Liễu Hận vẫn ngồi nguyên vị, không hề có ý định thi thể như sự mách bảo ngấm ngầm của Từ Kim.
bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đã thế, Liễu Hận còn từ tống nâng cao chung trà, miệng buông ra một lời hàm ý miệt thị :
- Xích Thủ Phi Hỏa? Ngoại hiệu này lần đầu tiên tại hạ được nghe, thật thất lễ!
Đoàn Vi Lịch không chịu được, quát lớn :
- Hạng cuồng cẩu như ngươi biết gì là trời cao đất dầy? Mau ra đây chịu chết.
Tỏ vẻ chán chường, vì mất đi thú độc ẩm, Liễu Hận đưa tay cầm lấy kiếm và chậm rãi đứng lên :
- Được thôi! Một kiếm vừa rồi ta biết ngươi bất phục! Đưa lệnh sư đến, ý ngươi như thế nào đã rõ! Ta đâu còn cách nào khác để chọn lựa?
Bước ra ngoài, Liễu Hận ung dung đi thẳng đến chỗ bình nguyên rộng lớn nơi không có bất kỳ một cội cây nào mọc lên và được gọi là Vô Mộc Giác.
Đoàn người của Xích Thủ Phi Hỏa cũng tuần tự đi theo Liễu Hận.
Diễn biến này cùng với tiếng quát mới rồi của Đoàn Vi Lịch lập tức sự chú tâm của những nhân vật giang hồ vô tình có mặt gần đó. Họ cũng náo nức đi theo, hy vọng được mục kích một trò náo nhiệt trước lúc Võ Lâm Kiếm Hội khai diễn.
Tất cả rồng rắn nhau kéo ra chỗ đất trống, hình thành một nhóm đông ở giữa bình nguyên, tạo thêm sự tò mò cho nhiều nhân vật khác nữa.
Và đến lượt những nhân vật khác nối đuôi đi theo.
Vòng người càng lúc càng lớn dần với nhân số càng lúc càng đông. Nhưng tất cả vẫn chừa ở bên trong một phạm vi đủ rộng cho Xích Thủ Phi Hỏa và những nhân vật cùng phe được tha hồ đối diện với một trang nam nhi xa lạ đồng thời là vô danh tiểu tốt với mọi người.
Tuy là vô danh tiểu tốt nhưng ngay câu nói đầu tiên của Liễu Hận đã khiến mọi người ngỡ ngàng.
Liễu Hận thản nhiên hỏi Xích Thủ Phi Hỏa :
- Để rửa hận cho lệnh đồ, tiền bối có cần thêm hạn định nào không?
Xích Thủ Phi Hỏa cười lạnh :
- Ngươi sợ rồi sao? Muộn lắm rồi tiểu tử. Trừ phi ngay trước mặt mọi người, ngươi phải tự nhận hai chữ súc sinh kia là do ngươi mắng chính ngươi rất có thể ta sẽ dành cho ngươi một sinh lộ.
Liễu Hận lập tức mở miệng :
- Súc sinh!
Xích Thủ Phi Hỏa đắc ý :
- Là ngươi mắng ngươi?
Liễu Hận lắc đầu :
- Không phải như lão nghĩ. Nếu lúc nãy hai chữ súc sinh là dành cho họ Đoàn, thì lần này dành cho lão, kẻ không biết giáo huấn ngu đồ!
Xích Thủ Phi Hỏa bật thét lên :
- Ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi. Vậy đừng trách ta.
Liễu Hận bất ngờ quát :
- Chậm đã!
Xích Thủ Phi Hỏa vừa mới nâng cao hữu thủ, nghe Liễu Hận ngăn lại lão cười sằng sặc :
- Ngươi muốn trối gì, nói nhanh đi! Ta chỉ nhân nhượng lần này thôi! Ha... ha...
ha...
Nhưng câu nói của Liễu Hận lại vượt ngoài ý nghĩ của mọi người :
- Ta không cần lão nhân nhượng. Ngược lại, ta chỉ muốn lão phải dùng kiếm.
Xích Thủ Phi Hỏa càng cười lớn hơn :
- Ha... ha... ha...! Ngươi bảo ta dùng kiếm? Này, ngươi thử hỏi mọi người xem, có bao giờ Xích Thủ Phi Hỏa ta biết dùng kiếm chưa? Ha... ha... ha...
Liễu Hận kinh nghi :
- Lão không biết dùng kiếm? Sao lão lại đến Võ Lâm Kiếm Hội?
Xích Thủ Phi Hỏa trề môi :
- Sao ta không thể đến? Ai cấm đoán ta?
Lão vừa dứt lời, một thanh âm đưa đến tạo ngỡ ngàng cho chính lão :
- Không sai! Bất kỳ ai cũng có thể đến Võ Lâm Kiếm Hội. Nhưng rất tiếc, người muốn đến phải có đôi chút kiến thức về kiếm pháp. Và Tô Thụ Nhân các hạ lẽ dĩ nhiên không thể đến.
Vút!
Một bóng nhân ảnh với khinh thân pháp linh hoạt nhẹ nhàng, trong chớp mắt đã vượt qua vòng người và an tường xuất hiện ngay giữa phạm vi đang hừng hực sát khí.
Có tiếng reo của vòng người và là tiếng reo khâm phục ngưỡng mộ :
- Thiên Di Thần Kiếm Lưu đại hiệp!
Liễu Hận nhìn không chớp mắt vào nhân vật vừa xuất hiện. Và khác với ánh mắt nửa kính ngưỡng nửa dò xét của Liễu Hận, Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân tuy cũng nhìn Thiên Di Thần Kiếm nhưng cái nhìn của lão là cái nhìn căm ghét, nếu không muốn nói là có đôi chút hận thù.
Tỏ vẻ dửng dưng trước sự ngưỡng mộ hoặc căm ghét đang dành cho bản thân, Thiên Di Thần Kiếm vẫn hòa nhã vòng tay thủ lễ với mọi người. Thanh âm của Thiên Di Thần Kiếm cũng không cố ý, vẫn để lộ bản sắc với người có nội lực thâm hậu :
- Chư vị! Võ Lâm Kiếm Hội là một thịnh hội dành cho người luyện kiếm. Lưu mỗ thừa biết chư vị sẽ không hẹp lượng, ngược lại hoàn toàn hoan nghênh và chào đón tất cả những ai vì quan tâm đến kiếm pháp sẽ đến với chúng ta như bằng hữu Tô Thụ Nhân đây!
Dừng lời một lúc, Thiên Di Thần Kiếm chậm rãi đưa mắt nhìn mọi người :
- Tuy nhiên, đến để tầm thù như Tô bằng hữu, rất dễ đưa đến ngộ nhận Võ Lâm Kiếm Hội là nơi gây thù chuốc oán. Điều đó không đúng với chủ trương tôn chỉ của kiếm hội. Chư vị nghĩ Lưu mỗ nói có đúng không?
Vòng người chưa kịp biểu lộ thái độ, Xích Thủ Phi Hỏa bỗng cười toáng lên :
- Ha... ha... ha...! Từ lâu ta vẫn biết Lưu Hoàng Nhật nổi danh nhờ vào kiếm pháp, không ngờ nay lại có thêm tài miệng lưỡi để khích nộ quần hùng. Bội phục, bội phục!
Và Xích Thủ Phi Hỏa chợt đổi giọng, buông ra lời dọa dẫm :
- Được! Chờ khi kiếm hội đầy mưu ma chước quỷ này chấm dứt, họ Tô ta nhất định phải lãnh giáo Thiên Di Thần Kiếm.
Quay ngoắt người định bước đi, Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân chợt biến sắc khi nghe có tiếng Lưu Hoàng Nhật gọi lại :
- Khoan đã nào! Các hạ không thể bỏ đi nếu không giải thích rõ thế nào là kiếm hội đầy mưu ma chước quỷ.
Tô Thụ Nhân mỉm cười :
- Ta buộc phải giải thích sao?
Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật gằn giọng :
- Do lời nói của các hạ nếu không có ý bài xích kiếm hội thì cũng là hành nghĩa vu khống Lưu mỗ buộc các hạ phải giải thích.
Tô Thụ Nhân vẫn mỉm cười :
- Nếu không thì sao? Họ Lưu ngươi có dám cùng ta so tài cao hạ không?
Lưu Hoàng Nhật giận dữ há miệng, như sẵn sàng đáp ứng lời thách thức của Tô Thụ Nhân, bất chợt Liễu Hận lên tiếng :
- Lưu tiền bối chớ mắc lừa lão! Lão muốn Lưu tiền bối là người đầu tiên gây hấn làm cho lời nói lúc này của Lưu tiền bối mâu thuẫn với hành vi.
Vỡ lẽ, Lưu Hoàng Nhật sau cái liếc nhìn Liễu Hận, dừng ánh mắt trên gương mặt cau có của Tô Thụ Nhân :
- Nếu không có tiểu huynh đệ kia kịp đề tỉnh, phen này ta phải làm trò cười cho mọi người. Họ Tô ngươi nếu có hứng thú sao không lưu lại một hạn kỳ chờ sau khi kiếm hội sẽ phân định thắng bại?
Tô Thụ Nhân hậm hực nhìn Liễu Hận :
- Ngươi sợ đến mất mật rồi ư, tiểu tử? Sau kiếm hội kẻ đầu tiên ta phải hạ thủ chính là ngươi! Hừ!
Xạ tia hung quang vào Thiên Di Thần Kiếm, lời lẽ của Xích Thủ Phi Hỏa thật ngạo mạn :
- Ai khác thì sợ Thiên Di Thần Kiếm, riêng ta thì không. Lưu Hoàng Nhật ngươi nếu có đởm lược, vào tiết cửu trùng đến, ta và ngươi sẽ gặp nhau tại Hồi Nhạn sơn.
Liễu Hận chợt nghe có tiếng kêu nho nhỏ của Từ Kim :
- Hồi Nhạn sơn?
Nhưng, hoặc không nghe tiếng kêu này hoặc không xem Hồi Nhạn sơn là một trở ngại đáng kể, Thiên Di Thần Kiếm vẫn ung dung đáp ứng :
- Được! Ta sẽ đợi ngươi tại đó đúng vào tiết cửu trùng.
Đắc ý, Tô Thụ Nhân quay người định bước đi.
Lần thứ hai, Tô Thụ Nhân phải dừng lại do một lần nữa có người lên tiếng :
- Chậm đã nào!
Quay lại, Tô Thụ Nhân kinh ngạc :
- Là ngươi. Ngươi muốn gì? Van xin ta tha thứ ư?
Tô Thụ Nhân kinh ngạc cũng phải. Vì chính quần hùng quanh đó dù biết kẻ vừa gọi họ Tô là Liễu Hận nhưng vẫn không hiểu gọi để làm gì, có phải để van xin, cầu tha thứ như Tô Thụ Nhân vừa hỏi không?
Tuy nhiên, tất cả đều ngỡ ngàng khi nghe Liễu Hận ung dung phát thoại :
- Ta không van xin không không cần lão phải ra một hạn kỳ như đối với Lưu tiền bối. Trái lại, ngay bây giờ và ở bên ngoài Vô Mộc Giác, nếu lão muốn, ta xin được hầu giáo vài cao chiêu của lão.
Không còn gì để nói, Tô Thụ Nhân ngửa mặt cười dài :
- Ha... ha... ha...!
Dứt tiếng cười, Tô Thụ Nhân trầm giọng với phần nào thán phục :
- Hảo khí phách, hảo đởm lược! Tiểu tử ngươi nếu không phải là kẻ cuồng tâm ắt phải có đôi chút chân tài thực học. Bằng vào thái độ này của ngươi, Tô Thụ Nhân ta hy vọng ngươi là hạng thứ hai. Được! Ta đợi ngươi ở bên ngoài Vô Mộc Giác vậy. Đi!
Lời cuối của họ Tô chính là mệnh lệnh dành cho những nhân vật đã cùng với lão xuất hiện ở đây.
Và mệnh lệnh vừa buông, lão và bọn họ nhanh nhẹn lui gót, kể cả Đoàn Vi Lịch và Tri Bất Nguyên cũng theo chân.
Sau đó, Từ Kim nhăn nhó nhìn Liễu Hận...
Chương trước | Chương sau