Chu Cẩm Sơn giật mình. Cái gùi lưng trên lưng lão già chất đầy trông có vẻ rất nặng mà lão đi vun vút dường như chân lão không chạm đất, đủ hiểu khinh công lão cao siêu đến bực nào. Chu Cẩm Sơn nghĩ:
"Lão này đúng là Thần Quang đạo nhân rồi. Khinh công đến mức đó thì ít ai sánh kịp..." Gã vội chạy ra đứng giữa đường rồi kêu to:
- Lão trượng, vãn bối xin hỏi một lời.
Lão già dừng ngay lại như có phép lạ.. Lão nhìn Chu Cẩm Sơn từ đầu đến chân rồi cau mặt lại:
bạn đang xem “Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tiểu tử ngươi là ai mà dám cản đường ta ?
- Vãn bối là Chu Cẩm Sơn xin được thỉnh giáo tiền bối - Cái gì mà vãn bối với chẳng tiền bối - Lão già cáu kỉnh nói - Ta chỉ là một nông phu bình thường thôi, ngươi cần gì...
- Vãn bối muốn được yết kiến Thần Quang đạo nhân, chẳng hay...
Lão già chẳng nói chẳng rằng vươn tay phải ra chụp ngay vào ngực Chu Cẩm Sơn. Lão toan nhả kinh lực ra song thấy y không tỏ ý né tránh lại có vẻ không biết võ công nên dừng tay lại hỏi:
- Ngươi là cái gì mà đi gặp Thần Quang đạo nhân!
- Vãn bối có chút việc cần, nghĩa huynh của vãn bối với Thần Quang đạo nhân có một cuộc hẹn...
- Nghĩa huynh ngươi là ai? - Lão già sẵng giọng hỏi.
- Nghĩa huynh là Xích Mi lão tổ..
- Xích Mi lão Tổ! - Giọng lão già có phần dịu xuống. Thế thì nghĩa huynh của ngươi muốn dùng ngươi làm vật thế mạng rồi.
- Tại sao vậy? - Chu Cẩm Sơn hỏi lão.
- Bởi vì Thần Quang đạo nhân là một lão giết người không gớm tay.
- Tiền bối hiểu lầm rồi, tại hạ đến đây để tỉ thí với Thần Quang đạo nhân!
Tại hạ thay mặt nghĩa huynh...
- Thì ta có nói sai đâu chứ! Ngươi định tỉ thí gì với lão.
- Vãn bối chỉ thay mặt lão huynh đến đấu cờ với Thần Quang đạo nhân thôi.
- Chính thế mà ngươi mới bỏ mạng đấy! Ngay lão Xích Mi mấy chục năm nay đấu với gã còn chưa thắng nữa là ngươi?
- Nhưng vãn bối sẽ chắc chắn là không thua lão. - Chu Cẩm Sơn nói. Bởi vì Xích Mi lão tổ đã tìm được cách phá thế cờ cuối cùng rồi..
- Lão phá được thật sao ?
- Đúng vậy - Chu Cẩm Sơn quả quyết nói.
- Có phải nếu ngươi thắng sẽ đọat được "Ngọc Lộ Lục Hợp Ngũ Linh Tán" - Đấy là Thần Quang đạo nhân giao ước thế.
- Cũng chẳng ăn thua gì đâu. - Lão già mặt bổng hơi buồn nói - Theo ta...
Lão già dẩn Chu Cẩm Sơn đi theo vào một thạch động cách đó không xa.
Lão chỉ vào một cái chảo bằng sắt đang được đặt trên lò lửa cháy rừng rực.
- Đây là một lọai thuốc ta luyện được đã lâu song cái khó là làm sao bảo quản được thuốc khỏi bị hư hỏng. Chỉ có một cách duy nhất là bỏ vào chảo đốt lửa suốt ngày đêm.
Ngọc Lộ Lục Hợp Ngũ Linh Tán của Thần Quang đạo nhân tuy quý thật song nếu không uống kèm với linh dược của ta thì cũng chẳng phát huy được công dụng của thuốc.
- Thưa tiền bối vì sao vậy? Vãn bối chỉ cần chữa khỏi bệnh mà thôi.
- Ngươi làm sao mà hiểu được. Nguyên Ngọc Lộ Lục Hợp Ngũ Linh Tán là một lọai linh đơn rất mạnh nên cần phải có một lọai linh dược khác chế vào thì mới dung hòa để có thể hấp thu được.
- Vậy... vậy... - Chu Cẩm Sơn ấp úng nói.
- Ngươi mà thua lão thì sẽ mất mạng còn được thì ta cũng chẳng lợi lộc gì.
Trước đây khi biết lão đã luyện được Ngọc Lộ Lục Hợp Ngũ Linh Tán ta đã dùng công chế thuốc này cốt để được hưởng một phần trong đó:
Lão một nửa, ta một nửa. Nếu ngươi thắng thì công ta cũng thành vô ích mà thôi.
- Tiền bối đừng buồn, nếu vãn bối được cuộc thì chỉ cần nữa viên là đủ chữa bệnh rồi còn một nửa tiền bối lấy mà dùng !..
Lão già tỏ vẻ ngạc nhiên. Lão nói:
- Ngươi là người đầu tiên đối xử tốt với ta, nhưng ngươi có hiểu, lọai linh dược ấy nó quý thế nào không?
- Vãn bối hiểu.
- Ta muốn hỏi ngươi hai điều:
Nếu Thần Quang đạo nhân thắng dĩ nhiên lão sẽ biết được một bí mật nào đó, ngoài ra lão sẽ đòi lấy cái gì nữa của nghĩa huynh ngươi.
- Lão muốn có bí kíp Cửu Cung Bộ Pháp ?
- Cửu Cung Bộ Pháp ? - Lão già trợn mắt lên:
- Đúng vậy.
Chu Cẩm Sơn rút trong người ra cuốn sách mà Xích Mi lão tổ đã đưa cho gã...
Lão già vươn tay ra chộp lấy rồi lật mấy trang ra xem. Bỗng lão cười sằng sặc rồi cầm cuốn sách của Chu Cẩm Sơn quăng vào lò lửa.
- Cái đồ vứt đi này thì giữ làm gì cho nặng người... Thần Quang đạo nhân..
- Tiền bối... - Chu Cẩm Sơn la lên. - Gã định khều cuốn sách ra nhưng không kịp. Ngọn lửa đã thiêu hủy thành tro rồi.
- Tìền bối. Sao người lại đốt đi như thế ?
- Cửu Cung Bộ Pháp - Lão lại bật lên tiếng cười - Cửu Cung Bộ Pháp vốn là bí kíp của ta. Ngươi coi đây.
Lão cũng rút trong người ra một cuốn sách y hệt như của Chu Cẩm Sơn.
Gã kinh ngạc hỏi:
- Tiền bối, vụ này là thế nào...
- Cửu Cung Bộ Pháp là một công phu thượng thừa. Một lần ta đi hái thuốc, lúc về nhà thì thấy đã bị mất cắp ta không hiểu ai là kẻ trộm của ta.. bây giờ mới biết là nghĩa huynh của ngươi.
Chữ " nghĩa huynh " lão cố tình kéo dài ra ngụ ý diễu cợt..
- Có nghĩa là cuốn kia là cuốn sách giả?
- Ngươi cũng khá thông minh đấy ! Có lẽ khá hơn cái lão Xích Mi xấu xa kia. Bí kíp này ta luôn mang theo người đời nào lại để ở nhà một cách sơ ý như vậy? Ta biết lão có ý định dòm ngó từ lâu nên đã ngầm viết lại nhưng sửa đổi đôi đi chút ít, rồi làm bộ cất kỹ dưới ngăn bàn... Quả nhiên, lão mắc mưu ta..
- Nếu như bí kíp đó là giả, Xích Mi lão tổ lại không phát hiện được sao.
- Cũng có thế lão chưa luyện bằng không sẽ phát hiện được vì bộ pháp này đã cố tình sửa đổi nên không thể nào luyện tập đến nơi đến chốn được.
Hơn nữa, nếu áp dụng trong giao đấu với nhiều người vì quá tin vào bộ pháp thần bí này... Ngươi nên nhớ rằng nhờ Cửu Cung Bộ Pháp mà mấy lão độc vật ấy võ công cao hơn ta song chẳng làm gì nổi ta cả.
- Nếu không được gặp tiền bối thì... - Chu Cẩm Sơn thất vọng nói.
- Ngươi đừng buồn, ta thấy ngươi là một gã tốt bụng, lại thật thà chứng tỏ chưa ra giang hồ bao giờ nên mới nói thật hết với ta, nên ta có ý định nếu ngươi thắng Thần Quang đạo nhân trở về đây, ta sẽ truyền dạy bộ pháp này cho...
- Đa tạ tiền bối ! - Chu Cẩm Sơn cảm động nói.
- Được rồi bây giờ ngươi hãy đi tới trại núi thứ hai theo con đường nhỏ bên tay phải. Đến lưng chừng núi là thạch động của Thần Quang đại nhân.
Thạch đạo của y lúc nào cửa cũng đóng im ìm gọi y không ra đâu ?
- Vậy phải làm cách nào? - Chu Cẩm Sơn hỏi.
- Ngươi phải xỉ vả lão thật tệ, lão sẽ ra ngay lập tức.
- Nhưng xúc phạm lão như thế. lỡ ra.. lão mà nổi giận thì biết làm thế nào mà chống đỡ nổi.
- Ngươi đừng lo, Thần Quang đạo nhận tính tình khác người. Trước kia ai gặp lão cũng sợ hãi võ công của kão nên hết lời tâng bốc nịnh bợ không ai dám nói nặng lời với lão bao giờ cả. Lão nghe hoài đâm ra nhàm chán, nên bây giờ gặp kẻ nịnh bợ là lão hạ thủ ngay..
Chu Cẩm Sơn mừng rỡ nói:
- Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm cho tại hạ, cáo từ...
Gã đi theo lối lão già đã chỉ. Mấy giờ sau gã đã tìm được thạch động của Thần Quang đạo nhân. Bên ngòai là hai cánh cổng bằng đá nặng nề đóng kín Chu Cẩm Sơn đứng trước cánh cổng chụm tay vào miệng gọi lớn:
- Thần Quang đạo nhân tiền bối,vãn bối là Chu Cẩm Sơn xin diện kiến - Qua ba bốn lần muốn dứt cả hơi mà cánh cổng bằng đá vẫn đóng im lìm, Chu Cẩm Sơn bỗng nhớ tới lời dặn của lão già liềng ráng hết sức gọi to hơn:
- Thần Quang đạo nhân là con rùa hay sao mà cứ rụt đầu trong mai thế ?
Gã chưa dứt lời, hai cánh cửa bằng đá đã bật tung ra bởi một chưởng lực kinh hồn,rồi một lão già ăn mặc theo lối đạo sĩ, mặt vàng ửng như vừa ốm đã xuất hiện trước mặt gã không biết từ lúc nào.
ém thanh chói tai khiến Chu Cẩm Sơn tưởng chừng rách tung màng nhỉ:
- Tiểu tử nào mà dám đến đây ăn nói vô lễ thế..
Lão nói song khuông mặt không lộ vẻ gì tức giận cả.
- Tại hạ là Chu Cẩm Sơn thay mặt nghĩa huynh là Xích Mi lão tổ đến xin thỉnh giáo tiền bối.
- Cái lão đần độn ấy sai ngươi đến đây chịu chết hả? Không đời nào Thần Quang đạo nhân này lại giết những lọai vô danh tiểu tốt.
Lão nói xong quay lưng định đi vào, Chu Cẩm Sơn vội nói:
- Thần Quang đạo nhân tưởng là thế nào hóa ra cũng chỉ la đồ bỏ đi mà thôi.
Thần Quang đạo nhân quay phắt ngay lại trợn mắt lên hỏi:
- Thằng lỏi này to gan đấy! Dám bảo ta là đồ bỏ đi.. Ha... Ha...
Lão bật cười lên có vẻ sung sướng:
- Lâu lắm mới lại nghe có người xỉ vả mình thật là thú, thật là thú !... Này tiếu tử... Thần Quang đạo nhân này là đồ bỏ đi ở chỗ nào?
- Mới nghe qua đã sợ không dám tỉ thí thì sao gọi là anh hùng.
- Ta sợ ngươi ! Ha..Ha.. - Lão lại bật lên tràng cười - Lão đần độn Xích Mi nhà ngươi xui ngươi lên đây để làm gì đấy!
- Tại hạ biết tiền bối có ước hẹn đấu cờ với Xích Mi lão tổ. Tuy ngày hẹn chưa tới song đại huynh của vãn bối đã nghĩ ra cách phá rồi nên sai tại hạ lên đây. Nếu tiền bối không sợ..
- Ta mà sợ ngươi ư! Được lắm, điều kiện hẳn lão đã nói cho ngươi biết hết rồi chứ?
Chương trước | Chương sau