XtGem Forum catalog
Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh

Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 90 đánh giá )

Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh - Chương 7 - Trấn kim Lăng, thiếu niên gặp nạn

↓↓
Ra khỏi sơn cốc, Chu Cẩm Sơn một mình thất thểu trên đường... Bất giác, gã quay đầu nhìn lại thác nước đang ầm ầm đổ xuống mà lòng bỗng thấy nao nao. Gã nhớ tới sư phụ, thầm nhủ lòng một ngày nào đó sẽ quay lại xin sư phụ tha thứ. Gã cũng nhớ tới Vương tiểu muội rồi đột nhiên đưa tay lên sờ má.


Vết sẹo vẩn còn đó, kỷ niệm của lần luyện kiếm đầu tiên trong đời cùng vị tiểu cô nương xinh đẹp. Gã không khỏi ngậm ngùi cho thân phận long đong không biết sẽ về đâu. Rồi lại tự trách mình đã là thân nam nhi mà đã sớm vương vào chuyện nhi nữ thường tình.


Mãi miên man suy nghĩ gã đi tới một thị trấn sầm uất. Đúng như người ta nói:


Nam thanh nữ tú, xe ngựa dập dìu. Gã hỏi khách qua đường:

bạn đang xem “Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Xin hỏi thiếu gia, chẳng hay đây là đâu vậy?


Gã kia nhìn Chu Cẩm Sơn từ đầu đến chân rồi nói:


- Tiểu tử, có thế mà cũng không biết... Đây là Kim Lăng trấn, một nơi đô hội bật nhất nhì ở đây đấy!


- Xin cảm ơn!


Chu Cẩm Sơn nói rồi rảo bước đi. Gã nghĩ bụng việc đầu tiên hãy kiếm cái gì cho vào bụng đã rồi sẽ hỏi đường tới Tây Ngũ Nhạc.


Chu Cẩm Sơn nghĩ tới lời dặn của Xích Mi lão tổ phải đề phòng khi bước chân ra giang hồ, một khi lai lịch chưa rõ ràng thì không nên lộ diện. Gã lấy ít bùn đất xoa lên mặt cho hình dung xấu xí rồi tìm một khách điếm.


Điếm tiểu nhị, một gã mũi nhọn như mũi diều, thấy Chu Cẩm Sơn đen đủi xấu xí thì chặn gã lại rồi hỏi:


- Này bé con, có tiền không mà dám vào chốn này hả?


- Sao lão khinh người quá vậy? - Chu Cẩm Sơn tức giận hỏi:


- Bộ ngươi tưởng ta không có tiền sao? Gã móc trong túi ra một đỉnh bạc dứ dứ trước mặt điếm tiểu nhị.


Tên mũi diều thấy đỉnh bạc, mặt bỗng dịu lại, gã xum xoe nói:


- Công tử, xin bớt giận đi mà. Mời theo lối này!


Chu Cẩm Sơn lựa một bàn trong góc hãy còn trống. Gã gọi một tô cơm với tô cánh cá. Trong lúc đang ngồi ăn, bỗng sáu tên đại hán bước vào ngồi ngay cái bàn bên cạnh. Chu Cẩm Sơn giật mình nhận ra một gã là đại đệ tử phái Côn Luân, Hà Thiện Luân, kẻ đã đến dự lễ minh thọ lục tuần của sư phụ y bữa trước.


Hà Thiện Luân nói:


- Các vị, chúng ta ngồi đây thôi! Gã đảo mắt nhìn quanh rồi nói tiếp:


- Nơi đây không có người võ lâm, chúng ta có thể yên tâm nói chuyện...


Chu Cẩm Sơn liếc mắt quan sát thấy năm gã kia thì có ba là đệ tử Cái Bang, còn hai gã kia thì không hiểu là người của môn phái nào. Thấy chúng có vẻ gian giảo nên Chu Cẩm Sơn chú ý lắng nghe.


Hà Thiện Luân lên tiếng trước:


- Trịnh huynh, ý kiến giáo chủ thế nào?


Giọng gã họ Trịnh:


- Không nến hấp tấp. Mối ngại lớn nhất là lão trọc chùa Thiếu Lâm rồi mới đến Cái Bang quí vị...


Hà Thiện Luân nói:


- Đúng vậy. Thoạt tiên tại hạ cứ lo ngại ở Hồ Nam. Song chứng kiến tận mắt võ công của lão Vương thì thấy không có gì đáng ngại cả! Có đúng không Thôi huynh?


Gã họ Thôi ậm ừ trong miệng không đáp rồi hỏi khẽ:


- Vụ lão trọc không hiểu giáo chủ có chủ trương gì?


- Đã đâu vào đấy hết cả rồi... - Họ Trịnh cười hềnh hệch:


Các vị sẽ gặp y ngay bây giờ.


Rồi ghé sat vào tai mấy tên kia nói gì nghe không rõ. Chi thấy nghe xong mấy tên vỗ tay vào đùi đánh đét một cái rồi trầm trồ:


- Thật là thần cơ diệu toán, giáo chủ quả là người nhìn xa trông rộng.


Gã họ Thôi bỗng chỉ tay nói:


- Kìa, gã đấy!


Một nhà sư xuất hiện, trên đầu gã đội một cái nón sùm sụp che kín mặt.


Cứ như từ dưới đất mọc lên khiến Chu Cẩm Sơn không nhìn rõ mặt. Gã xoay lưng về phía Chu Cẩm Sơn nên y chỉ nhìn thấy cái lưng to bè.


- A di đà phật! Bần tăng đến trễ...


- Không sao! Không sao! Chúng ta đều là người một nhà có gì mà lại quá khách sáo!


Chu Cẩm Sơn giật mình. Thì ra bọn này đang mưu tính một việc gì mờ ám đây. Chắc trong số này phải có người của Thanh Long Bang.


Hà Thiện Luân nói với gã họ Thôi:


- Tại hạ nghe Trịnh huynh nói mà cứ nửa tin nửa ngờ, bây giờ thì...


- Hà huynh cứ yên tâm, mọi ciệc gíao chủ đã lo đâu vào đấy cả rồi. Người ta nói "Dục tốc bất đạt" mà.


Một gã Cái Bang bỗng nói:


- Này các bằng hữu có tin mới đây. Các vị có biết thằng nhóc gọi Vương Nhất Minh là nghĩa phụ không?


........(Thiếu 2 trang 62, 63).......


..... đi lời dặn của Xích Mi lão tổ phải giữ kín thân thế mình. Lòng uất hận nổi lên, gã đứng bật dậy vỗ tay vào ngực nói lớn:


- Cá ngươi tự xưng là anh hùng hảo hán mà ăn nói thối lắm... Suy xét hồ đồ chẳng khác gì đàn bà... Ta là Chu Cẩm Sơn đây... Các ngươi cần gì thì cứ hỏi, ta sẽ nói cho mà nghe.


Mấy tên hán tử kinh ngạc, miệng há hốc ra. Một gã hỏi:


- Tiểu tử, ngươi đừng có nói bậy đó. Ngươi có biết rằng ngươi mạo nhận sẽ bị chết uổng không?


- Ta là ta chứ việc gì phải mạo danh người khác.


Chu Cẩm Sơn lấy tay chùi sạch đất trên mặt rồi nói:


- Gã học Hà kia, mở to mắt ra mà coi ta có phải là Chu Cẩm Sơn không?


Hà Thiện Luân trố mắt ra nhìn, một lát gã kêu lên:


- Đúng rồi, ta nhận ra y rồi... Chúng ta vớ bở...


- Ngươi đường đường là danh môn chánh phái mà lại âm mưu hãm hại đại sư Thiếu Lâm, ta ngồi đây dã nghe hết tất cả rồi...


- Được, thế thì càng tốt bởi vì chúng ta không bao giờ thả ngươi ra cả...


Gã nói rồi bước một bước giơ tay phải chụp vào ngực Chu Cẩm Sơn. Gã cười gằn:


- Ta mà nhả chưởng lực ra thì ngươi chết ngay tại chỗ. Song ngươi còn có ích cho bọn ta nhiều lắm, ta chỉ cho ngươi nếm chút mùi đau khổ thôi.


Hà Thiện Luân nói đọan nhấn mạnh vào ngực gã một chút, Chu Cẩm Sơn thấy lòng ngực nóng ran như lửa đốt, hai cánh tay bỗng nặng như chì, tưởng chừng hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Gã cố nén tiếng rú lên đau đớn, lòng ngoan cường nổi lên, gã hét to:


- Có giỏi thì giết ta đi, tên hèn mạt kia.


- Ta sẽ không để ngươi chết đâu! Hãy thưởng thức thêm chút nữa.


Gã nhấn thêm kình lực rồi khoan khoái ngắm nhìn Chu Cẩm Sơn phải lên tiếng van xin.


Đột nhiên, Chu Cẩm Sơn thấy sau lưng mình nóng ran. Một bàn tay ai đó đã đặt vào sau lưng gã. Hiển nhiên, hai huyệt "Đào Đạo" và "ö Xá" ở phía sau đã bị điểm trúng. Áp lực trên cánh tay phải nhẹ bổng. Chu Cẩm Sơn khoan khoái, dễ chịu vô cùng.


Hà Thiện Luân thấy bàn tay có vẻ khác lạ, gã chưa kịp phản ứng thì đã hự lên một tiếng, gã ngã bật về phía sau, mặt mày xanh tái lộ vẻ kinh dị hãi hùng.


Một lão già từ phía sau Chu Cẩm Sơn xuất hiện. Lão râu tóc vẫn đen nhánh nhưng khuôn mắt nhăn nhúm già nua. Lão cất giọng khàn khàn:


- Các ngươi toàn là kẻ có võ công sao lại uy hiếp thằng nhỏ này mà không biết xấu hổ hay sao? Lão gia đây giết người đã nhiều mà cũng chưa từng làm những việc hèn hạ như vậy!


- Ngươi... ngươi là ai...? - Hà Thiện Luân tức giận giọng run lên.


- Ta mà nói tên ra sợ các người vỡ mật mà chết mất. - Lão già cười khà khà.


- Ngươi đừng tưởng bọn ta sợ đống võ công của ngươi đâu.- Gã họ Trịnh hùng hổ nói.


- Được, người sẽ được thưởng thức ngay bây giờ...


Lão bỗng vương tay tả ra thủ pháp nhanh như gió đã thấy cổ tay gã họ Trịnh bị gã nắm chặt rồi. Phập! gã họ Trịnh rú lên, bàn tay gã đã bị lão già lấy một cây đũa rồi dùng tay phải đóng xuyên xuống, cắp ngập xuống bàn chỉ lộ ra chừng một tấc.


Thủ đoạn lão ra tay thật là kinh người. Một gã sợ quá lắp bắp:


- Tiền bối... Tiền bối... Vậy tiền bối là...


- Ngươi nhận ra ta rồi sao? - Lão già cười thích chí:


Ta là Bất Qúa Ngũ...


- Bất Qúa Ngũ... Tên gì mà kỳ vậy? - Chu Cẩm Sơn không ngăn được tánh trẻ con nên hỏi.


Lão già không giận dữ mà lại có vẻ khoái trí hơn. Lão giảng giải:


- Ta có danh hiệu đó là vì một ngày ta không giết quá năm người... Hôm nay ta đã giết được bốn người rưỡi rồi đó.


- Tại sao lại bốn người rưỡi, làm gì có chuyện lạ vậy? - Chu Cẩm Sơn hỏi tiếp, - Tiểu tử, ngươi cũng giỏi biện bác đấy. Ngươi không thấy gã này chết một nữa rồi hay sao?


Hà Thiện Luân vốn tính tình xảo quyệt, gã nói với mấy tên đồng bọn:


- Chúng ta không sợ lão nữa. Lão nói lão đã giết bốn người rưỡi rồi thì không giết thêm nữa đâu. Chúng ta liên thủ xông vào...


Gã cố ý nói thật lớn cho Bất Qúa Ngũ nghe. Quả nhiên lão này mắc mưu rồi hoảng sợ nói:


- Ta không giao đấu nữa, ta không giao đấu nữa... chỉ thấy gã lộn người về phía sau đã mất dạng. Chu Cẩm Sơn thấy lão bỏ đi thì hoảng sợ nghĩ thầm:


"Phen này mình tất không thoát khỏi tay bọn chúng rồi..." Lúc đó, gã họ Trịnh không ngớt rên la vì đau đớn, bàn tay gã đã bị ghim chặt vào cái bàn không rút ra được. Chu Cẩm Sơn toan đứng dậy lẻn ra ngoài, song Hà Thiện Luân trông thấy, gã cười nhạt:


- Tiểu tử, ngươi chạy đâu cho thoát.


Gã nhảy vọt xuống trước mặt Chu Cẩm Sơn vung quyền đấm vào ngực gã. Bịch một tiếng, Chu Cẩm Sơn loạng choạng lui về phía sau mấy bước, máu phun ra khỏi miệng.


Hà Thiện Luân vẫn chưa hả giận, gã vung chân đá mấy cái vào người Chu Cẩm Sơn miệng không ngớt thoá mạ:


- Để xem lần này có kẻ nào cứu nổi người không? Ta phải cho ngươi sống dở chết dở mới được.


Gã định vung quyền đánh nữa, bỗng một bóng áo xanh xuất hiện, lập tức gã cảm thấy huyệt "Khí Hộ" đang bị uy hiếp nên vội thu quyền về, nhảy lùi về phía sau thủ thế, Một hán tử trung niên đứng trước mặt gã. Có lẽ y cũng khá nhiều tuổi, song dung mạo tuấn nhã, miệng vuông hình chữ Tứ, ăn mặc sang trọng nên rất khó đoán đựơc tuổi thất của y. Hà Thiện Luân tức giận quát lớn:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Ghen...

Ghen...

Trên đời này, nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng

29-06-2016
Bà tôi

Bà tôi

"Cháu ơi cháu ngủ với bà Mẹ cháu mót cà đến tận non trưa Cháu ơi cháu đã ngủ

23-06-2016
Chiến mã và con lừa

Chiến mã và con lừa

Một con chiến mã – đã sẵn sàng ra chiến trường với bộ yên cương lục lạc tuyệt

24-06-2016