sống đẹp là khi ta sống mà có điều gì đó để hy vọng, trông mong.

24-06-2016
Tấm bằng đỏ

Tấm bằng đỏ

(khotruyenhay.gq) Tỉnh dậy, đôi ba vệt máu trên chiếc ga trắng của khách sạn, cô học

29-06-2016
Niềm vui

Niềm vui

Con dâu đi làm về, chưa kịp cởi giày đã nghe trong bếp tiếng mẹ chồng hậm hực: "3

28-06-2016
Phải tin mình xinh đẹp

Phải tin mình xinh đẹp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Và tớ

25-06-2016
Bà Tư

Bà Tư

Mặt trời chưa kịp nhú lên khỏi đằng Đông thì bà Tư đã lom com chuẩn bị cho ngày

24-06-2016