- Ngươi lầm rồi, ta chính là hiền thê Lâm Hạnh Hoa, hiền thê của Thiết Huyết Truy Hồn, ta xuất gia quy y cửa phật, pháp hiệu Ngộ Tâm. Hôm nay có lẽ ta lại mở sát giới đấy!
bạn đang xem “Bát Bộ Thần Công - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bà... Bà... Bà...
- Lôi Vân, hôm nay là ngày tận số của ngươi đấy! Nói xong, Ngộ Tâm Sư Thái tung người đến quét ra một chưởng, vừa nhanh vừa mạnh tuyệt luân.
Bạc Tình Lang không ngờ bà ta xuất thủ nhanh đến thế kinh ngạc lui người ra sau nhưng vai phải bị trúng một chưởng kêu lên một tiếng suýt nữa ngã xuống đất.
Ngộ Tâm Sư Thái lửa giận bừng bừng, liên tiếp lắc mình, xuất chưởng ào ạt.
Thế chưởng của bà nhanh như điện xẹt, kình đạo nặng ngàn cân, Bạc Tình Lang lắc người tránh né nhưng vẫn không sao tránh được chưởng của bà, bất giác thất kinh biến sắc! Ngộ Tâm Sư Thái có ý muốn giết Bạc Tình Lang song chưởng giơ lên. Luồng kình khí như nộ hải ba đào quét tới.
Bạc Tình Lang bị chưởng của bà làm cho xương thịt rã rời, loạng choạng thối lui, thổ ra một ngụm máu tươi.
Ngộ Tâm Sư Thái lại tung người đến quét ra một chiêu.
Bạc Tình Lang giơ chưởng chống cự thì đã muộn một bước, thân hình như diều đứt dây, bắn ra ngoài mười trượng xa, ngã sóng soài trên mặt đất, không thể bật dậy.
Ngộ Tâm Sư Thái giận tột độ phóng nhanh đến.
Bỗng! Một tiếng hét the thé vang lên, tiếp theo là một luồng kình đạo lướt tới.
Ngộ Tâm Sư Thái kinh hoàng thu người lại hỏi:
- Cô nương là ai? Bạc Mệnh Nữ thê lương nói:
- Hoàng Phổ Hà.
- Cô muốn cứu hắn sao?
- Đúng vậy.
- Cô và hắn có quan hệ gì? Bạc Mệnh Nữ cứng họng, má đỏ tươi, Chương lâu mới lên tiếng:
- Chàng là đấng phu quân của ta.
Ngộ Tâm Sư Thái như bị rắn rít cắn phải, toàn thân run rẩy, nghĩ thầm: "Một người con gái lấy chồng không cẩn thận, sẽ hại cả đời người, và vô phương cứu chữa." Sau khi ngây người, nói:
- Cô có biết hắn là một người lòng lang dạ sói, hành vi đê tiện không?
- Ta biết. Tuy chàng đã bỏ rơi ta một lần, nhưng ta cũng không thể quên chàng đi vì ta yêu chàng tha thiết, ta có thể tha thứ tất cả cho chàng.
- Nhưng mà giang sơn thì dễ thay đổi, bản tánh thì khó mà đổi thay!
- Không phải thế! Chàng đã sám hối rồi.
- Cô tin lời hắn sao? Bạc Mệnh Nữ gật đầu.
Nhưng thật ra nàng không còn cách nào khác, hôn nhân đã chiếm đi toàn bộ sinh mạng của một người phụ nữ, nàng không còn sức để nhấc đôi chân lún sâu trong vũng bùn kia vả lại càng lún càng sâu và tạo thành một mối hận suốt đời.
Ngộ Tâm Sư Thái thở dài nói:
- Nhưng ta phải giết hắn trước rồi tính sau.
- Sư thái, chàng đã bị thương nặng, tuy rằng có chết cũng không chuộc được tội lỗi, mong rằng sư thái từ bi hải hà tha cho chàng một lần.
- Không, tha thứ cho kẻ ác nhân cũng như thả hổ về rừng, hắn sẽ tàn hại càng nhiều người hiền lương.
- Ta muốn cầu xin sư thái.
- Không được! Bạc Mệnh Nữ biến sắc nói:
- Ta cầu xin một lần nữa, hãy tha cho chàng!
- Không, như vậy có hại cho cô.
- Có hại gì?
- Hắn là một con rắn tàn nhẫn, sau này cô sẽ bị hắn hại.
- Không đâu! Chàng đã hoàn toàn hối hận rồi.
- Hối hận thì sao? Cô nên biết, vừa rồi nếu không phải là ta hét to một tiếng, làm cô giật mình thì e rằng cô đã chết dưới tả chưởng của hắn rồi.
Bạc Mệnh Nữ sắc mặt nhợt nhạt, thối lui hai bước, nhưng lời lẽ ngọt ngào của Bạc Tình Lang đã chiếm ngự trong lòng nàng, một Chương lâu Bạc Mệnh Nữ lên tiếng:
- Hừm! Bà là một người xuất gia, lại dùng lời lẽ dịu ngọt để ngăn cách tình cảm của chúng tôi.
- Cô là một người say đắm trong tình cảm chứa đầy chất độc ấy, và không có chút tỉnh ngộ, nếu có một ngày cô bị hại thì không kịp hối hận nữa rồi.
- Dù thế nào ta cũng bảo vệ chàng.
- Ta nhất định phải giết hắn.
- Bà không được giết chàng.
- Ta muốn thử xem cô có bảo vệ được hắn không.
Nói xong, một luồng kình phong mạnh như núi Thái Sơn ập đến.
Bạc Mệnh Nữ quát ra một chưởng kình khí mạnh mẽ chống cự lại.
Đúng lúc ấy, bụi cát mịt mù cây cỏ rào rào, tiếng chưởng phong như sấm.
Phút chốc hai người đã đấu hơn mười chiêu vẫn không phân thắng bại.
Từ nơi xa vang lên một luồng âm thanh chấn động không trung. Hai người bất giác dừng lại, thối lui ra sau.
Chương trước | Chương sau