Bỗng Đoạt Hồn Thiếu Nữ bước tới ngấn lệ nói:
bạn đang xem “Bát Bộ Thần Công - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Mẫu thân! Nếu nói tới cái chết của tỷ tỷ, thật ra cũng tại thân mẫu cả.
Vô Diệm Ma Cơ ngây người, trách móc:
- Chi nhi! Tại sao con lại nói như vậy thế...
- Thân mẫu, đó là sự thật! Chỉ tại mẫu thân quá đố kỵ.
- Con nha đầu chết tiệt kia! Ta xé nát miệng của ngươi!
- Thân mẫu! Không phải thân mẫu bảo con thừa lúc Thạch tiền bối không đề phòng nhốt bà vào thạch động và còn hạ độc hại bà ta sao? Đoạt Hồn Thiếu Nữ sau khi biết Thạch Na Na là thân mẫu của Thạch Kiếm liền đổi cách gọi của mình, gọi là "Thạch lão tiền bối".
Vô Diệm Ma Cơ mắt xạ ra hai luồng hung quang, cắn răng nói:
- Đó là đáng tội cho bà ta! Ai bảo hắn mở Sái Bảo Đại Hội để phụ thân con phải bỏ đi.
- Tuy rằng như thế nhưng thủ đoạn của chúng ta đối với Thạch lão tiền bối quá tàn nhẫn đấy.
- Tàn nhẫn thì sao? Đó là do hắn gieo gió gặt bão mà thôi.
Vô Diệm Ma Cơ hình như không muốn nhắc đến những chuyện này nên cất tiếng hỏi Ngọc Chi:
- Nha đầu, tỷ tỷ của ngươi bị ai sát hại? Đoạt Hồn Thiếu Nữ đáp:
- Vì thủ đoạn tàn nhẫn của chúng ta đối với Thạch lão tiền bối nên đã dấy lên lòng phục thù của Thạch lão tiền bối, không ngờ Thạch lão tiền bối nhầm lẫn tỷ tỷ là con nên đã giết tỷ tỷ để báo thù.
Cái chết của Bạch Tuyết Công Chúa phần lớn là do Vô Diệm Ma Cơ tạo thành, nhưng tính tình bà nhỏ mọn, hấp tấp nóng nảy chỉ biết trách người mà không biết nhìn lại mình.
Vô Diệm Ma Cơ mắt xạ hung quang nhìn Thạch Kiếm quát to:
- Thạch Kiếm! Họ Giang ta cùng với họ Thạch của ngươi đã có nhiều mối thù chồng chất. Giờ ta giết ngươi trước, rồi thanh toán với con tiện phụ kia sau.
Nói xong mắt lộ sát cơ thẳng ta giơ lên nhanh như điện, thân hình phóng tới, một luồng kình phong như bão táp vây lấy Thạch Kiếm.
Thạch Kiếm giật mình biến sắc, liền vận khí, không ngờ lúc vận chưởng thấy không còn linh hoạt đầy đặn như xưa. Vì chàng mất đi mười năm công lực nên võ công cũng bị hạn chế rất nhiều.
Một luồng âm nhu quyện đến mạnh mẽ tuyệt luân, Thạch Kiếm bất giác rùng mình, mặt biến sắc, cố cắn răng vận hết mười hai thành công lực chống đỡ.
Nhưng Vô Diệm Ma Cơ là một trong Hồng Trần Ngũ Tuyệt, vả lại được thêm mười năm công lực của chàng, song chưởng vừa đẩy ra tức thì luồng lực đạo âm nhu cuồn cuộn bay đến.
Thạch Kiếm rống lên một tiếng thê thảm, thân hình văng khỏi ra ngoài căn nhà tranh.
Vô Diệm Ma Cơ rít dài một tiếng tung người đến.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ đưa tay ra ngăn lại thốt:
- Thân mẫu hãy nể tình chàng đã trị bệnh cho thân mẫu, xi hãy tha cho chàng.
Vô Diệm Ma Cơ sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói:
- Được! Đoạt Hồn Thiếu Nữ mừng rỡ, Vô Diệm Ma Cơ lại lãnh đạm gằn:
- Con đừng mừng vội, sau này ta cấm con qua lại với thằng tiểu tử đó. Còn Đoạt Hồn Kỳ của con đâu? Có phải bị tiểu tử kia gạt đi rồi phải không? Đoạt Hồn Thiếu Nữ biến sắc trả lời một cách e dè:
- Đó là...
Vô Diệm Ma Cơ quát:
- Thiên hạ không có người đàn ông nào là tốt cả, con đừng tin lời đường mật của hắn.
Còn không mau lấy lại Đoạt Hồn Kỳ! Đoạt Hồn Thiếu Nữ như chạm phải sự thất vọng, mặt xịu đi, toàn thân run rẩy, nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của thân mẫu bất giác run sợ bước ra khỏi căn nhà tranh một cách buồn bã.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ vừa ra khỏi căn nhà tranh bỗng thấy một bóng người phóng đến, nàng giật mình đưa mắt nhìn thì ra là Thạch Kiếm.
Thạch Kiếm mình đầy bụi cát, tay cầm Đoạt Hồn Kỳ đưa đến trước mặt nàng.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ đau lòng rơi lệ hỏi:
- Kiếm ca ca! Huynh có bị thương không? Thạch Kiếm trừng mắt nhìn nàng giận dữ thốt:
- Im miệng! Ai là Kiếm ca ca của cô, sau này cô đừng có nhận ta là gì của cô nương nữa. Hừm! Không ngờ thân mẫu của cô lại là người không có chút lý tính lương tri gì cả!
- Huynh! Huynh không được sỉ nhục thân mẫu của muội.
- Hừm hừm! Lẽ nào thân mẫu ta, có thể tùy ý bà ta nhục mạ sao?
- Kiếm...
- Hừm! Đừng gọi ta...
Chàng tay đưa Đoạt Hồn Kỳ ra nói:
- Cô không phải muốn lấy lại Đoạt Hồn Kỳ sao? Hãy cầm lấy! Sẽ có một ngày ta chính thức đoạt lại giùm Thượng Quan Linh lão tiền bối từ tay mẹ con cô.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ thở dài ai oán nói:
- Kiếm ca ca! Lẽ nào huynh lại không hiểu muội sao?
- Hừ! Lúc ta hiểu ra thì đã chết dưới tay của thân mẫu cô rồi.
- Muội mãi mãi yêu huynh!
- Đừng nói lôi thôi. Cô hãy lấy lại Đoạt Hồn Kỳ đi.
- Không! Đó là muội tặng cho huynh mà.
- Đừng giả vờ như thế, ta biết cô không dám phản kháng lại thân mẫu cô.
Nói xong chàng vứt Đoạt Hồn Kỳ xuống đất, rồi tung người phóng đi như bay.
Thạch Kiếm đi ra ngoài trăm dặm xa bỗng cười to lên, bỗng chàng đau đớn như đang nghe được tiếng gọi ai oán của Đoạt Hồn Thiếu Nữ:
- Kiếm ca ca trở lại đây! Chàng muốn quay đầu lại nhìn Đoạt Hồn Thiếu Nữ, nhưng chàng nghĩ đến Vô Diệm Ma Cơ chỉ vì mẫu thân của mình mở Sái Bảo Đại Hội mà làm Hoàng Y Thư Sinh mang Mỹ Nhân Phối đi tham gia bỏ rơi mẹ con bà, nên đã oán hận Bồng Lai Cung Chủ nhốt bà vào thạch động, lại còn hạ độc ám toán bà, lòng dạ thật vô cùng độc ác.
Vả lại chàng đã hao phí công lực trị thương cho bà ta, không những không cảm kích đền đáp mà còn muốn giết chàng, thêm vào đó bà lại cho là chàng gạt con gái bà.
Nghĩ đến đây, một luồng sức mạnh của đấng nam nhi đã làm chàng quên đi Đoạt Hồn Thiếu Nữ.
Chàng thả bước đi, bất giác tay chàng sờ vào bản địa đồ của Bồng Lai Tiên Cung mà Lãn Tiên tặng cho chàng, lấy ra xem rồi chàng quyết định đến Bồng Lai Tiên Cung một chuyến!
Chương trước | Chương sau