Võ Lâm Bạo Quân ấp úng, vị kỳ nhân võ lâm đã trải qua nhiều mưa gió này như có điều gì không thể nói ra.
bạn đang xem “Bát Bộ Thần Công - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thạch Kiếm nói một cách đau đớn:
- Như thế ta hỏi thêm ngươi một điều.
Lúc này Võ Lâm Bạo Quân như sa vào sự suy nghĩ triền miên, không nghe chàng hỏi, ngồi trên ghế không động đậy.
Thạch Kiếm cất cao giọng nói:
- Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề có được không? Võ Lâm Bạo Quân như bừng tỉnh ngạc nhiên hỏi:
- Vấn đề gì?
- Bệnh tê liệt của ngươi, từ đâu mà có.
Võ Lâm Bạo Quân ngây người nói:
- Điều này ta không cần thiết phải trả lời ngươi.
Chàng cắn răng, nén giận:
- Tại sao chỉ có tim ta mới có thể trừ bệnh của ngươi?
- Điều này thì ta có thể trả lời.
Võ Lâm Bạo Quân nhìn chằm chặp vào Thạch Kiếm hỏi:
- Ngày thường, ngươi có cảm thấy máu lưu thông trong người có gì đặc biệt không.
- Ta không cảm thấy.
- Chính là vì trong máu của ngươi mang Đan Phủ Canh Khí.
- Đan Phủ Canh Khí ư?
- Loại canh khí này khắp thiên hạ chỉ có một mình ngươi có, nói tóm lại, nếu ngươi luyện võ, tất sẽ có điều kỳ diệu xảy ra. Vả lại thịt của ngươi cũng có công lực kỳ diệu cho dù ngươi giao hợp với nữ tín, thì người con gái ấy sẽ có ích.
Thạch Kiếm giật mình, chàng nhớ đến Bạch Tuyết Công Chúa, lúc chưa phát sinh quan hệ với nàng thì toàn thân đều là ghẻ lở, sau đó như thoát thai hoán cốt, đẹp như tiên giáng trần. Chàng nghĩ:
- Lẽ nào Bạch Tuyết Công Chúa vì ta mà hết bệnh chăng? Chàng bèn hỏi:
- Nếu như người con gái toàn thân là ghẻ lở, cũng có thể không bị mà hết sao?
- Bất luận là bệnh gì trong thiên hạ, chỉ cần kết hợp với ngươi, lấy được canh khí trong người ngươi tất sẽ khỏi ngay.
Lúc này Thạch Kiếm mới vỡ lẽ ra, nhưng chàng không hiểu tại sao mình lại có khả năng như vậy, bèn hỏi:
- Đan Phủ Canh Khí do đâu mà có?
- Đó là tính tiên thiên.
- Có được nơi thân phụ hay thân mẫu?
- Thân phụ.
- Có phải Đan Phủ Canh Khí có thể trị bệnh của ngươi?
- Đan Phủ Canh Khí tụ tập nơi tim vì thế ta ăn tim của ngươi sẽ khỏi bệnh.
- Như thế ngươi quá tàn nhẫn rồi.
Võ Lâm Bạo Quân cười khà khà thốt:
- Nhân loại là một động vật ích kỷ, ai mà không nghĩ cho mình? Ta tê liệt như vậy rất là đau đớn. Nếu ta ăn được tim ngươi thì không những xưng Thánh trong võ lâm mà còn có thể tung hoành tứ hải, hào kiệt thiên hạ chỉ có ta là nhất.
Thạch Kiếm nghe lão nói những lời không hợp nhân đạo, mắt xạ hung quang gằn:
- Võ Lâm Bạo Quân ngươi hại ta mà không chết, có ngày ta sẽ ăn thịt ngươi...
- Im miệng! Võ Lâm Bạo Quân hét một tiếng lại tiếp:
- Tiểu tử kia, chết đến nơi còn không biết hối, bây đâu, hãy đánh cho tên tiểu tử này một trăm roi.
Thạch Kiếm biến sắc cắn răng uất ức:
- Ta mà không chết thì sẽ trả thù ngươi...
Chàng chưa dứt lời thì một đại hán nhảy ra, giơ cao roi dài quất xuống người chàng.
Chàng cắn răng chịu đựng khóe miệng chàng cũng rỉ ra máu! Toàn thân tơi tả đầy máu.
Võ Lâm Bạo Quân rất độc ác, là một lão ma đầu giết người không chớp mắt, không biết tự lúc nào cũng cảm thấy mềm lòng, chau mày lại.
Chàng nằm trên ván gỗ, máu đầy người nhưng dứt khoát không rên la.
Những tiếng roi đánh như múa.
Võ Lâm Bạo Quân chau mày, định lên tiếng thì đại hán đó đã thu roi lại bẩm rằng:
- Trăm roi đã đánh xong, Thạch Kiếm cũng đã ngất! Võ Lâm Bạo Quân âm thầm cắn đầu lưỡi nói:
- Ngươi lui ra! Lão đưa mắt nhìn thân hình Thạch Kiếm đang nằm trên giá gỗ, bất giác đau lòng, nhưng lão là người từng trải, lão nói thầm:
- Vì sự ích kỷ của ta, đừng trách ta độc ác! Thiên tính của con người bị lời nói này làm phai mờ đi.
Chương trước | Chương sau