Trăng lặn sao mờ, phương đông sáng rực, Nam Cung Bình hít sâu một làn không khí mát lạnh và ẩm ướt, hiên ngang sải bước tiến vào thanh Tây An.
Chợ sớm mới nhóm, những khách đi đường trông thấy Nam Cung Bình xăm xăm bước tới, đều bất giác tránh sang bên nhường một lối đi, bởi mọi người chỉ cảm thấy chàng thiếu niên này thần thái đầy chính khí khiếp người, khiến họ thậm chí không dám ngắm nhìn.
Mộ Long Sơn Trang hết sức tĩnh lặng song trong sự tĩnh lặng ấy lại có một sự giới bị khác thường, tám đại hán vạm vỡ võ phục gọn gàng lưng giắt trường đao tới lui tuần phòng trước cửa trang, mười sáu luồng mục quang săn lùng quanh quất như chó săn tìm mồi, những bước chân nặng nề nối tiếp nhau giẫm trên mặt đất ...
Thốt nhiên, tiếng bước chân cùng lúc ngưng bặt, những ánh mắt soi lùng cũng như tề hướng về một phía ...
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Một thiếu niên áo xanh mặt mày trắng bệch, đôi mắt sáng ngời đang vững vàng sải bước trong sương sớm, ánh mắt sắc bén quét nhìn xung quanh, trầm giọng nói:
- Vi trang chủ có nhà không ?
Bọn đại hán áo đen cùng trao nhau ánh mắt kinh ngạc lẫn hoài nghi, dường như họ cũng bị khiếp sợ trước khí độ của chàng thiếu niên, mặc dù không muốn trả lời, song vẫn đáp:
- Mới sáng sớm tất nhiên là có !
Thiếu niên áo xanh trầm giọng:
- Hãy mau mời trang chủ ra đây, bổn nhân có việc cần hỏi.
Bọn đại hán áo đen cùng sửng sốt, một gã mặt rỗ bỗng ngước mặt cười vang nói:
- Mau mời trang chủ ta đây gặp ngươi ư ? Trời chưa sáng hẳn, trang chủ chưa thức dậy mà ngươi lại đòi lão nhân gia ấy ra đây gặp ngươi, ha ha, rõ là nực cười quá sức.
Thiếu niên áo xanh lạnh lùng:
- Hãy vào thông báo bảo là ...
Đại hán mặt rỗ ngưng cười, gắt giọng:
- Bảo cái gì ? Mau đi về chờ đến chiều chuẩn bị sẵn canh thiếp hẳn đến đây cầu kiến chưa chắc trang chủ đã chịu gặp, huống chi chỉ đôi ba câu thế này mà muốn trang chủ ta đây gặp người, rõ là nằm mơ.
Một gã đại hán khác cười khảy nói:
- Nếu các hạ là bằng hữu lừng danh thì còn có thể thương lượng, đáng tiếc các hạ không phải là Long Thiết Hán danh lừng từ xưa và cũng chẳng phải Nam Cung Bình vừa mới vang danh.
Thiếu niên áo xanh thần sắc vẫn không thay đổi, chậm rãi nói:
- Bổn nhân chính là Nam Cung Bình.
Tám gã đại hán thảy đều giật mình như sấm nổ ngang tai, ngơ ngẩn nhìn Nam Cung Bình, rồi đột nhiên cùng quay người chạy nhanh vào cửa trang, miệng lẩm bẩm:
- Nam Cung Bình ... Nam Cung Bình ...
Bọn chúng dù có nằm mơ cũng không ngờ chàng thiếu niên Nam Cung Bình tối qua đã ác đấu với Ngọc Thủ Thuần Dương, sáng nay lại cô thân một mình đến Mộ Long Trang.
Nam Cung Bình đứng buông thõng hai tay, niềm vui thành danh kia không thể khiến mặt chàng có chút kích động, chàng ơ hờ nhìn bọn đại hán áo đen hoảng loạn chạy vào trong trang, ánh mắt thoáng lộ vẻ khinh miệt lẫn thương hại.
Mộ Long Sơn Trang tĩnh lặng này lập tức rối loạn lên, chỉ nghe ba tiếng "Nam Cung Bình" nối tiếp nhau truyền đi ...
Rồi thì, trong trang vang lên những tiếng bước chân nặng nề, vô số những đôi mắt hiếu kỳ từ trong khe cửa, trên bờ tường len lén nhìn ra, xem thử chàng thiếu niên đã quyết đấu với chưởng môn Chung Nam diện mạo như thế nào ? Song không một ai dám bước chân ra khỏi cửa cổng.
Nam Cung Bình vẫn đứng nhìn lặng yên, thậm chí ánh mắt cũng không chuyển động, bỗng nghe một giọng nói nặng nề và rổn rảng từ trong cửa trang vang lên:
- Nam Cung Bình đâu ?
Tiếng cuối cùng nói dứt mà tiếng đầu tiên như vẫn còn vang vọng trong làn sương sớm, Nam Cung Bình thầm nhủ:
- Ai lại có nội lực thâm hậu thế này ?
Phải biết "Phi Hoàn" Vi Kỳ và Ngọc Thủ Thuần Dương tuy đều là hạng cao thủ bậc nhất trong võ lâm, song nội lực không thể nào bì được với người vừa lên tiếng. Thế nhưng ánh mắt kiên định của chàng vẫn nhìn thẳng vào cửa trang, chỉ nghe một tiếng đằng hắng, một bóng người cao to hối hả bước ra, lớn tiếng nói:
- Nam Cung Bình đâu ?
Nam Cung Bình thoáng cau mày, lòng vô cùng nghi hoặc, người cao to ấy rậm mày tóc bạc, chính là "Phi Hoàn" Vi Kỳ, chủ nhân Mộ Long Trang, song giọng nói lại khác xa với tiếng người vừa rồi.
- "Chả lẽ còn có một cao thủ võ lâm khác ẩn thân trong sương mù sau cửa trang ư ?" Vi Kỳ một tay vuốt râu, tay kia vén áo bào, ánh mắt đảo quanh, vụt chạm vào ánh mắt Nam Cung Bình, hai người cùng nhìn nhau, Vi Kỳ lạnh lùng nói:
- Nam Cung Bình, ngươi đến đây làm gì ? Chả lẽ ngươi không sợ chết thật ư ?
Bỗng quát lớn:
- Mai Lãnh Huyết, Mai Lãnh Huyết, ngươi cũng có mặt phải không ?
Tiếng quát rổn rảng như xé tan sương mù, song vẫn khác xa với tiếng nói khi nãy.
Nam Cung Bình quét nhìn sau lưng Vi Kỳ, chỉ thấy bóng người lố nhố, chẳng rõ tiếng nói kia đã do ai phát ra.
Bầu không khí vốn đã nặng nề, giờ càng thêm nặng nề hơn. Vẻ mặt Nam Cung Bình vẫn trơ lạnh, mãi đến khi âm vang tiếng quát của Vi Kỳ bặt hẳn mới chậm rãi nói:
- Nhâm Phong Bình đâu ?
Vi Kỳ ngẩn người, lớn tiếng:
- Mai Lãnh Huyết đâu ?
Nam Cung Bình khẽ nhíu mày, bỗng cất tiếng quát:
- Nhâm Phong Bình đâu ?
Vi Kỳ nắm chặt hai tay, đề khí ngưng thần quát:
- Mai Lãnh Huyết ở ...
Thốt nhiên, trong sương mù lại vang lên tiếng nói kỳ dị kia:
- Ngươi tìm Nhâm Phong Bình để làm gì ?
Tiếng quát của Vi Kỳ tuy đinh tai nhức óc, song lại bị tiếng nói ấy cắt đứt, thậm chí ngay cả dư âm cũng bị chấn tan.
Nam Cung Bình ánh mắt bỗng rực lên, thình lình phi thân lướt qua cạnh người Vi Kỳ, nhanh như chớp vọt qua cửa trang.
Những tiếng hoảng hốt khẽ vang lên sau cửa trang, rồi thì một bóng người lao ra, Nam Cung Bình chững bước, đưa mắt nhìn chỉ thấy "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình đã đứng ngay trước mặt chàng, cười ha hả nói:
- Nam Cung Bình, các hạ đã đến. Hay lắm, hay lắm ...
Lách người sang bên, tay phải chìa ra nói tiếp:
- Xin mời !
Nam Cung Bình hít vào một hơi, còn đang lưỡng lự thì Nhâm Phong Bình lại cười nói:
- Có việc chi hãy vào trong nói !
Sau cửa trang sương mù dày đặc hơn bên ngoài, từng làn hương thơm thoang thoảng kỳ dị như có như không từ trong sương mù bay ra.
Người ẩn dấu trong sương mù và mùi hương kia là ai ? Là một nhân vật thần bí kỳ dị như thế nào ? Là một cao thủ võ lâm có võ công kinh người dường nào ?
Nam Cung Bình lại hít vào một hơi dài, hiên ngang bước vào trong, những bóng người thấp thoáng cùng tránh ra một lối đi. Vi Kỳ nhướng mày như định nói gì đó, song đưa mắt nhìn làn sương mù dày đặc kia, ánh mắt bỗng loé lên vẻ sợ sệt, rủ tay theo Nhâm Phong Bình đi sau Nam Cung Bình.
Mộ Long Trang rộng lớn bỗng lại trở nên tĩnh lặng, từng tiếng bước chân chậm chạp băng qua sân vườn, đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh vẫn còn thắp đèn sáng, song chẳng khác nào những đốm ma trơi lập lòe trong làn sương kỳ dị kia.
Nam Cung Bình bước lên bậc cấp, đi qua cửa đại sảnh, bỗng quay phắt lại, chỉ thấy những cây cỏ trong sân vườn cũng trở nên mông lung mờ ảo, và "Phi Hoàn" Vi Kỳ thẳng thắn hào sảng giờ cũng có vẻ âm trầm bí ẩn, tựa hồ trong Mộ Long Trang đã đột ngột đổi khác một cách kỳ lạ khó hiểu.
Trong thoáng chốc, Nam Cung Bình cũng cảm thấy cõi lòng thoáng rung động, bởi mọi sự xảy ra đều ngoài dự liệu của chàng. Đang khi ngẫm nghĩ, bỗng nơi gần cây xà gỗ trong đại sảnh lại vang lên tiếng nói kỳ dị kia:
- Nam Cung Bình, người đến đây tìm Nhâm Phong Bình là để xin thuốc giải phải không ?
Nam Cung Bình giật mình, vụt quay lại nhìn, trên xà nhà mờ mịt chỉ nghe tiếng nói kia như hãy còn lởn vởn trên ấy.
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt bừng dậy, thúc đẩy chàng chẳng chút đắn đo, lập tức phi thân vọt chếch lên trên xà nhà.
Cây xà chính của gian đại sảnh tuy cách mặt đất rất cao, song khoảng cách chừng ba trượng ấy chẳng là gì đối với Nam Cung Bình, nào ngờ người chàng vừa cất lên khỏi mặt đất, chân khí bỗng bị gián đoạn, chàng vô cùng kinh hãi, hai tay lập tức vung động, cố sức vọt lên, hai tay vừa bám được vào cây xà, quét mắt nhìn, những thấy bụi và tơ nhệnh giăng đầy, nào có bóng dáng một ai ?
Trong khoảnh khắc, chàng bỗng lại cảm thấy toàn thân rời rã, niềm kinh hãi khôn tả bừng dậy trong lòng, chàng buông tay ra thả người rơi xuống, Nhâm Phong Bình vẫn tươi cười nhìn chàng, nhưng trong nụ cười ngập đầy vẻ bí ẩn.
"Phi Hoàn" Vi Kỳ vẻ mặt trầm lặng, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, lấy một mũi kim dài chừng bảy tấc khêu cho bấc đèn lên cao hơn, song ánh đèn vẫn không đủ để xua tan sương mù, trái lại còn làm tăng thêm vẻ mờ ảo u ám trong đại sảnh hơn.
Vi Kỳ buông tiếng thở dài, trầm giọng nói:
- Mang trà lên !
Vừa dứt tiếng, trà đã được mang đến song ánh mắt Nam Cung Bình vẫn phóng lên sục tìm trên xà nhà, lòng vừa thầm nhủ:
- Sao chỉ một đêm bôn ba mà chân lực của mình lại sút giảm thế này ?
Thế nhưng, tuy lòng chàng kinh nghi, song không hề sợ hãi, bỗng ngước mặt cao giọng nói:
- Bằng hữu là ai ? Cớ sao lại thậm thà thậm thụt trốn trong bóng tối, chả lẽ không có can đảm ra gặp người ư ?
Nhâm Phong Bình ngửa cổ cười dài nói:
- Nam Cung huynh đến đây để gặp Nhâm mỗ, kẻ khác có ra mặt hay không thì can hệ gì đến huynh đài ?
Nam Cung Bình tâm khí lắng xuống, Nhâm Phong Bình lại cười nói:
- Nhưng huynh đài trước khi đến đây, chả lẽ không hề nghĩ đến Nhâm mỗ có chịu trao thuốc giải ra hay không ư ?
Bỗng buông vài tiếng cười lạnh lùng rồi nói tiếp:
- Vả lại hiện chân lực của huynh đài đã suy giảm rất nhiều, dù muốn ra tay cưỡng đoạt cũng chẳng thể được.
Trong và ngoài đại sảnh đều thấp thoáng vô số bóng người, Nam Cung Bình quét mắt nhìn quanh, bất giác thầm buông tiếng thở dài, cảm giác ê chề tràn ngập cõi lòng, chàng cúi nhìn bàn tay dính bụi của mình bỗng cảm thấy ngón tay co rúm, như có một sức mạnh vô hình đang khống chế sự hoạt động trong cơ thể chàng.
Chàng ngẩng lên chậm rãi nói:
- Nếu tại hạ có gì để trao đổi thuốc giải, chẳng hay các hạ có bằng lòng không ?
Nhâm Phong Bình cười khảy:
- Phải xem huynh đài dùng gì trao đổi mới được.
Ánh mắt y chợt rực lên, cười khảy nói tiếp:
- Huynh đài nên biết, tại hạ tuy là một tên thất phu dốt nát, song kỳ trân dị báu, trăm vạn tài phú chẳng là gì đối với tại hạ cả.
Nam Cung Bình vẻ mặt trơ lạnh, lòng bỗng trở lại ổn định, chậm rãi nói:
Chương trước | Chương sau