Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 39 đánh giá )

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh - Chương 20 - Không thể biện bạch

↓↓
Thạch Kiếm nghe thế, trong lòng như bị một tảng đá đè nặng lên vậy, chàng hốt hoảng lui ra sau mấy bước, đưa mắt nhìn kẻ mới đến.


Chỉ thấy trước mặt chàng xuất hiện một vị hoàng bào lão nhân.


Ánh mắt hoàng bào lão nhân xạ ra hai luồng nộ hỏa, nhìn chằm chằm Thạch Kiếm, nghiến răng nói:


- Thủ đoạn của ngươi rất độc ác...

bạn đang xem “Bát Bộ Thần Công - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thì ra lão là đương kim Hoàng Thượng, lão bỗng nhiên xuất hiện, thấy cảnh mà đau lòng, nên tinh thần có vẻ thất thường.


Thạch Kiếm khẽ động đôi mày, định thần nói:


- Hoàng Thượng đừng hiểu lầm, điều này...


Hoàng bào lão nhân giận cực độ, không để cho chàng biện hộ, quát:


- Chứng cứ rành rành, ngươi còn muốn biện lý sao? Tiếng quát chưa dứt, thân hình đã phóng tới, hữu thủ giơ lên, nhằm má chàng mà tát.


Thạch Kiếm thấy lão phóng tới xuất chưởng, tuy không phải là mình sai, nhưng cũng không dám xuất thủ, và cũng không vận khí chống đỡ.


Hoàng bào lão nhân nhanh chóng lui người ra sau. Mặt Thạch Kiếm nổi lên một chưởng ấn đỏ hoe, khóe miệng rỉ máu, chảy xuống áo chàng.


Thạch Kiếm thần sắc vẫn lạnh lùng, chậm rãi nói:


- Cái chết của Công Chúa, ta cũng rất đau lòng, nay lại bị Hoàng Thượng hiểu lầm, ta thật trăm miệng cũng khó mà biện bạch, nhưng mong có ngày giải được nỗi oan này.


Hoàng bào lão nhân phẫn nộ nói:


- Không ngờ ngươi lòng dạ lang sói...


- Ta tuyệt không phải là kẻ phụ nghĩa, thời gian sẽ giúp ta chứng minh điều này.


- Hừm! Thời gian sẽ chứng minh là một người vô lương tâm, nếu không giết ngươi để trong thế gian không biết ngươi còn làm ra bao nhiêu việc nữa.


Vừa nói vừa tung người lên mấy bước, nghênh chưởng công ra.


Chiêu này mạnh mẽ mà tuyệt luân, trong lúc giận dữ, lão đã dùng hết công lực. Thạch Kiếm thở dài, mắt nhắm nghiền lại, chờ lão phát chưởng tới.


Bỗng một bóng người bước tới, vung chưởng ra chặn lấy chưởng lực của hoàng bào lão nhân, lãnh đạm nói:


- Thật xấu hổ thay cho bệ hạ là vua một nước, lại không biết minh xét sự việc.


Hoàng bào lão nhân kinh ngạc trước luồng chưởng phong mạnh mẽ, thối lui hai bước hỏi:


- Ngươi là ai?


- Đỗ Tiểu Mãn.


- Ngươi có thể chứng minh Công Chúa Bạch Tuyết không phải Thạch Kiếm giết chứ?


- Đương nhiên, Bạch Tuyết Công Chúa không may mất mạng, chính mắt ta thấy Công Chúa chết dưới tay một trung niên mỹ phụ, lúc chúng tôi đến đây, thì đã chậm rồi.


Hoàng bào lão nhân hỏi:


- Thế sao ngươi không ngăn trung niên mỹ phụ lại, phục thù cho Công Chúa.


- Hung thủ là trung niên mỹ phụ thân thủ pháp cao cường, võ công tuyệt luân, đã đạt đến mức thượng thừa, dù công lực của hai người hợp lại, cũng khó mà đánh bại bà ấy.


- Trong thiên hạ lại có kỳ nhân như thế sao? Đỗ Tiểu Mãn vuốt tóc nói:


- Trên giang hồ, kỳ nhân dị sĩ không chỉ có thế.


Hoàng bào lão nhân ngây người, mặt lộ vẻ xấu hổ, đưa mắt nhìn Công Chúa lòng đau như cắt.


Địa vị Công Chúa trong lòng lão vốn rất quan trọng, vì lý do như thế, là có một đoạn nghiệp tình mà mọi người không thể hiểu được.


Hoàng bào lão nhân thở dài, đau đớn nói:


- Tuy rằng cô nương nói thế, nhưng ta không thể tin lời nói của cô nương vả lại Công Chúa chết là sự thật khó mà cứu vãn, lẽ nào chết rồi thì không truy cứu hung thủ hay sao?


- Đương nhiên ý ta không phải thế rồi, kẻ chết oan ức, chúng ta phải thay thế kẻ phục thù, nhưng không phải phục thù một cách ngu muội, chúng ta phải tìm ra hung thủ.


- Như thế cô nương muốn ta tha cho Thạch Kiếm sao?


- Điều này...


Bỗng Đỗ Tiểu Mãn quay người lại nhìn Thạch Kiếm, lúc này nàng rất dau buồn, lần này nàng muốn nói mấy câu giúp chàng.


Nàng dừng một lúc, mặt lạnh lùng nói tiếp:


- Ta không dám ngăn cản các hạ, ta chỉ nói mấy câu công bằng mà thôi, tin hay không tin tùy các hạ tự do quyết định, ta xin cáo từ trước.


Vừa nói, nghiêng mình thi lễ rồi vút người đi.


Tiểu Mãn vừa đi, Thạch Kiếm Như bừng tỉnh, vội lên tiếng gọi:


- Tiểu Mãn... Tiểu Mãn...


Chàng gấp đuổi theo được một trượng thì hoàng bào lão nhân đã chặn trước mặt chàng, mặt lạnh như băng nói:


- Hiền thê chết xương cốt chưa lạnh, ngươi đã vui cùng kẻ khác...


Lão ngắm nhìn đám mây mù trước mặt rồi lại nói:


- Khắp thiên hạ, e rằng không có người chồng nào tàn ác hơn ngươi.


Thạch Kiếm buồn bã thốt:


- Hoàng Thượng, xin bệ hạ...


- Im ngay, ngươi không cần phải biện hộ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, đối với cái chết của Công Chúa, ngươi có dự định gì không? Thạch Kiếm nhíu mày nói:


- Công chúa không may thảm vong, đã làm cho tại hạ đau đớn trong lòng, không ai hiểu nổi...


Hoàng Bào Lão nhân phẫn nộ nói:


- Ngươi đem lòng sầu khổ ai mà biết được, lẽ nào ngươi không muốn trả thù cho Công Chúa?


- Phục thù ư?


- Ồ! Thế nào? Hoàng bào lão nhân kinh ngạc, thối lui hai bước trợn mắt nói:


- Ngươi đối với việc báo thù còn do dự? Chàng nhớ đến lời nói của trung niên mỹ phụ nên gật đầu.


Chàng chưa kịp nói thì hoàng bào lão nhân đã đẩy ra một chiêu Oai Chấn Thiên Đình như bài sơn đảo hải thẳng tới ngực chàng.


Thạch Kiếm đang ở vào trạng thái tư lự, khó mà né tránh.


Đúng lúc ấy, tiếng kêu thảm thiết từ miệng chàng vang lên, máu huyết chàng rạo rực, thân hình bị đẩy bay ra ngoài mấy trượng, ngã phịch xuống đất.


Miệng thở ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả áo quần.


Hoàng bào lão nhân tung người đến, như chưa hết căm hờn nói:


- Ngươi còn có mặt mũi gì để gặp ta? Chàng cố vùng dậy, nhíu mày nói:


- Bệ hạ quá chủ quan rồi, sau này bệ hạ sẽ hối hận!


- Hối hận ư?


- Bệ hạ cho rằng trả oán lẫn nhau, đời đời không nguôi là biện pháp phục thù hay nhất sao?


- Thế ngươi cho là không đúng? Thạch Kiếm cắn răng, nhấn mạnh khẩu khí nói:


- Nợ máu trả bằng máu cũng phải hợp tình hợp lý chứ!


- Như thế cái chết của Công Chúa bỏ qua sao?


- Đương nhiên là không.


- Thế ngươi cho là thế nào?


- Ta cho rằng phải điều tra rõ sự thật, tại sao trung niên mỹ phụ lại giết Công Chúa, trừ phi bà ta là một người điên cuồng, Công Chúa tuyệt không có việc gì đắc tội với bà ấy cả!


- Sao thế! Ngươi nghi ngờ hiền thê của ngươi đã làm việc gì sai trái?


- Sự nghi thích đáng cũng phải thôi...


Lời nói của Thạch Kiếm làm cho hoàng bào lão nhân nổi giận đùng đùng, chỉ thấy lão phóng người lên, xoay vòng trên không, phát chưởng đánh thẳng vào Thiên Linh Cái của chàng, chiêu thức của lão lợi hại và kình phong vô cùng mạnh mẽ.


Thạch Kiếm trong mình đang trọng thương, thêm vào đó hoàng bào lão nhân đột nhiên xuất thủ, trong lúc nguy kịch chàng lách người sang một bên, nhưng cũng không thoát khỏi vòng chưởng ảnh của lão nhân.


Thạch Kiếm ngã lăn xuống đất, máu bắn tung tóe.


Chàng nằm trên mặt đất đau đớn nói:


- Ta kính bệ hạ là Hoàng Thượng nên không muốn xuất thủ, nếu bệ hạ buộc người quá đáng thì đừng trách ta trở mặt đấy.


Ngữ khí của chàng chứa đầy nỗi bất bình phẫn nộ.


Câu nói này làm cho hoàng bào lão nhân mắt nổi lửa, song chưởng đẩy ra, tạo nên một luồng kình phong mạnh vô cùng.


Bỗng chàng nhanh chóng lăn người ra ngoài mấy trượng, hoàng bào lão nhân đánh không trúng, vẫn không buông tha, phóng người đến lại phát tiếp ra một chưởng.


Thạch Kiếm oán hận nói:


- Ngươi thật tàn nhẫn.


Nói xong lăn người qua tránh.


Hoàng bào lão nhân thu chưởng, nhảy tới, phóng ra một cước.


Thạch Kiếm cảm thấy trong lòng đau đớn, vừa thấy hoàng bào lão nhân đá ra một cước, bất giác cắn răng, định tránh sang một bên, nhưng cảm thấy toàn thân tê liệt, không nhúc nhích được.


Bỗng một tiếng vạt áo bay phần phật đưa tới. Thạch Kiếm biết là có biến, đưa mắt nhìn, thấy Bạc Mệnh Nữ tung ra một chưởng, hoàng bào lão nhân lui ra sau mấy bước.


Việc xảy ra đột ngột, làm cho hoàng bào lão nhân ngây người.


Bạc Mệnh Nữ bước lên mấy bước, lạnh nhạt nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Đôi giày đỏ đã mất

Đôi giày đỏ đã mất

Cô chỉ đến với tôi một lần thôi, như một cơn mưa ban trưa, rất vội. Rồi cô đi.

24-06-2016
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Ít ra còn có anh

Ít ra còn có anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Minh

25-06-2016
Nàng Cự Giải mạnh mẽ

Nàng Cự Giải mạnh mẽ

Một ngày nào đó, rất gần thôi, tôi sẽ ôm cậu ấy thật chặt, với tất cả yêu mến

25-06-2016
Trong veo mùa hạ

Trong veo mùa hạ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016

pacman, rainbows, and roller s