Thạch Kiếm dần dần tỉnh lại, bỗng nghe một âm thanh cực nhỏ khe khẽ:
- Kiếm ca ca đừng động đậy! Toàn thân chàng hầu như hoàn toàn không mảnh vải.
Trên người chỉ còn một mảnh vải nhỏ che bên dưới. Tứ Tiên Chi đang dùng thuốc nhè nhẹ thoa lên các vết thương của chàng. Lập tức các vết thương cảm thấy mát dịu, cảm giác đau đớn bớt dần dần.
Tứ Tiên Chi đang cắm cúi thoa thuốc cho chàng, chàng vừa mừng vừa lo. Tứ Tiên Chi là con gái của Võ Lâm Bạo Quân sao đối đãi tốt với chàng như thế? Bỗng một cảm giác tủi nhục bao trùm lấy trái tim. Chàng trở mình, đẩy Tiên Chi ra cất tiếng:
bạn đang xem “Bát Bộ Thần Công - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Xin cô hãy tránh ra, tại hạ tâm lĩnh lòng tốt của cô nương.
Tứ Tiên Chi hoảng hốt nhìn chàng, ngấn lệ nói:
- Các vết thương rất nặng, nếu không kịp thời cứu chữa, e rằng sẽ bị tàn phế.
Thạch Kiếm cười nhạt nói:
- Mèo khóc chuột, không cần giả vờ từ bi. Ha ha! Ha ha! Thế giới xấu xa này ta quá rõ rồi, ích kỷ, đê tiện...
Chàng càng nói càng kích động, âm thanh cũng càng lớn.
Tứ Tiên Chi liền bước đến, đưa tay che lấy miệng chàng, đôi mắt long lanh lệ, lên tiếng van:
- Hãy nhỏ tiếng một tí có được không? Nói xong nước mắt rơi xuống như mưa.
Thạch Kiếm cảm động hỏi:
- Cô nương! Tại sao cô nương lại giúp ta?
- Hãy gọi ta là Tiên Chi, như thế tỏ ra rất xa lạ...
- Tiên Chi...
- Kiếm ca ca, muội xin lỗi, hôm nay lúc về nghe tin huynh bị đánh, muội bèn lén tìm đến đây thoa thuốc cho huynh. Hiện giờ huynh cảm thấy khỏe hơn chưa? Chàng lăn người, cảm thấy khỏe khoắn không còn cảm giác đau đớn, bất giác cảm kích nói:
- Ta làm sao đền đáp đại ân của muội đây? Tiên Chi ưu tư nói:
- Chỉ cần huynh không hận thân phụ là được...
...
- Không, ta không thể không đòi món nợ này, hắn đã giết Cổ thúc thúc của ta. Lại đánh ta hơn một trăm roi, vả lại, ngày mai...
Chàng nói đến đây, bất giác ngưng lại thở dài, chàng nghĩ: "Thân mẫu vẫn chưa tìm ra được còn thân phụ không biết là ai, Quỷ Cốc Bát Tuyệt hoàn toàn mất hết... mối thù của Cổ thúc thúc..." Trách nhiệm nặng nề đè lên vai chàng, nếu chết đi thì tất cả trách nhiệm cũng tan đi như mây khói.
Tứ Tiên Chi thấy chàng thở dài suy nghĩ bèn hỏi:
- Ngày mai thế nào?
- Cô không biết sao?
- Muội không biết.
Chàng mở to đôi mắt, ánh mắt chạm phải thần sắc thuần khiết của Tứ Tiên Chi, trầm giọng:
- Ngày mai ta sẽ chết! Tứ Tiên Chi hiểu lầm nói:
- Không đâu, những vết thương này không sao rồi, đừng bi quan quá.
- Cô đã không hiểu ý của ta!
- Thế thì...
- Ngày mai ta sẽ bị mổ tim...
Tứ Tiên Chi kinh ngạc hỏi:
- Ồ! Thân phụ ta làm như vậy thật sao? Chàng ngơ ngẩn gật đầu.
Bỗng! Tứ Tiên Chi đứng dậy, đau lòng nói:
- Ta phải đi ngăn chặn thân phụ làm việc vô nhân đạo này.
Nói xong liền quay người bỏ đi. Thạch Kiếm đưa tay nắm lấy áo của nàng, khuyên rằng:
- Tiên Chi, muội không thể làm như thế được.
Tiên Chi ngây người hỏi:
- Huynh nói như thế là ý gì? Chàng đáp:
- Muội làm như thế, có phải là đau lòng thân phụ lắm không? Ta chết thì không sao! Chỉ trách là ta còn nhiều vụ chưa làm xong, trong lòng không yên.
- Như vậy canh ba đêm nay muội đến cứu huynh.
- Cứu huynh sao? Có được không? Muội quá mạo hiểm đấy!
- Không! Ở đây muội quá chán rồi, chân trời mênh mông, phải thoát ly khỏi nơi ma huyệt! Nàng nói đến đây không nén được cúi đầu nức nở.
Thạch Kiếm biết nàng đau khổ bèn hỏi:
- Tiên Chi, nếu có tâm sự gì cứ nói ra, có lẽ huynh cũng có thể giúp đỡ muội một tay.
Tứ Tiên Chi bỗng đỏ mặt cúi đầu, một Chương ngẩng lên, muốn mở miệng nhưng lại thôi, cuối cùng mở miệng thốt:
- Kiếm ca ca, giữa nam và nữ nếu không tình nguyện miễn cưỡng kết hợp thì huynh cho rằng thế nào?
- Như vậy tất là một việc đau khổ.
- Huynh có hiểu ý của muội không? Chàng đưa mắt nhìn đôi má ửng hồng của nàng, cảm thấy có sắc thái lạ thường bèn nói:
- Huynh không hiểu.
Tứ Tiên Chi nũng nịu nói nhỏ:
- Canh ba đêm nay, nhớ đừng ngủ, muội đến cứu nguy cho huynh.
Nói xong vội vàng quay người, lặng lẽ từ cửa nhỏ đi ra ngoài.
Chàng nhìn theo bóng nàng, ngẩn người một lát, mới vỡ lẽ ra, trong lòng như thêm một gánh nặng.
Nếp nhăn trên trán chàng chau lại đó chính là nỗi sầu của chàng.
Chính lúc ấy trống điểm canh vọng đến, chàng nghĩ thầm:
- Canh một rồi.
Chàng suy nghĩ về những nỗi sầu kín của mình...
Chàng nghĩ đến việc lần đầu tiên sau khi ra được nơi này.
Canh hai đã qua. Lòng phập phồng lo lắng. Thời gian mỗi lúc một đến gần, chàng uể oải mặc y phục lại, trong lòng vẫn không ngớt lo âu.
Bỗng! Một bóng đen lay động trong bóng tối, đến gần, chàng đưa mắt nhìn định lên tiếng hỏi, thì bóng đen đã đưa tay ra hiệu im lặng.
Bước đến sát bên mình, Thạch Kiếm bỗng thấy một luồng chỉ phong ập tới.
Chàng hự lên một tiếng, huyệt đạo đã bị bóng đen điểm trúng toàn thân cứng đơ, không cử động được.
Người này đến trước mặt chàng, chàng tựa mắt nhìn, bất giác kinh ngạc.
Ồ không phải là Tứ Tiên Chi mà là Độc Vương Chi Vương một trong Tứ Đại Vương Hầu của Võ Lâm Bạo Quân.
Độc Vương Chi Vương xốc chàng lên mang đi, Thạch Kiếm trong lòng lo lắng. Không biết Độc Vương Chi Vương có ý tốt hay xấu, vả lại không biết có phải là Tứ Tiên Chi sai Độc Vương Chi Vương đến đây không? Nếu không phải thì Tứ Tiên Chi canh ba đến thì sẽ hỏng việc mất? Không biết là may hay rủi Thạch Kiếm nghĩ thầm: "Tình thế đã như vậy, lo lắng cũng như không, ta cứ bình tĩnh mà ứng biến, xem xem hắn làm gì!" Độc Vương Chi Vương bước đến con đường địa đạo dài, thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà, tránh tầm nhìn của bọn vệ sĩ.
Thạch Kiếm đưa mắt quan sát thấy hắn nhảy qua mấy bức tường rào, vượt qua ngoài bảo.
Chàng thầm nhủ: "Xem hành động lén lút của hắn, tất phải phản lại Võ Lâm Bạo Quân cho dù hắn không phải thay Tứ Tiên Chi cứu ta, ít nhất ta cũng tránh được bàn tay của tên ma đầu." Chàng nghĩ xong thì tiếng trống canh ba vang lên, trong lòng vô cùng lo lắng, nghe tiếp:
- Ồ! Canh ba đã điểm, đây rõ ràng không phải là ý Tứ Tiên Chi nhờ Độc Vương Chi Vương cứu ra rồi. Lần này không biết thế nào, khó mà dự đoán được.
Độc Vương Chi Vương cắp lấy Thạch Kiếm, phóng như bay về hướng bắc.
Đi độ một canh giờ khoảng bảy mươi, tám mươi dặm đường Độc Vương Chi Vương nhảy vào một khu rừng đào, đưa mắt nhìn quanh như đang tìm vật gì.
Bỗng lão nhìn thấy trên cây đào đã bị trốc hết vỏ, để lại một dấu chưởng trông ghê rợn.
Độc Vương Chi Vương nhìn thấy, liền mừng rỡ.
Lão nhìn xung quanh nhưng vẫn không một bóng người, tỏ ý thất vọng, bỗng lão huýt tiếng sáo dài, vang đi xa trong đêm khuya càng tỏ ra ghê rợn.
Tiếng sáo vang vang, nhưng vẫn không dấu hiệu Hồi âm.
Lập tức Độc Vương Chi Vương đạp chân phóng đi rất nhanh.
Qua mấy cây đào, lão dừng bước, đưa mắt nhìn kinh ngạc thối lui hai bước.
Chàng đưa mắt nhìn thấy trên mặt đất có hai tử thi, một người thân hình ốm yếu còn người kia chính là Hắc Tẩu.
Chàng phân vân tại sao Hắc Tẩu lại chết trong rừng đào? Bỗng Độc Vương Chi Vương hét lên một tiếng làm cho lá cây rụng rào rào, lão giận cực độ quát:
- Ai cả gan giết chết môn hạ của Thiên Ngoại Thế Ma! Bốn bề im lặng, không một tiếng trả lời.
Lão ngóng tai lắng nghe, bỗng tung người phóng ra ngoài mươi trượng, thấy một bóng trắng lướt trước mặt, vội vàng quát to:
- Lũ chuột nơi nào hãy dừng lại! Tiếng quát vừa dứt, lão đã phóng như bay đuổi theo.
Bỗng bóng trắng dừng lại, trước mặt lão là một bạch y thiếu nữ, lãnh đạm:
- Ngươi ngông cuồng gì thế? Chàng nghe được giọng của thiếu nữ này rất quen thuộc, nhưng chàng không biết nàng là ai, thấy tay nàng có cầm một ngọn cờ.
Độc Vương Chi Vương hỏi:
- Hai xác chết trong rừng có phải là cô giết không?
- Giết hai người có gì lạ đâu!
- Hừm! Ngươi to gan thật, có biết hai người đó là môn hạ của ai không?
- Môn hạ của ai thì sao nào? Cùng lắm chỉ là hai con chó mà thôi!
Chương trước | Chương sau