The Soda Pop
Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh

Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 94 đánh giá )

Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh - Chương 4 - Vương Sở Hồng

↓↓

- Tại muội, tại muội... - Cô gái lấy tay tự đánh vào ngực. - Tiểu huynh mới học làm sao mà lãnh hội cho hết được...

bạn đang xem “Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đừng lo tiểu huynh không sao đâu mà. Chỉ sợ sư phụ rầy la thôi...


Cô gái vội lấy trong người tắm khăn lụa rồi rịt vết thương. Thiếu niên nói:


- Muội làm như thế hư hết cái khăn rồi... Cứ để mặc tiểu huynh... vết thương này có nhằm gì đâu?


Nói đoạn gã giật lấy chiếc khăn định đưa lại cho cô gái song trên chiếc khăn đã thấm máu.


- Thôi. Cái này không dùng được nữa rồi. Muội cho huynh luôn đi...


- Ta...ta... Cô gái đỏ bừng mặt lên rồi ấm úng không nói nên lời.


Bất chợt một thanh âm trầm cất lên phía sau. Cả hai giật mình quay lại.


Một lão già da mặt nhăn nheo như quả táo khô, râu dài xuống gần tới bụng với cặp lông mày phủ xuống che kính cặp mắt lão trông thật là quái dị. Trông lão nửa cốt cách của thần tiên, nửa như một ma quái nên thật lạ lùng.


Lão toét miệng cười rồi nói:


- Xem ra vị tiểu cô nương này có vẻ yêu thương tiểu tử này lắm đấy nhỉ?


Ha ha!... ta nhìn hai người mà muốn trẻ lại đến chết đi được...


Lão nói rồi dặm chân xuống đất ra chiều khổ sở lắm.


Cô gái toan nổi nóng nhưng trông thấy điệu bộ rất hoạt kê của lão nên dịu giọng:


- Tiền bối người là ai, sao lại bỗng nhiên xuất hiện nơi này?


- Ta già cả lẽ ra ngươi phải là người trả lời ta trước mới phải chứ.


- Vãn bối là Vương Sở hồng còn tiểu huynh là Chu Cẩm Sơn...


- Thì ra là Vương Sở Hồng cô nương. Lão già cười khùng khục, cô nương là thế nào của lão Vương Nhất Minh vậy?...


Vương Sở Hồng thấy lão có vẻ coi thường gia gia mình thì nổi giận nhưng xét thấy lão có vẻ nhiều tuổi hơn gia gia nhiều nên đáp:


- Vương Nhất Minh là gia gia vãn bối...


Cô ngừng lại một chút rồi không giấu nổi vẻ tự hào:


- Thế tiền bối cũng biết tới gia gia của tiểu bối sao?


- Hà...hà... - Lão già đáp - Y còn là hậu bối của ta.... nhưng thật lạ...


Lão già bỗng trầm ngâm nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm một mình:


- Làm gì có chuyện lạ thế được.... không lẽ...


- Tiền bối nói gì vậy? Vương Sở Hồng ngạc nhiên hỏi.


- Không có gì... không có gì...chuyện đó bỏ qua đi. Hồi nãy ta có xem cô nương múa kiếm, chiêu số thì đúng song phần biến hóa thì lại dở... kiếm khí lại chưa đủ... không ngờ gã Vương Nhất Minh lại dạy đệ tử tồi tệ đến thế!


- Tiền bối cũng biết Bát Môn Kiếm Pháp sao? - Vương Sở Hồng tức giận hỏi. - Đây là một tuyệt kỷ gia truyền...


- Bát Môn Kiếm là cái quái gì đối với ta... - Lão già cười khẩy. - Để ta dạy ngươi xem có hơn gia gia của ngươi không nhé.


Lão cuối xuống nhặt cây gậy của Vương Sở Hồng rồi quát to:


- Hãy trông kỹ đây này.


Cây gậy bỗng hoa lên một cách kỳ ảo kiếm khí rít lên vù vù. Vương Sở Hồng giật mình - cũng là chiêu "Yến Tử Lược Thủy" mà uy lực đã tăng lên gấp bội phần. Lão già thu kiếm về rồi nói.


- Ngươi thấy sao! So với gia gia ngươi thì kiếm pháp của ta thế nào?


- Tiểu.... tiểu... bối... - Vương Sở Hồng ấp úng. - Tiền bối người là ai?


- Tên tuổi ta đã chết rồi... - Lão già đáp. - Ngươi hỏi làm gì?


Chu Cẩm Sơn bỗng nghĩ ra một điều. Gã hỏi:


- Thưa tiền bối phải chăng tiền bối chính là người đã vẽ nên bàn cờ trên mặt đá phải không?


- Khen ngươi cũng khá thông minh đấy! - Lão già nói. - Chính là ta....


- Hẳn là tiền bối thích chơi cờ lắm nhưng ở đây đâu có thích hợp...


- Ngươi không biết là phải... - Lão già mỉm cười. - Thác nước này cứ ầm ầm suốt ngày đêm nhưng... cứ năm lại có ba ngày nước ngừng đổ xuống...


- Có chuyện lạ như vậy sao? Chu Cẩm Sơn kinh ngạc hỏi.


- Đúng thế... nhưng trong ba ngày chỉ có từ giờ Thân đến giờ Mão mà thôi... cả thảy là giờ mỗi ngày... lúc ấy...


- Tiền bối đánh cờ với ai?


Lão già không trả lời rồi mơ màng nói:


- Kỳ hạn sắp đến rồi.. ta biết làm sao đây? - Lão lẩm bẩm cái gì trong miệng rồi buông tiếng thở dài..


Tự nhiên Chu Cầm Sơn thấy thương hại lão. Gã tỏ ý quan tâm hỏi:


- Tiền bối! Vãn bối thấy tiền bối hình như có điều gì băn khoăn trong lòng lắm thì phải... vãn bối có thể...


- Người làm gì giúp được ta? - Lão già đáp. - Thôi các ngươi về đi... nếu ngươi muốn hai tháng sau hãy đến chỗ này...


Vương Sở Hồng nói với Chu Cẩm Sơn:


- Tiểu huynh, tiểu huynh tiền bối nói phải đấy. Bây giờ muộn rồi ta về thôi...


Chu Cẩm Sơn nói giọng quả quyết:


- Tiền bối, nhất định vãn bối sẽ đến...


Rồi gã vòng tay cung kính chào lão già:


- Vãn bối xin cáo biệt...


Gã nắm tay Vương Sở Hồng quay mình đi xuống núi. Được mấy bước gã bỗng quay đầu lại thì đã không thấy lão già đâu nữa.


- Quái lạ... - Chu Cẩm Sơn lộ vẻ kinh dị. - Vị tiền bối đó biến đi đâu rồi!


- Làm sao chúng ta có thể thấy được. - Vương Sở Hồng đáp. - Tiểu muội thấy võ công lão thật cao siêu không tưởng tượng nổi. Gia gia cũng chưa chắc... Cô định nói:


chưa bằng lão... song lại thôi...


Hai người mãi chạy miết. Lúc về tới Phong Sơn trấn trời đã tối mịt.


Vương Sở Hồng sợ hãi nói:


- Chết rồi... thế nào tiểu huynh cũng bị phạt mất thôi... Làm sao bây giờ?


Quả nhiên vừa bước vào tới cổng đã nghe thanh âm của Vương Nhất Minh từ trong nhà vọng ra, trung khí đầy rẫy:


- Hai đứa đi đâu mà bây giờ mới về... to gan thật...


Thanh âm vừa dứt đã thấy Vương Nhất Minh xuất hiện trước cổng.


Lão khoác một cái áo bằng gấm trước ngực có thêu một vòng tròn biểu tượng cho Thái Cực ngang lưng có thắt một dây đai màu xanh.


Vương Sở Hồng sợ hãi quỳ xuống nói:


- Gia gia... hài nhi vui chơi nên quên mất lối về... xin gia gia tha tội...


- Ta đã căn dặn các ngươi thế nào? Vương Nhất Minh nghiêm khắc nói.


Chu Cẩm Sơn sao ngươi không biết khuyên bảo y?


- Thưa sư phụ! Đệ tử có lỗi... xin sư phụ trừng phạt.


Vương Nhất Minh dùng gịong mũi hừ lên tiếng:


- Ta đoán rằng không phải vì chuyện vui mà lạc lối. Hẳn các ngươi đã gặp sự việc gì lạ dọc đường đây! Hãy mau nói thật cho sư phụ biết.


Chu Cầm Sơn từ nhỏ đến lớn được Vương Nhất Minh thương yêu chiều chuộng nuôi nấng nên gã hết sức kính trọng lão, nên bản thân gã chưa bao giờ dấu diếm Vương Nhất Minh điều gì cả. Gã thấy sư phụ hỏi liến vội vàng đáp:


- Thưa sư phụ! Quả có thế. Con cùng Hồng muội lúc ở trên núi có gặp một người...


- Ai vậy? - Vương Nhất Minh giật mình thoáng lộ lo âu.


- Đệ tử không rõ! Lão mặt nhăn nheo, râu tóc để rất dài trông rất là kỳ dị...


- Không có lẽ, không có lẽ. Vương Nhất Minh tự lẩm bẩm một mình. - Lão bỗng biến sắc mặt túm lấy ngực áo Chu Cẩm Sơn hỏi dồn:


- Ngươi... Ngươi... có trông thấy lão xuất hiện ở đâu ra không?


- Không. Đệ tử không thấy. Đệ tử cùng Hồng muội chợt nghe tiếng sau lưng quay lại đã thấy lão ở đó.


Chu Cẩm Sơn định kể tiếp cho Vương Nhất minh việc lão già lại hẹn y hai tháng nữa lên núi song thấy thái độ Vương Nhất Minh có điều khác lạ nên gã lại thôi. Tuy vậy lòng gã không khỏi bứt rứt vì đây là lần đầu tiên gã đã dấu diếm sư phụ. Gã liếc mắt nhìn Vương Sở Hồng xem cô ta có nói gì không song thấy cô chỉ cuối mặt xuống nên y cảm thấy yên tâm.


Im lặng một lát rồi giọng Vương Nhất Minh bỗng dịu trở lại:


- Ta đã căn dặn các ngươi không được đi dâu chơi xa vì các ngươi còn ít tuổi, kiến thức non nớt làm sao hiểu được lòng dạ người giang hồ... Hơn nữa mấy hôm tới đây là lễ mừng thọ lục tuần của ta. Giới võ lâm sẽ tụ họp về đây rất đông. Lỡ có chuyện gì...


Chu Cẩm Sơn vội dập đầu xuống đất:


- Đệ tử biết lỗi, làm sư phụ lo lắng thật là đắc tội...


- Thôi! Đứng lên đi... - Vương Nhất Minh nhẹ nhàng nói. - Lần sau ngươi nhớ...


Lão chưa nói dứt lời thì bỗng có tên gia nhân chạy nhanh vào rồi nói:


- Thưa lão gia! Bên ngoài có người cầu kiến. Có cho họ vào hay không ạ?


- Họ có xưng danh tánh gì hay không? Vương Nhất Minh hỏi.


- Bẩm không. Hai người chỉ...


- Thôi, được rồi. - Vương Nhất Minh khẽ phất tay. - Mời họ vào...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Tản mạn mùa thu

Tản mạn mùa thu

Tháng chín. Thu đã vào độ chín. Lá vàng xao xác ngõ quê. Sắc vàng đặc trưng của mua

24-06-2016
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Về một điều ước

Về một điều ước

Tấm lòng người mẹ không đủ chỗ cho thằng con năm tuổi. Trời còn có những khi nổi

29-06-2016
Người cũ trở về

Người cũ trở về

Ngày ấy mình chia tay vì lý do gì nhỉ? Chẳng nhớ nữa, chỉ biết là anh và em tự nhiên

30-06-2016
Nắng giọt

Nắng giọt

Nắng thèm được như thế, Nắng thèm cái cảm giác được thả mình trong cái thế giới

24-06-2016